Chu Triệt: “?”
Bành Trạch nói: “Tính cả hôm nay, đây đã là lần thứ ba trong tuần này cậu cùng tôi tan học về nhà, thật đáng thương, anh trai cậu không cần cậu.”
Chu Triệt nói: “Đừng nói bừa, anh ấy có việc.”
Bành Trạch “chậc chậc” hai tiếng, “Ây dô, trước kia hai người gọi một cái như keo như sơn, như hình với bóng, tôi cũng không tiện quấy rầy hai người đấy.”
Chu Triệt nói: “…Cậu quấy rầy còn ít à? Chúng tôi chỉ đơn giản là đi học cùng nhau mỗi ngày được chưa.”
Bành Trạch nói: “Cho nên, tôi không đành lòng phá hư thế giới hai người tan học của các cậu, nhưng cậu nhìn xem, đã là lần thứ ba trong tuần này rồi, trái tim anh trai cậu chắc không phải là bị người đẹp câu đi mất đâu ha.”
Chu Triệt dừng bước, lại đi tiếp.
Ngay cả Bành Trạch cũng nhìn ra, Chu Triệt thầm nghĩ, có người đẹp hay không cậu không biết, dù sao anh trai cậu quả thật đang trốn tránh cậu.
Cậu phiền não xoa xoa tóc, không biết Chu Trừng làm cái gì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chẳng lẽ là chuyện lần trước xảy ra ở vòng đu quay? Nhưng hoàn toàn có thể giải thích, loại bầu không khí kia, hành vi của con người không chịu lý trí khống chế, làm theo bản năng…
Chẳng lẽ Chu Trừng nghi ngờ? Trái tim Chu Triệt đập thình thịch, hẳn là không đến mức đấy, nhưng từ một loạt hành động gần đây của anh mà xem, Chu Trừng tắm rửa xong sẽ không chỉ quấn một cái khăn tắm nữa, mà là ăn mặc chỉnh tề, bình thường cũng sẽ giảm bớt dụng chạm chân tay với cậu, thậm chí sáng nay, anh còn mặt không cảm xúc né tránh tay cậu.
Chu Triệt nghĩ tới nghĩ lui, bực bội mà lắc lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.
“Ê! Bành Trạch, Chu Triệt, bên này!” Một nam sinh chung lớp vẫy tay chào họ ở phía bên kia đường.
Chu Triệt trong lòng có một dự cảm không tốt, khóe miệng giật giật, nói: “Tôi không muốn qua đó, tôi về nhà.”
Bành Trạch tay mắt lanh lẹ, đẩy Chu Triệt đi qua, cười hì hì nói: “Cậu đừng ra vẻ cao quý lạnh nhạt nữa, tham dự cuộc sống bình thường của mọi người nhiều lên.”
Chu Triệt rất cạn lời, ở góc nhỏ của công viên bên đường, có người mua trò chơi mới nhất trên một nền tảng nào đó, mọi người vây quanh cậu, nhiệt tình thảo luận trời với đất.
Chu Triệt tùy ý nhìn thoáng qua, phần lớn mọi người trong lớp đều rất chờ mong trò chơi kia, Bành Trạch cũng vậy, chẳng qua cậu không có hứng thú gì.
Một con đường mòn trước mắt dẫn đến chỗ sâu yên tĩnh hơn, bên trong cũng là nam sinh trong lớp họ, Chu Triệt căn bản không quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, xoay người muốn đi, nhưng Bành Trạch lại vẻ mặt cười xấu xa, kéo cậu đi vào bên trong.
Bọn họ ôm tâm tính tò mò, đang nghiên cứu bộ phim đen, nam nữ chính bên trong thay phiên nhau diễn các loại động tác có độ khó cao, một đám nam sinh thỉnh thoảng phát ra giọng thán phục, còn có tiếng cười hàm chứa thâm ý.
Chu Triệt: “…”
Cậu xoay người vỗ vỗ Bành Trạch: “Cậu nghiên cứu kỹ đi há, tôi đi trước.”
