Chương 6: Tề Thiên Chóa Má!

Liên Thiên Tinh ngẩn người.

Nếu như không để vào mắt đống chân gà này thì quả thật hình tượng này rất phù hợp với tác phong thường ngày của vị sư tỷ nhà mình.
Chỉ là hình như có chỗ nào đó là lạ.
[Chếc tiệc, chân gà này là của mị, hôm nay dù cho có bất kỳ ai tới, ngoại trừ Liên sư đệ, mị cũng còn lâu mới chia cho ăn ké!]
Thừa dịp không có ai chú ý, Nam Hi cắn một miếng chân gà.
Liên Thiên Tinh nghe câu nói ấy mà xấu hổ, suýt thì làm rớt chân gà trong tay.

Hắn cầm chân gà hỏi: “Sư tỷ đau lòng như thế, có phải là do Tề…!đạo hữu kia không?”
Nghe thấy chuyện chính, Nam Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, vô thức hít vào một hơi.

“Ta…!Khụ khụ! Khụ khụ khụ!!”
Trong miệng nàng vẫn còn nhai chân gà kìa, vì quá sốt ruột nên quên bà nó mất nước sốt để ướp chân gà có vị cay không hề tầm thường.

Bên trong cổ họng cay xé, nàng liều mạng ho khan, khiến Liên Thiên Tinh hốt hoảng vội vàng đứng lên.

Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng rồi đưa tách trà cho nàng, trông còn gấp hơn cả Nam Hi.
“Sư tỷ đừng quá đau lòng, nam tử kia chướng mắt tỷ thì chi bằng tỷ kiếm người khác đi.

Sư tỷ đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu thích tỷ thôi.”
Nam Hi ở đằng sau liên tục ho khan, chỉ nghe được cái gì mà nam tử kia chướng mắt mình, tay nắm chặt tách trà, đôi mắt phiếm hồng.
Nàng nói không nên lời, chỉ có thể hò hét ở trong lòng.

[Tề Thiên chóa má!]
Bởi vì nghe đến tên nam chính nên nàng mới bị sặc, nên đương nhiên Nam Hi sẽ không trách Liên Thiên Tinh, vì thế chỉ còn cách giận chó đánh mèo lên người nam chính, hay cũng chính là Tề Thiên.

Lại cộng thêm mối thù xưa và những tiếng ho đến xé gan xé ruột càng khiến những tiếng hò hét trong lòng của nàng nghe sao mà đáng sợ.

Nếu như tiếng hét có thể cất thành lời thì có khi còn lồ ng tiếng cho phim kinh dị được luôn ấy chứ.
Liên Thiên Tinh run rẩy, lại tiếp tục bị dọa, khiếp sợ nhìn vị sư tỷ nhà mình.
Chẳng phải nói là Nam Hi sư tỷ yêu Tề Thiên kia đến chết đi sống lại ư? Sao mà hắn lại nghe ra cái giọng the thé như muốn chết gi ết chết cả nhà người ta vậy?
Khó khăn lắm Nam Hi mới lấy lại được bình tĩnh.

Một tay nàng chống lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Liên Thiên Tinh, trấn an cười một tiếng, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể nói được.
[Hắn ta có thân phận hay địa vị mọe gì chớ? Còn dám chướng mắt bà đây à? Hắn ta dám? Sau này đừng có mà để bà đây nắm được thóp của mi!]