Chương 3: Không Được Chào Đón

“Vâng thưa sư tỷ, bọn muội định ra ngoài mua sắm.

” Sắc mặt đám nữa đệ tử có phần quái dị, vội vàng nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.

Nam Hi không mấy được chào đón trong tông môn.

Có điều chuyện này cũng là điều đương nhiên.

Dù sao nàng cũng là đệ tử chân truyền, thực lực thì khỏi nói, mười mấy năm nay nàng cũng không mấy xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng những điều nên làm thì cũng làm không tồi, được mọi người nhớ tới nàng như một người xa lạ đáng tin cậy.

Nhưng từ sau khi gặp được nam chính, Nam Hi suốt ngày phải duy trì thiết lập nhân vật là người trong đầu chỉ có yêu với chả đương, cứ thi thoảng lại đến tiên tông sát vách tìm nam chính, làm mọi chuyện rối tinh rối mù bởi vì đủ loại lý do “ngoài ý muốn”.

Qua thời gian dài, nàng trong ấn tượng của những người trong tông môn chính là một Đại sư tỷ đầu óc có vấn đề.

Trong những truyện tiên hiệp ngược văn cổ đại, nữ chính 99,9% là theo thiết lập ngốc bạch ngọt hoặc là tiểu bạch hoa.

Nếu viết tốt thì còn được, ít ra còn có thể đọc.

Ấy thế nhưng Nam Hi lại xuyên vào trúng kịch bản này, ngoại trừ thế giới quan và giả thiết nhân vật còn tạm chấp nhận ra thì cốt truyện chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Máu chó.

Hành động của nữ chính hoàn toàn không quan tâm đ ến sống chết của những người khác trong tông môn, trong đầu lại chỉ có yêu đương, Nam Hi hoàn toàn ôm tâm lý tò mò nên mới đọc loại truyện này.

Còn về những chuyện xảy ra tiếp theo thì khỏi cần đề cập tới cũng được.

Nam Hi thở dài não nề, thấy thiết lập nhân vật cũng đã xây dựng không sương sương rồi.

nàng mới giấu tay vào trong tay áo, ung dung thong thả trở về tiểu viện của mình nằm nghỉ.

Nam Hi còn chưa kịp nằm xuống thì đã trông thấy một thiếu niên đang do dự đứng ngoài cửa sân, đang phân vân có nên gõ cửa hay không.

Thiếu niên mặc áo xanh, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, trông còn xinh đẹp hơn rất nhiều các cô nương, tóc chỉ dùng một sợi dây cột tóc cùng màu với quần áo búi lên một cách đơn giản.

Tay thiếu niên giơ lên trước cửa như muốn gõ lại thôi, hàng lông mày nhíu chặt đến mức như sắp có thể kẹp chết một con ruồi.

Nam Hi nhận ra người này.

Hắn là đệ tử thân truyền của Lục trưởng lão Vân Kiếm Tông, tên là Liên Thiên Tinh, năm nay vừa mới mười bốn, mới được thu nhận vào tông môn năm trước.

Tính tình hắn ngây thơ và hoạt bát, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà luôn giữ khoảng cách với Nam Hi, lúc này cũng không biết là có chuyện gì mới bị buộc phải đến tìm nàng.