Bành Trạch dẫn Chu Triệt đến gần, nói: “Cậu thẹn thùng à? Tư thế này cũng quá lợi hại… Chậc chậc chậc, sức trâu bò thiệt, kích thích.”
Chu Triệt mặt không chút thay đổi, không có một tia gợn sóng nhìn cách hành động kia.
Bành Trạch bảo: “Anh em à, biểu hiện của cậu, giống như đang nghiêm túc đọc văn học ấy.”
Chu Triệt nói: “Không, quá kích thích, tôi chịu không nổi, tôi đi đây.”
Bành Trạch nói: “…Cậu đâu giống chịu không nổi đâu, cậu cứ như hiền giả từ trên trời giáng xuống vậy. Cậu thế này, diễn viên người ta sẽ có cảm giác thất bại.”
Chu Triệt nói lời tạm biệt với bọn họ, xoay người rời đi.
Chu Triệt đi vào cửa hàng bách hóa, muốn mua kem đánh răng và bột giặt, đây là thứ Chu Trừng dặn dò cậu mua vào buổi sáng.
Bành Trạch không đuổi kịp, hắn tiếp tục đi khám phá bí ẩn cơ thể con người.
Cậu đi dạo vòng giá hàng hóa, chọn tới chọn lui, cái này quá đắt, không mua; cái này dùng không tốt, không mua.
Cậu cảm thấy mình thật sự là dụng tâm lương khổ, may mắn nhanh chóng rời đi, nếu không cậu ở lại chỗ bọn họ, không phải là quét sạch hứng thú của mọi người sao.
Nếu ánh mắt cậu tập trung vào nữ diễn viên ra sức làm kia, cô gái càng kêu dữ dội, trông càng sảng khoái, cậu càng bình tĩnh.
Chu Triệt thở dài, cái này cũng không thể trách cậu, cậu là người thích đàn ông, nói đúng ra là còn thích người anh ruột, đứng ở nơi đó, xem loại phim đen không đúng giới tính, đây không phải là đi đập chén cơm đá việc làm ăn của người ta sao, cần gì chứ.
Dù sao chỉ cần nghĩ đến Chu Trừng, cậu liền khô nóng. Nghĩ đến thân thể Chu Trừng, cậu có thể tự giải quyết một phát, mặc dù việc này cậu đã làm nhiều, cậu căn bản không cần những tư liệu video phụ trợ này. Chu Triệt khinh thường nghĩ.
Lúc thu tiền, Chu Triệt vừa trả tiền xong, một người nghênh ngang từ lối ra đi vào cửa hàng, dùng sức đụng vào Chu Triệt.
Cô gái thu ngân vội vàng đỡ Chu Triệt: “Bạn học, không sao chứ.”
Chu Triệt nói: “Tôi không sao.”
“Thật ngại quá, nơi này không phải lối vào, anh có thể đi bên kia vào ạ.” Cô thu ngân nói với người bước vào.
Người nọ trông nhỏ hơn Chu Triệt một chút. Gã khinh thường nói: “Lối vào của các cô quá xa, tôi lười đi qua.” Gã quay đầu lại nhìn Chu Triệt một cái, “Biến, chắn đường quá.”
Cô gái thu ngân ngược lại lặng lẽ nhìn Chu Triệt hai lần, Chu Triệt phát giác, mỉm cười, nói với cô: “Sau này gặp phải loại người không tuân thủ quy tắc này, đừng tranh cãi với anh ta, trực tiếp mời bảo vệ đến.”
Cô gái thu ngân đỏ mặt, nhỏ giọng nói được.
Chu Triệt không để ý lắm, cầm đồ lên rời đi.
Cô gái thu ngân hồi thần lại, hồi tưởng lại thiếu niên vừa rồi nghiêng ngang xông vào Chu Triệt, “Lạ thật, sao tôi cảm thấy, sườn mặt của bọn họ có một chút giống nhau vậy?”
