Chương 6: Bình minh

Chu Triệt mê man thật lâu, ngủ không ổn định lắm, giấc mơ rất kỳ lạ và lộn xộn, một hồi thì toàn bộ đen thui, một hồi lại đầy màu sắc.

Bỗng nhiên liễu ám hoa minh¹, tất cả những chuyện đã trải qua ngày hôm trước đều bị nhét vào trong mơ, cậu phát hiện mình lại bị Bành Trạch lôi kéo, vây coi các nam sinh xem phim đen. 

[1]

Thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Nhìn đứa nhóc này xem, vậy mà còn có thể mơ thấy việc đó. Chu Triệt bất đắc dĩ nghĩ, cậu có thể rõ ràng cảm giác được đây là mơ, nhưng cậu không biết làm thế nào để tỉnh dậy, thoát khỏi đây.

Thôi, Chu Triệt nghĩ, dù sao cậu đối với loại phim đen này không có bất kỳ cảm giác gì, đến lúc thì tự nhiên sẽ tỉnh.

Cậu nhìn nam nữ trên màn hình làm động tác piston, kịch liệt dị thường, đột nhiên đầu óc một trận choáng váng, bàn chân trượt xuống, ngã về phía sau.

Cậu không ngã trên bãi cỏ, mà là bị đẩy ngã lên một cái giường, một đôi tay mạnh mẽ khóa chặt cổ tay cậu, đè cậu trên giường, khiến cho cậu không thể động đậy.

Chờ cậu thấy rõ là ai, “Anh?!”

Mặt mày ôn nhuận của Chu Trừng không thấy đâu, thay vào đó là dục vọng chiếm hữu thật sâu trong mắt, giọng nói của anh khàn khàn: “Triệt.” 

“Trừng…” Ánh mắt Chu Triệt dần dần mê loạn. Vốn dĩ đầu óc cậu hỗn loạn, đồ vật trước mắt cũng nhân đôi lên.

Tiếng người phụ nữ trong bộ phim đen kia cao hơn một tầng, Chu Triệt không biết chiếc điện thoại kia ở đâu, cậu muốn đập nó.

Cái loại thét chói tai này, trà trộn vào trong âm thanh trầm thấp có từ tính của anh trai, quả thực là làm bẩn giọng nói của anh trai mà. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng kêu của người phụ nữ ở trong lỗ tai Chu Triệt, dần dần biến thành tiếng hít thở và thở dốc nặng nề của anh trai. 

Mẹ nó quả thực là độc dược thúc dục, Chu Triệt dùng đầu óc khó có được tỉnh táo suy nghĩ, một giây sau, tư duy của cậu hoàn toàn rơi vào hỗn độn.

Chu Trừng dùng đầu gối đẩy chân Chu Triệt ra, một tay chống bên tai cậu, tay kia che mắt Chu Triệt, nằm bên tai Chu Triệt nói: “Em trai, anh có lỗi với em.” 

Khớp xương Chu Trừng rõ ràng tay tựa như hiện thực, Chu Triệt cảm thấy có giọt nước gì đó rơi trên môi cậu, cậu liếm một cái, mặn.

Chu Triệt bị bịt mắt, tay sờ soạng môi Chu Trừng, chậm rãi từ mũi sờ đến mắt: “Anh à, anh đừng khổ sở, đừng khóc… Em vẫn luôn yêu anh, yêu anh hơn bất cứ ai, nếu anh muốn xuống địa ngục, em cũng sẽ ở bên anh.” 

“Chu Trừng, anh bỏ tay ra, coi như em xin anh, được không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Trừng không nói gì, cũng không buông ra, tay anh vẫn nhẹ nhàng phủ lên mắt Chu Triệt.

Anh cúi đầu, điên cuồng hôn môi Chu Triệt. Sự dịu dàng chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, ngay sau đó Chu Trừng thô bạo xé mở quần áo Chu Triệt, cũng cởi quần áo của mình ra, một bàn tay nắm lấy dục vọng đang cương lên của Chu Triệt, da đầu Chu Triệt sảng khoái tê dại, trực tiếp kêu lên.

“Cục cưng, dùng tay em, giúp anh.” Chu Trừng thấp giọng nói.

Chu Triệt nghe lời mà nắm lấy dương v*t Chu Trừng, Chu Trừng hôn Chu Triệt, tất cả tiếng rên rỉ đều bị nuốt vào, chỉ còn lại nước bọt chảy xuống bên miệng.

