Chương 8: Giải thích

Dịch: Dii 

Beta: Bé Nhi

Trận cãi nhau này với Cao Dạng thật sự đã ảnh hưởng rất nhiều đến năng suất làm việc của Phương Thư Diệp, đêm hôm qua đã phải thức trắng để hoàn thành bản thảo từ những ý tưởng đã nghĩ ra trong đầu, hôm nay ngủ đến tận 2 giờ chiều mới tỉnh.

Mở email ra, có một người đến từ câu lạc bộ bóng đá Phong Hoàn gửi đến cho cô một email vào chiều nay, có ý muốn hợp tác lâu dài với cô, nội dung chủ yếu là vẽ hình ảnh chân dung cá nhân, áp phích tuyên truyền và thiết kế ngoại vi. Nếu có hứng thú có thể đến công ty tham quan và bàn bạc.

So với khách hàng cá nhân, tổ chức thường là bên chất lượng cao hơn, cơ hội nhiều hơn, thù lao nhiều hơn, thời gian hợp tác lâu hơn, chỉ cần bên kia làm việc có nguyên tắc, thù lao không quá thấp, cô đương nhiên có hứng thú.

Phương Thư Diệp dựa theo địa chỉ liên lạc trong email để liên lạc với người đó, hẹn thời gian gặp mặt.

————

Phương Thư Diệp đến trước cửa Phong Hoàn, người ra đón cô là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô ấy đưa cô đến phòng chờ, nói với cô rằng lát nữa sẽ có người đến đưa cô đi tham quan xung quanh.

Phương Thư Diệp một mình ngồi đợi ở phòng chờ, bỗng có người đẩy cửa đi vào, người vừa đến và cô đều cảm thấy rất kinh ngạc, thì ra là Uất Tiêu Tiêu đã gặp ở buổi triển lãm hôm đó.

Uất Tiêu Tiêu ngồi xuống trước mặt Phương Thư Diệp, nở một nụ cười ngọt ngào với cô, và chào cô, “Cô Phương.”

Phương Thư Diệp bỗng cảm thấy không khí trở nên vô cùng ngọt ngào, đầu óc choáng váng, đáp lại lời chào của cô ấy.

Sau khi bình tĩnh lại thì cô nhớ ra, Uất Tiêu Tiêu và Tạ Yến có mối quan hệ gì đó không rõ ràng, hôm đó sau khi họ gặp nhau xong thì tâm trạng của Tạ Yến trở nên không tốt, Phương Thư Diệp khó tránh khỏi sự tò mò về mối quan hệ giữa hai người họ. Vậy bản thân cô với Tạ Yến quen nhau với thân phận là đối tượng xem mắt, vậy thì có phải đã trở thành tình địch của cô ấy rồi không?

Phương Thư Diệp nghĩ một hồi liền cảm thấy khó chịu, cô không muốn chen chân vào quan hệ tình cảm của người khác.

Uất Tiêu Tiêu nhìn cô một hồi lâu, dùng giọng điệu chân thành mà nói ra những lời tâng bốc, “Cô Phương đây nhất định là một người rất giỏi, rất có tài, nên lãnh đạo của tôi rất hết lòng với cô, còn nữa…”

Phương Thư Diệp đối với những lời khen của cô ta cũng chẳng có suy nghĩ gì, cô thắc mắc phía sau hai chữ “còn nữa” đó sẽ là gì, cô nhìn Uất Tiêu Tiêu, ánh mắt như muốn nói rằng mong cô ta hãy tiếp tục nói.

“Còn nữa Tạ Yến cũng hết lòng tán dương cô.”

Phương Thư Diệp quyết định không nhúng tay vào chuyện của họ, cũng không giải thích, chuyển hướng sang chuyện khác, “Xin hỏi lãnh đạo của mọi người là ai vậy?”

Cô sớm đã đoán trước trong đầu, chỉ muốn kiểm chứng xem có phải hay không thôi.

“Chính là người mà cô đã gặp ở buổi triển lãm, Cao Dạng, hai người hình như biết nhau.”

Phương Thư Diệp gật đầu thừa nhận. 

Trong lòng thầm nghĩ, đối tượng cãi nhau giờ đây lại trở thành ông chủ.

Chuyện này cô phải cảm tạ Cao Dạng rồi đấy.