Vừa ra khỏi cửa siêu thị, trong lúc nhất thời tiếng sấm cuồn cuộn, mây đen tụ lại, mưa to trút xuống, Chu Triệt mở túi ra muốn lấy ô, mới nhớ tới cậu đã đưa ô cho Chu Trừng.
Mưa xối ào ào như thác đổ từ trời xuống, tưởng như muốn xoi thủng mặt đất, đợi một hồi lâu, thế mưa cũng không giảm bớt, Chu Triệt đau lòng chính mình cuối tuần trước vừa mới nhận được tiền lương, không nỡ mua một cái ô mới, vì thế đành phải thở dài, cầm túi xông vào trong mưa.
Mưa rất lớn, Chu Triệt cảm thấy dùng hay không dùng ô căn bản không sao cả, dù sao toàn thân cũng sẽ ướt nhem.
Sau đó, Chu Triệt toàn thân ướt đẫm, lúc đứng trước cửa nhà, phát hiện lại quên mang theo chìa khoá.
“Ầm ầm─”
Sấm sét gầm rú cắt ngang bầu trời.
Chu Triệt: “…”
Hôm nay cậu chắc chắn không phù hợp để mua vé số, hoặc quá phù hợp để mua vé số.
Lúc trước Chu Trừng đúng là tìm cớ né tránh Chu Triệt, nhưng hôm nay anh thật sự có việc, anh giúp giáo viên đưa sách.
Chu Triệt ngồi bên ngoài cửa, mở túi ra, lấy ra một cuốn sách hơi ướt ướt, chuẩn bị làm bài tập về nhà.
Hôm nay tuyệt đối là xui xẻo, Chu Triệt tận lực hít sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, thôi quên đi, chỉ có thể chờ Chu Trừng trở về.
Trong hành lang gió lạnh từng trận thổi vào người chui vào tim, cậu nhất thời miên man suy nghĩ, hy vọng trên đường Chu Trừng trở về, mưa có thể nhỏ hơn một chút, đừng làm anh bị ướt.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy nếu có một cái chén trước mặt, dùng radio phát nhạc, còn chơi đàn nhị đàn cò gì đó, có thể coi như nghề tay trái kiếm tiền, không biết Chu Trừng nhìn thấy sẽ có vẻ mặt gì.
Chu Trừng nhất định sẽ bất lực chỉ chỉ đầu cậu, bảo cậu đừng lúc nào cũng chơi không đứng đắn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Triệt nhịn không được nở nụ cười, cậu kỳ thật cũng không ghét chờ người, nếu như chờ người là Chu Trừng.
Cậu như đang thắp đèn trong gió mưa, chờ Chu Trừng trở lại để đổ thêm dầu ─ giống như hai con chó hoang trong đêm mưa, ban ngày lang thang dưới tòa nhà cao tầng, nhưng đến buổi tối luôn có một chỗ ở an thân nhỏ, trông coi lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau, mặc kệ chờ bao lâu, cuối cùng cũng sẽ trăm sông đổ về một biển.
Hai phút trôi qua, khi Chu Triệt viết tên của Chu Trừng trên giấy nháp lần thứ năm, cậu quyết định đuổi anh trai trong đầu đi, bắt đầu nghiêm túc học tập.
Khi Chu Triệt hắt hơi lần thứ N, một tờ giấy sắp viết xong, rốt cuộc có một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến.
“Sao lại ở bên ngoài?”
Chu Triệt ngẩng đầu, nhìn quần áo Chu Trừng cũng may, không bị ướt, mưa bên ngoài ắt hẳn đã nhỏ đi.
Chu Trừng lấy chìa khóa ra mở cửa, mà Chu Triệt lắp bắp, châm chước dùng từ, đem toàn bộ sự việc ngắn gọn nói cho Chu Trừng.
Chu Triệt đang suy nghĩ, tự thuật thế nào mới có thể làm cho cậu trông không ngu xuẩn như vậy.
Chu Trừng không nghe còn tốt, càng nghe càng khí huyết dâng lên, vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh thật muốn đập vỡ đầu óc Chu Triệt xem cậu đến tột cùng đang nghĩ cái gì.