Không biết qua bao lâu, môi hai người tách ra, Chu Triệt vẻ mặt hoảng hốt, Chu Trừng yêu thương nói: “Triệt, em còn đang sốt, chúng ta dừng lại nhé.”

Chu Triệt khó khăn nói: “Mẹ nó đừng nhân từ như vậy, muốn thì nhanh lên đi.”

Nhưng mà nói xong câu đó, Chu Triệt cảm thấy mình thật sự không chịu nổi nữa, cậu thở hổn hển, đầu óc càng thêm rối loạn, như là có người đang khua chiêng gõ trống ầm ầm trong thần kinh của cậu, cậu căn bản không phân biệt được trời trên dưới đất, là mơ hay hiện thực.

Nóng quá, thật khó chịu, Chu Triệt cảm thấy rằng linh hồn của mình sắp bị cuốn trôi, và dục vọng ham muốn dâng trào đã đưa cậu lún vào một vực thẳm sâu. 

Cậu lẩm bẩm: “Anh ơi, em choáng quá, anh bỏ tay ra, em muốn nhìn anh…”

Chu Trừng dịu dàng hôn xương quai xanh của cậu, giúp cậu lau mồ hôi trên trán, nói: “Ngoan, trong mắt em chỉ có anh trai là đủ rồi.”

Chu Triệt lại một lần nữa mất đi ý thức, một giây phút trước khi rơi vào bóng tối, cậu nghĩ, đây rốt cuộc là mơ hay là hiện thực, tay anh trai sao vẫn ấm áp như vậy. 

Chu Triệt hơi mở mắt ra, trước mắt trời đất quay cuồng, dưới chân mềm nhũn, “Đây là đâu…”

“Choáng quá, còn nóng nữa… Anh ơi, anh ở đâu rồi…”

Cơ thể cậu nóng như thiêu đốt, tâm trí cậu không tỉnh táo, sức nóng của cơn sốt và ham muốn tình dục khiến cậu đi lại gần như chẳng nổi. 

Đây hình như là phòng của bọn họ, chẳng lẽ tất cả đều là mơ? Có lẽ vậy, dù sao anh trai vừa hôn cậu, ôm cậu, sẽ không trốn tránh cậu, cũng sẽ không động một chút là đạp cậu… Vì vậy, bây giờ, tại thời điểm này, là mơ hay hiện thực?

Bên dưới cương cứng, rất nóng, rất nóng, nóng rực đến miệng khô lưỡi khô.

Cậu đi đi lại lại mấy vòng trong phòng mới tìm được cửa, kết quả hóa ra là ảo giác, cứ thế đập đầu vào tường.

“Đây hình như là ở nhà.” Chu Triệt miễn cưỡng tìm được đường, một đường lâng lâng đi vào trong phòng tắm.

Cậu mở vòi hoa sen muốn rửa sạch mồ hôi và dục vọng toàn thân, kết quả là vừa mở ra, nước mức nóng nhất đã dội thẳng vào người, hơi nước nồng nặc tràn ngập phòng tắm.

“Á, nóng quá─”

Cậu lại mở đầu lạnh nhất, nước lạnh xối lên người cậu thật giống như nước đá đổ lên nồi sắt nóng đỏ, bốc khói trắng.

Chu Triệt kỳ thật rất thoải mái, rất muốn tiếp tục, nhưng trong đầu hỗn loạn có một âm thanh vẫn ngăn cản cậu lại, tình trạng thân thể hiện tại của cậu không thích hợp dội nước lạnh, cậu ép buộc mình tắt vòi sen. 

Lạnh và nóng lần lượt tấn công như gọng kìm, không những không dập tắt được ngọn lửa tà niệm mà còn đổ thêm dầu vào lửa, Chu Triệt dựa vào tường, cầm lấy dương v*t, di chuyển lên xuống, lẩm bẩm một mình: “Anh ơi…”

Chu Trừng mở cửa nhà, đặt đồ ăn lên bàn, liền tìm Chu Triệt, kết quả trên giường không có ai, Chu Triệt không có ở đây.

Chu Trừng lấy làm lạ, thì nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, chỉ chốc lát sau lại dừng lại.

Anh đi gõ cửa phòng tắm: “Chu Triệt, em có ở trong đó không? Chu Triệt?” 

Không ai trả lời.

Chu Trừng trong lòng lo lắng, cửa không khóa, anh mở cửa đi vào.

Cảnh tượng trong hơi nước mờ ảo, làm cho đồng tử Chu Trừng co rút lại.

Em trai anh toàn thân không mảnh vải, còn đang tự thủ dâm.