Sao khi tiếp xúc, Phương Thư Diệp nhận ra Uất Tiêu Tiêu là một cô gái vừa cởi mở lại vừa thẳng thắn, cảm thấy cô rất dễ thương cũng rất thú vị.

Uất Tiêu Tiêu đối với Cao Dạng không hề có chút xa lánh hay ngại ngùng với cấp trên, cô ta trực tiếp đi về phía Cao Dạng, Phương Thư Diệp chỉ cần đi theo cô ta thôi.

Thấy vị trí trước mặt mình có người ngồi xuống, Cao Dạng ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra là Uất Tiêu Tiêu, lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm.

Ngay sau đó lại có thêm một bóng người nữa ngồi xuống bên cạnh Uất Tiêu Tiêu, anh vô thức lại ngẩng đầu lên lần nữa.

Muỗng cơm đang đưa gần đến miệng bỗng dừng lại nhìn thấy Phương Thư Diệp nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh, anh mới gượng gạo tiếp tục hành động của mình.

“Cao tổng, trùng hợp quá, anh cũng đang ở nhà ăn sao.” Uất Tiêu Tiêu chủ động chào hỏi với anh, “Hôm nay tôi đưa cô Phương đến tham quan công ty.”

Cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao bầu không khí giữa hai người lại trở nên xa lạ đến vậy.

Cao Dạng “ừm” một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm, cũng không chào hỏi Phương Thư Diệp.

Uất Tiêu Tiêu nhớ ra hôm đó sau khi Phương Thư Diệp và Tạ Yến cùng nhau rời đi, Cao Dạng cũng lập tức bỏ đi, tâm trạng bỗng rất tệ, dường như hai người đã có mâu thuẫn gì đó.

Cô ta thật sự chỉ muốn đấm vào đầu mình một cái.

Vì không muốn để Phương Thư Diệp cảm thấy ngại ngùng, Uất Tiêu Tiêu lại tìm chủ đề làm nóng bầu không khí lên.

Cô nói với Phương Thư Diệp, “Tôi có thể ở lại với Phong Hoàn đều phải cảm ơn Cao tổng. Lúc đó những người quyết sách khác đều cảm thấy tuổi tác của tôi đã có hơi lớn, nhưng Cao tổng đã vì tôi biết đá bóng mà giữ tôi lại.”

Uất Tiêu Tiêu cũng có thể coi là người đại diện phát ngôn tại Phong Hoàn, tạo hình chân dung đại diện lần này cũng là dựa theo cô ấy làm hình mẫu.

Phương Thư Diệp hỏi, “Cô biết đá bóng sao?”

Uất Tiêu Tiêu gật đầu, “Trước đây tôi từng luyện tập bóng đá, là thủ môn. Nhưng sau khi thời tuổi trẻ qua đi thì dường như cơ thể đã xuất hiện vấn đề, rất hay bị gãy xương, thời gian dưỡng thương còn nhiều hơn thời gian tập luyện. Tôi giải nghệ quay về đi học, vào đại học thì gia nhập vào ngành nghề người mẫu này.”

Phương Thư Diệp thật sự rất ngạc nhiên. Nhưng mà Uất Tiêu Tiêu trông cao như vậy, làm ở hai ngành này cũng là điều dễ hiểu.

Cao Dạng vẫn hoàn toàn im lặng.

Uất Tiêu Tiêu đột nhiên chỉ về phía anh, “Cao tổng à, lúc chúng tôi đến anh đã ăn sắp xong rồi, ăn vài muỗng cơm mà lâu như vậy không phải phong cách của anh, anh không phải là muốn âm thầm nghe chúng tôi nói chuyện đấy chứ?”

Cao Dạng trừng cô ta với ánh mắt khó chịu, liền bê khay cơm đứng dậy rời đi.

Phương Thư Diệp sau này đến Phong Hoàn cũng thường xuyên hơn, ngày càng thân thiết với Uất Tiêu Tiêu, nếu có thời gian rảnh còn nói chuyện với nhau.

Uất Tiêu Tiêu vốn là người không kìm được miệng, cô ta trực tiếp hỏi Phương Thư Diệp, “Cô và Tạ Yến đã yêu nhau chưa?”