Sờ sờ quần áo của cậu, cũng sắp bị gió thổi khô, anh càng đau lòng hơn: “Em bị ngu à?! Đi tắm cho anh ngay! Đi ngay bây giờ!”
Tắm rửa xong, Chu Triệt từ trong phòng tắm đi ra, một cái khăn mặt từ trên trời giáng xuống rơi xuống đầu cậu, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Chu Trừng mặt không chút thay đổi lau nước cho cậu tựa như một cỗ máy nhào cục bột.
Chu Trừng vừa lau vừa mắng: “Em bị ngu à? Em bị ngu đúng không? Em thật sự bị ngu đến không tả nổi?? Mẹ nó! Em thật là! Tâm tư đã bay đến chỗ nào rồi? Có biết chăm sóc bản thân không?”
Chu Triệt nhỏ giọng mà nói: “Em vẫn ổn đấy thôi, anh không phải là anh trai ngốc nghếch sao─ Á anh, nhẹ một chút.”
Giường tầng trên và tầng dưới là vật trang trí, hai anh em vẫn phải ngủ chung giường.
Nửa đêm, Chu Trừng cảm giác được em trai dựa tới, ôm lấy anh, tay cậu gắt gao vòng quanh thắt lưng anh.
Chu Trừng tỉnh lại, nhưng anh phát hiện Chu Triệt chưa tỉnh, còn ngủ say, lông mi thật dài vẫn không nhúc nhích.
Đại não Chu Trừng ngừng hoạt động vài giây, anh đưa tay ôm lấy Chu Triệt, rất nhẹ rất nhẹ hôn lên mắt Chu Triệt, lại đi xuống, hôn sống mũi cao ngất của cậu.
Nhẹ tựa như một cọng lông chim lướt qua vậy.
Xuống chút nữa, anh không thể xuống thêm nữa. Con người vẫn luôn như vậy, hôn nhau ở đâu cũng có thể lấy cớ thể hiện tình cảm gia đình, nhưng hôn môi thì không.
Anh muốn nhẹ nhàng đẩy Chu Triệt ra, mặc dù anh đang chống lại bản năng cơ thể mình. Anh cảm thấy mình là cực bắc của nam châm, còn Chu Triệt là cực nam, họ sinh ra là để phù hợp với nhau và phụ thuộc chặt chẽ vào nhau, dục vọng ham muốn đang kêu gào trong cơ thể anh khiến anh chỉ muốn khảm Chu Triệt vào trong máu thịt của mình.
Nhưng mặc dù như vậy, anh cũng chỉ có thể hạ quyết tâm, nếu không ngày mai đối mặt với em trai mình cứng ngắc lại càng xấu hổ hơn.
Những chuyện sai trái âm thầm làm trong bóng tối sẽ bị bóng tối che đậy, không sợ chỉ trích, anh cũng âm thầm hưởng thụ giấu trời qua biển.
Tự phóng túng đến khi chấm dứt, lúc đầu óc Chu Trừng khôi phục lý trí và minh mẫn, mới ý thức được có cái gì không đúng.
Thân thể Chu Triệt nóng đến dọa người.
“Chu Triệt bị sốt à?” Bành Trạch hỏi.
Chu Trừng tự trách: “Nếu hôm qua tôi trở về sớm thì tốt rồi.”
Chu Triệt rất ít khi bị sốt, lúc này sốt cao không hạ, thần trí không rõ, thấp giọng nói mê sảng, quả thực khiến Chu Trừng hoảng sợ, suốt đêm đưa Chu Triệt đến bệnh viện, buổi sáng nhìn chằm chằm cậu uống thuốc xong mới đi.
Chu Trừng cả ngày đều không yên lòng, Bành Trạch cũng an ủi cậu sẽ không có việc gì, tan học, Chu Trừng đi mua cháo, nghĩ thầm cũng không biết Chu Triệt có muốn ăn gì hay không.
Bành Trạch nói: “Có chuyện thì gọi cho tôi.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Hết chương 05