Chương 7: Tu la tràng

Dịch: Dii 

Beta: Bé Nhi

Phương Thư Diệp đang ngủ say thì bị gọi dậy, cảm giác bực bội lúc vừa thức dậy chuẩn bị được phát tiết ra, Cao Dạng đã đưa điện thoại đến cho cô, người gọi đến là Tạ Yến, cô ngơ ngác suy nghĩ một hồi, là đối tượng xem mắt ngày hôm qua.

Cô hắng giọng một hồi rồi nghe máy

Đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh của cô hơi khàn, liền cười hỏi, “Vẫn chưa ngủ dậy sao? Xin lỗi vì đã đánh thức cô.”

Phương Thư Diệp nhìn giờ một chút, 10 giờ 30 phút sáng, cũng không còn gọi là sáng sớm được nữa.

“Không sao. Tìm tôi có việc gì sao?”

Từ lúc nghe được cuộc điện thoại của Tạ Yến, Phương Thư Diệp kích động đến mức tay cũng run lên.

Tạ Yến gần đây có một hạng mục muốn tìm một hoạ sĩ để thực hiện, thù lao hậu hĩnh vô cùng, điều quan trọng hơn là, Tạ Yến nói nếu lần này hợp tác suôn sẻ, sau này sẽ có thêm rất nhiều cơ hội, anh còn có thể giới thiệu cho cô những khách hàng đầy tiềm năng khác.

Phương Thư Diệp trước đây vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, những đơn hàng mà cô nhận được bây giờ đa phần đều là đến từ khách quen, sau khi về nước, bởi vì khoảng cách địa lí mà rất khó để phát triển với những khách nước ngoài chất lượng, cô ở trong nước thì lại không có quan hệ và tài nguyên, kết quả là từ khi trở về nước cô chỉ có thể sống bằng tiền mình dành dụm lâu nay. Cô đang đứng ở trước cổng khu chung cư mà Cao Dạng đang sống, Tạ Yến 5 phút nữa sẽ đến.

Phương Thư Diệp quay đầu nhìn về hướng nhà của Cao Dạng, sau ngày hôm qua, cô cảm thấy cần phải làm mới mối quan hệ của hai người.

Tạ Yến đã nói sơ bộ với cô về nội dung công việc và yêu cầu, hỏi cô có muốn làm không.

Phương Thư Diệp không có lí do để từ chối, cô đang rất cần một cơ hội tốt để mở ra thị trường nội địa của mình.

Thời gian này Phương Thư Diệp liên tục phải chạy qua chạy lại giữa nhà của mình và công ty của Tạ Yến, ngày nào cũng phải làm việc ở cường độ cao tại nhà, nhưng mà có được công việc vừa có tiền vừa có thành tựu như này cũng có thể gọi là xứng đáng.

Trong khoảng thời gian này Cao Dạng đã mời cô ấy ra ngoài rất nhiều lần, nhưng đều bị cô từ chối với lý do công việc gần đây của cô rất bận, quả thực là như vậy.

Phương Thư Diệp đã mất ba tháng hơn mới có thể hoàn thành phần của mình trong hạng mục.

Cô vì muốn báo thù mà đã ở nhà nghỉ ngơi hẳn hai tuần liền.

Khoảng thời gian này bất kể ai hẹn cô ra ngoài cô đều từ chối, bao gồm cả Cao Dạng, người mà trung bình cô từ chối mỗi tuần một lần.

Người có thể gọi cô ra khỏi nhà lần nữa cũng chỉ có Tạ Yến, anh ấy quả là một mối quan hệ vô cùng chất lượng, điều này không chỉ thể hiện ở việc giúp cô mai mối mà còn giúp cô giải quyết vấn đề.

Tạ Yến có một người bạn gần đây đang muốn sửa chữa lại quán cà phê, hi vọng có thể tìm được một hoạ sĩ có thể vẽ tay phần nền trang trí cho cửa tiệm.

Vấn đề ở chỗ là phong cách trang trí cũng được giao cho hoạ sĩ giải quyết, hoạ sĩ phải thiết kế đến khi nào anh ta vừa ý mới được bắt đầu thực hiện.

Nếu hoàn toàn bị lúng túng, sẽ rất dễ vì thẩm mỹ khác biệt mà mất đi cơ hội lần này.

Cho nên Tạ Yến đã đưa ra một kiến nghị, gần đây đang có một cuộc triển lãm sáng tạo, hai người họ có thể cùng nhau đến tham quan, chọn ra phong cách ưng ý, đến lúc đó anh ta lại đi thuyết phục bạn của mình, giúp Phương Thư Diệp hoàn thành đơn hàng.

Phương Thư Diệp mang theo máy ảnh, vừa thảo luận với Tạ Yến vừa chụp ảnh lại làm tư liệu.

Cô ngước nhìn lên thì lại nhìn thấy Cao Dạng, đứng bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp nóng bỏng.

Họ vừa hay cũng đang đứng cùng nhau xem máy ảnh, hai người cùng lúc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ mặt đối phương, thì cùng nhau bước sang hai bên trong rất buồn cười. Khoảng cách được tạo ra đó vừa hay có thể vừa tận mắt của Phương Thư Diệp.

Tám mắt nhìn nhau chợt im lặng vài giây.

Người đã phá đi bầu không khí này chính là cô gái xinh đẹp đứng cạnh Cao Dạng.

Cô ấy thật sự là người có vóc dáng đẹp nhất mà Phương Thư Diệp từng gặp, đẹp đến mức cô chỉ nhìn Cao Dạng một cái còn toàn bộ thời gian còn lại thì đôi mắt cô luôn hướng về phía cô gái kia.

Ngực to eo thon, mông cong chân dài, tỉ lệ cơ thể cũng rất hoàn hảo.