Phương Thư Diệp vốn biết sớm muộn gì cũng không thể thoát khỏi vấn đề này, “Không có, chúng tôi chỉ là vì trưởng bối ở hai nhà đã có sắp xếp với nhau mới xem mắt một lần, không có ý định phát triển xa hơn, bây giờ chúng tôi là bạn bè của nhau, anh ấy còn giới thiệu công việc cho tôi nữa.”

“Ồ….” Uất Tiêu Tiêu hiểu ra, biểu cảm cũng rất bình thường.

Phương Thư Diệp cũng rất tò mò, “Vậy cô và Tạ Yến có quan hệ gì với nhau vậy?”

“Trước đây chúng tôi từng yêu nhau, 6 năm.”

Chia tay một mối tình đã bên nhau sáu năm, cảm xúc của Uất Tiêu Tiêu bình thản hơn so với những gì cô tưởng tượng rất nhiều, thật tình mà nói đây cũng là chuyện của người khác.

Bất ngờ hay là tiếc nuối, Phương Thư Diệp nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

“Hồi còn học đại học tôi bắt đầu tiếp xúc với ngành người mẫu, đã kí kết với công ty của Tạ Yến bây giờ. Giới người mẫu của bọn tôi có hơi phức tạp một chút, người ưu tú rất nhiều, tài nguyên thì lại có hạn, có thể vì một vài lợi ích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Lúc đó tổ trưởng của tôi muốn tặng tôi cho tên giám đốc nào đó,”

Uất Tiêu Tiêu ngừng một hồi, cong môi chê bai “Còn lớn tuổi hơn cả ba tôi, đầu hói bụng to, tôi thật sự không thể chấp nhận nổi. Rồi tôi bỗng có động lòng với người khác, Tạ Yến khi đó là cấp trên của tổ trưởng tôi, trẻ tuổi, vừa cao vừa đẹp trai, tính tình lại rất tốt, nên tôi muốn quyến rũ anh ấy để tìm cho mình một chỗ dựa.”

“Tạ Yến lúc đó không có chút rung động gì với nhan sắc cả. Nhưng mà vẫn mắc câu của tôi, chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc đó cũng đã ảnh hưởng rất nhiều đến anh ấy, đồng nghiệp và cấp dưới nghĩ anh ấy vốn chỉ giả vờ đứng đắn, thực chất cũng giống như những lão sếp già nuôi bồ nhí khác. Chúng tôi kiên trì ở bên nhau, thấy chúng tôi yêu nhau nhiều năm như vậy, những người đó cũng không còn nói gì nữa.”

Phương Thư Diệp hỏi, “Vậy tại sao lại chia tay?”

“ Sau khi chúng tôi đã yêu nhau rất lâu, dần dần cũng đã đến độ tuổi kết hôn, anh ấy đưa tôi về nhà gặp bố mẹ anh ấy. Hai người cũng đã từng xem mắt, có lẽ cô cũng hiểu đôi chút về bố mẹ của anh ấy.”

Phương Thư Diệp đại khái biết được rằng, bố mẹ của Tạ Yến là cấp trên của mẹ cô.

Uất Tiêu Tiêu mím môi, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, “Bố mẹ của anh ấy cảm thấy tôi là đang trèo quá cao, công việc và học vấn đều không xứng với Tạ Yến. Tạ Yến đã cãi nhau với bố mẹ rất quyết liệt, ăn tết cũng không yên ổn.”

“Sau đó bố mẹ anh ấy tìm cách đến gặp tôi, nói với tôi rất nhiều chuyện. Bản thân tôi cũng đã hiểu ra, không phải cuộc tình nào cũng phải kết hôn mới được gọi là có kết quả. Sau khi tôi và anh ấy kết hôn với nhau xác suất cao rằng sẽ gặp rất nhiều trắc trở, tình cảm của chúng tôi cũng sẽ dần mất đi.”

“Nếu như có thể, tôi bằng lòng dùng cả đời này để yêu đương với anh ấy. Nhưng anh ấy cũng đã đến tuổi phải kết hôn, tôi không muốn liên lụy đến anh ấy, nên đã đề nghị chia tay. Anh ấy không đồng ý, nên tôi đã nghỉ việc ở công ty, rời đi nửa năm, sau đó thì lại quay lại thành phố này đến Phong Hoàn làm việc, anh ấy chắc thất vọng về tôi lắm, chắc sẽ rất ghét tôi.”