Cơ bắp săn chắc của chàng trai trẻ khá thu hút, hơi nước mông lung và hơi thở trầm thấp, làn da Chu Triệt hiện ra màu hồng nhạt, hết sức hấp dẫn. 

Đại não Chu Trừng ong ong một tiếng, hô hấp dồn dập, lập tức rối loạn: “Em…”

Chu Triệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hơi nước, trông mềm mại hơn ngày thường rất nhiều lần: “Anh.” 

Chu Trừng lập tức xoay người, muốn đi ra ngoài bình tĩnh một chút, nhưng Chu Triệt còn nhanh hơn anh từ phía sau ôm lấy nói: “Trừng, đừng đi.” 

Ánh mắt Chu Triệt mê ly, cậu đang chịu dục vọng tra tấn, suy cho cùng dục vọng này vẫn là do anh trai khơi mào. Mà giờ này phút này, vừa lúc một anh trai sống động xuất hiện trước mắt cậu, kích thích thần kinh của cậu ở mức độ lớn, làm cho cậu một phần tỉnh táo cuối cùng cũng không còn sót lại chút gì.

Chu Trừng trong đầu, Chu Trừng trong mơ và Chu Trừng giờ phút này rốt cuộc cũng hợp lại.

Chu Trừng hít sâu một hơi, xoay người nói: “Nghe lời, chúng ta đi uống thuốc trước.” 

Chu Triệt căn bản không nghe thấy Chu Trừng đang nói cái gì, ôm cổ Chu Trừng, lập tức hôn xuống.

Chu Trừng: “!”

Trái tim Chu Trừng càng nhảy càng nhanh, anh biết Chu Triệt hiện tại bị tình dục chi phối, người khác nói cậu đều chọn lọc lắng nghe, chỉ nghe lời cậu muốn nghe.

Ngang ngược như người say vậy. 

“Ưm─ Triệt, nghe anh nói, em hãy ưm─” Chu Trừng mỗi lần thoát khỏi nụ hôn của Chu Triệt, muốn nói một câu, Chu Triệt sẽ lập tức lấn tới. 

Trọng tâm của Chu Triệt đều treo trên người Chu Trừng, Chu Trừng sợ cậu ngã, liền dứt khoát kéo cậu qua ôm chặt eo cậu. 

Chu Trừng ôm lấy Chu Triệt, phát hiện tay đầy nước lạnh, sắp hỏng mất thôi, tiểu tổ tông này ở nhà rốt cuộc đã làm cái gì vậy trời? Chẳng lẽ em ấy lê cái thân sốt cao này đi tắm nước lạnh?

Anh hét lên: “Tại sao toàn là nước lạnh? Em muốn mạng của mình hay của anh?”

Hai người ngã ngồi trên mặt đất, Chu Triệt không để ý lời anh nói, tay loạn xạ một hồi, làm quần áo Chu Trừng rối nôi rối nùi, nhưng dù sao đầu óc cũng không minh mẫn, tay cũng run lên, áo sơ mi Chu Trừng thế nào cũng không cởi xuống được.

Cậu dừng lại hai giây, ở trong đầu tìm kiếm cách giải quyết, nhưng tìm kiếm không có kết quả, não càng đau, vì thế quyết định dùng vũ lực kéo ra.

Chu Trừng phát hiện ý đồ của cậu, trước tiên nắm lấy tay cậu: “Đừng làm hỏng quần áo, để anh tự cởi.” 

Chu Triệt ngoan ngoãn nhìn anh, chờ anh cởi quần áo.

Chu Trừng theo tâm ý của cậu, cởi quần áo ra, lộ ra lồng ngực trần trụi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Triệt lập tức nhào tới, da thịt trần trụi dán sát kích thích, đều làm cho toàn thân hai người chấn động.

Chu Triệt ở bên tai Chu Trừng giọng nói mang theo nức nở cực nhẹ: “Trừng, em khó chịu quá, vừa rồi rõ ràng anh nói muốn giúp em, sau đó thì không thấy anh đâu, anh không giữ lời…”

Chu Trừng lấy làm lạ hỏi: “Cái gì mà vừa rồi, anh vừa về đến nhà─ Triệt, khoan đã! Dừng lại trước đi!” 

Chu Triệt đang lột quần Chu Trừng, nghe được âm thanh của Chu Trừng, mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh. 

“Không được hả?”

Chu Trừng nhìn chăm chú Chu Triệt, hai chữ không được ở bên miệng, nhưng thế nào cũng nói không nên lời.

Hết chương 06