Cô gái xinh đẹp đó đi về phía Tạ Yến, vô thức đưa tay ra kéo lấy anh, liếc nhìn Phương Thư Diệp một cái thì liền bỏ tay xuống, cười với anh và gọi tên của anh.

Tạ Yến ngạc nhiên nhìn về phía Cao Dạng, người đàn ông luôn hướng về phía anh một ánh mắt căm thù kể từ khi gặp mặt.

Anh lạnh lùng gật đầu với Uất Tiêu Tiêu để đáp lại.

Uất Tiêu Tiêu và Phương Thư Diệp cũng chào hỏi và giới thiệu tên cho nhau.

Cô thăm dò Phương Thư Diệp và Tạ Yến một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi Tạ Yến, “Anh và cô Phương có quan hệ gì với nhau vậy?”

Một Tạ Yến luôn vô cùng dịu dàng và nhẫn nại khi đối mặt với Phương Thư Diệp lại trở nên rất lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn khi trả lời Uất Tiêu Tiêu: “Tôi và Phương Thư Diệp quen biết nhau qua một buổi xem mắt.”

Tạ Yến vừa nói ra, Uất Tiêu Tiêu vô cùng sửng sốt, còn Cao Dạng đã chuyển ánh mắt nhìn về hướng Phương Thư Diệp.

Anh trước đây đã nhìn thấy họ ăn cơm cùng nhau. Nhiều lần gặp lại đối tượng xem mắt là ý gì đây? Ý muốn phát triển hơn à.

Anh đi về phía Phương Thư Diệp, cùng lúc đó, Tạ Yến lại nắm lấy tay Phương Thư Diệp như biểu thị muốn cùng cô rời đi.

Cả hai tay của Phương Thư Diệp đều đồng thời bị nắm lấy từ cả hai phía.

Cao Dạng nhìn thấy tên đàn ông đó còn nắm lấy tay của Phương Thư Diệp, liền cau mày thật chặt, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Phương Thư Diệp nhìn về hai bên, cô chỉ có thể từ bỏ Cao Dạng. Tạ Yến đã bỏ thời gian cá nhân của mình ra để giúp cô, anh ấy rõ ràng là đang cảm thấy rất tệ và muốn rời đi, nếu cô không để ý đến anh có phải là quá vô ơn rồi không?

“Thật xin lỗi, bây giờ tôi có chút chuyện cần phải xử lí trước, có cơ hội chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.”

Phương Thư Diệp cùng Tạ Yến tham quan triển lãm hơn 3 tiếng đồng hồ, đem rất nhiều tư liệu về nhà, chuẩn bị đêm nay sẽ soạn ra một vài bản thảo để lựa chọn.

Vừa về đến trước cổng chung cư, đã có một chiếc xe bấm còi về phía cô, là xe của Cao Dạng.

Cao Dạng xuống xe, đứng trước mặt Phương Thư Diệp, hạ mắt nhìn về phía cô, mím môi không nói chuyện.

Anh cao hơn Phương Thư Diệp rất nhiều, bước lại gần liền gây ra một cảm giác sợ hãi cho cô.

Phương Thư Diệp biết nguyên nhân là do chuyện ở buổi triển lãm hôm nay, cô rất muốn mở miệng giải thích, nhưng trong lòng lại thấy rất bức bối, tại sao cô phải giải thích chứ.

Cao Dạng mở lời, “Không mời anh lên ngồi một chút sao?”

Phương Thư  Diệp không muốn lắm, cô muốn lập tức về nhà để vẽ bản thảo, nói chuyện với người khác có thể sẽ làm rối loạn ý tưởng của cô.

Thấy cô không trả lời, Cao Dạng lại cau mày, “Không có thời gian gặp mặt tôi, mà lại có thời gian đi hẹn hò với người đàn ông khác sao.”

Câu nói này của anh đã chọc tức người khác, mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng.

Cao Dạng với thái độ bất cần tiếp tục nói, “Buổi trưa ngày hôm đó nhìn thấy em với tên đàn ông khác ăn cơm cùng nhau, em nghĩ tôi không có chút cảm giác nào sao? Nhưng tôi không hỏi gì cả, lúc đó em đang rất chán ghét tôi, nếu tôi hỏi, em sẽ đẩy tôi ra xa hơn nữa.”

“Sau khi em về nước, chúng ta gặp nhau cũng chỉ được vài lần, hận không thể mỗi lần gặp đều làm chuyện đó cùng nhau, em xem tôi là gậy mát xa vừa có thân nhiệt vừa tốt của em sao?”

“Tôi nghĩ rằng em dù cho không muốn yêu đương với tôi, ít nhất cũng còn chút tình cảm với tôi, không có được danh phận bạn trai thì cũng không sao, kết quả vừa quay đầu lại em liền cùng đối tượng xem mắt hẹn hò với nhau hết lần này đến lần khác.”

“Định bắt tôi làm kẻ thứ ba sao?”

Phương Thư Diệp trừng mắt nhìn anh, mí mắt run lên vì tức giận, “Anh dựa vào đâu mà chất vấn tôi? Tôi cũng không phải là bạn gái của anh, chúng ta chỉ là từng yêu nhau một khoảng thời gian, nhưng cũng đã chia tay 6 năm rồi, lẽ nào anh muốn tôi thủ tiết cả đời vì anh sao?”

Phương Thư Diệp không muốn nhìn thấy anh nữa, xoay người đi thẳng về phía khu chung cư, ánh hoàng hôn chiếu vào người cô, tạo ra một cái bóng dài hướng về phía Cao Dạng, theo những bước đi càng lúc càng xa của cô, cái bóng đó cũng dần dần biến mất…