“Tuy rằng tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi hoàn toàn có thể chấp nhận anh ấy ở bên người khác. Nói cho cùng tôi vẫn là yêu bản thân mình nhất nhỉ, không hề muốn bản thân rơi vào cuộc tình vốn sẽ không thể hạnh phúc.”

Phương Thư Diệp gật đầu tán thành, “Cô có sự lựa chọn của riêng mình.”

Buổi chiều sau khi bàn bạc chi tiết với người trong tổ phụ trách hạng mục xong, Phương Thư Diệp hỏi Uất Tiêu Tiêu liệu có thể đưa cô ấy đến gặp Cao Dạng hay không.

Uất Tiêu Tiêu đưa cô đi đến khu làm việc, mở cửa một căn phòng nào đó ra.

Cao Dạng vốn nghĩ là một đồng nghiệp nào đó, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ người đến lại là Phương Thư Diệp.

Nên biểu cảm thế nào anh cũng chưa kịp nghĩ ra, Phương Thư Diệp đã bước về phía anh, đứng trước bàn làm việc và nhìn anh.

“Cảm ơn anh vì đã giới thiệu tôi làm hoạ sĩ cho hạng mục quản bá của công ty anh.”

Anh vốn nên nở một nụ cười nói chút gì đó, nhưng biểu cảm bỗng cứng đờ lại, nghiêm nghị giống như đang xử lí công việc vậy, chỉ gật đầu rồi nói, “Ừm, không cần khách sáo.”

Cuộc đối thoại dường như không thể tiếp tục được nữa, Phương Thư Diệp mím môi, “Vậy tôi đi trước nhé? Tạm biệt.”

Cô vừa quay người, sau lưng cô đã vang lên một tiếng “rầm”, chiếc ghế chỗ bàn làm việc đã bị đẩy ngã xuống đất.

Phương Thư Diệp quay đầu, Cao Dạng đang đứng tại chỗ làm việc của mình, bàn làm việc phút chốc trở nên nhỏ hơn rất nhiều, anh vốn không lời nào để nói, miệng vừa mở ra lại đóng lại.

“Còn có chuyện gì sao?” Phương Thư Diệp chủ động hỏi.

Cao Dạng chỉ về phía sofa, “có muốn ngồi một chút không?”

Cao Dạng rót cho Phương Thư Diệp một cốc nước, vẫn im lặng một hồi lâu mà không nói gì.

Phương Thư Diệp thở dài một hơi, quyết định vẫn là nên làm rõ mọi chuyện.

“Người hôm trước đi xem triển lãm với tôi, quả thật là quen biết nhau qua xem mắt, nhưng chúng tôi chỉ là bạn, hoàn toàn không có khả năng sẽ yêu nhau hay kết hôn. Anh ấy đã giúp tôi tìm rất nhiều mối làm ăn, hôm đó chúng tôi cũng nhau đi xem triển lãm là vì anh ấy muốn giúp tôi tìm kiếm tư liệu, giành lấy cơ hội được làm việc, tôi không thể vứt anh ấy lại được.”

Cao Dạng sau khi nghe thấy xong thì cảm thấy rất kinh ngạc, anh vốn rất cứng đầu với bản thân, không chịu thừa nhận hôm ấy sau khi nói xong những lời đó liền cảm thấy vô cùng hối hận, anh cảm thấy bản thân mình đã chủ động đẩy cô ra xa.

Nhưng thời gian cũng thật trùng hợp, hạng mục lúc trước anh giới thiệu Phương Thư Diệp đã đi đến quá trình liên lạc với cô, lại tự động đưa cô đến trước mặt anh, hoặc là có thể phần nào lấy lại chút hảo cảm của cô dành cho anh.

Cao Dạng kìm nén nội tâm đang vui sướng và kích động của mình lại, nghiêm túc nhìn cô, chân thành xin lỗi, “Hôm đó tâm trạng của anh không tốt, nói chuyện có hơi quá đáng, anh thành thật xin lỗi em.”

Phương Thư Diệp mỉm cười thể hiện như không hề để ý chuyện đó.

Sau khi Phương Thư Diệp nói rõ mọi chuyện, tối hôm đó Cao Dạng đã nhắn tin rất nhiều cho Phương Thư Diệp và nói với cô rất nhiều chuyện, anh đã phải cố gắng rất nhiều để không chủ động tìm cô nói chuyện trong khoảng thời gian vừa rồi.