Chiến đấu với dục vọng thực sự là một điều không thể khó khăn hơn.
Em trai không tỉnh táo thì thôi, nhưng còn anh? Anh rõ ràng là tỉnh táo, nhưng lại say hơn bất kỳ người nghiện rượu nào.
Anh thà không tỉnh lại.
Đây là vượt quá giới hạn, không nên, không thể, không thể, họ là anh em mà.
Làm sao đây, trái tim đau quá. Vô số suy nghĩ khiến nó gần như nứt ra, Chu Trừng cau mày.
Đây có lẽ là quả báo trái với ý muốn trong lòng.
Chu Triệt, Chu Triệt… Chu Trừng lẩm bẩm, em bảo anh làm sao với em bây giờ.
Chu Triệt đột nhiên nắm lấy tay Chu Trừng áp vào ngực trái của mình, thở dốc mà nói: “Đau quá. Trừng, trái tim em đau quá.”
Chu Trừng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Chu Triệt thật sâu.
Trên thế giới này… chỉ còn lại người cùng máu thịt với anh, người anh yêu duy nhất, cho dù em trai chỉ có tình thân với anh, cũng nhất định là người duy nhất trên đời này hết lòng hết dạ đối với anh.
Ngay cả khi anh ở một bên thế giới, anh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của em trai mình ở đầu bên kia thế giới.
Thình thịch, thình thịch. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tay Chu Trừng dán vào ngực em trai, anh cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập nhanh của em trai.
Huyết thống mang đến ràng buộc vắt ngang giữa hai người, vừa là gông xiềng thế tục lạnh lẽo, vừa là sợi dây đồng cảm vô hình, rõ ràng cấm bọn họ tới gần, lại tìm mọi cách hấp dẫn bọn họ yêu thương cùng giao hòa.
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Chu Trừng đứt mất.
Một lúc lâu sau, Chu Trừng dời tầm mắt khỏi mặt Chu Triệt, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Anh lau khô em trai cẩn thận quấn bằng khăn tắm, sau đó bế cậu lên giường.
Chu Trừng kéo rèm cửa sổ, đóng cửa lại, tắt đèn đi, trong phòng thoáng chốc trở nên tối đen. Bọn họ không thể nhìn thấy nhau, nhưng bọn họ có thể nghe thấy hơi thở mạnh mẽ của nhau.
Chu Triệt: “Anh?”
Chu Trừng ôm lấy Chu Triệt, bọn họ ôm nhau quỳ trên giường, trong lúc đó không còn quần áo ngăn cách.
Chu Trừng nói: “Tha thứ cho anh, anh không thể không làm như vậy, nếu em sợ bóng tối, hãy ôm chặt anh.”
Chu Triệt và Chu Trừng trán kề nhau, nói: “Em không sợ.”
Chu Trừng nói: “Triệt, anh xin lỗi em.”
Chu Triệt mê mang nói: “Anh thật lạ nha, sao anh lại xin lỗi em… Em đã nói rồi, anh không có lỗi với em, em…” Tuy rằng đầu óc không quá tỉnh táo, nhưng có thể cảm giác được sự đau khổ của anh trai, cậu rất muốn an ủi Chu Trừng, lại không biết nên nói cái gì, chỉ muốn lặp lại câu “Em yêu anh” trong mơ kia.
Đáng tiếc cậu còn chưa nói ra miệng, Chu Trừng đã lên tiếng, lấn đi giọng nói của cậu.
“Anh yêu em, Triệt.” Chu Trừng nói bên tai Chu Triệt, “Nhưng anh không thể, anh không thể hủy hoại em. Nếu em là của anh, em nhất định không có cách nào dung nhập thế giới, nếu như em dung nhập thế giới, chúng ta nhất định chỉ có thể làm anh em… làm anh em cũng rất tốt, sau này anh có thể nhìn em yêu đương, kết hôn, sinh con. Anh đảm bảo rằng khi em kết hôn, anh sẽ trông rất hạnh phúc.”
Chu Triệt đã loạn thành một nồi cháo, cậu không thể lý giải quá nhiều tin tức, cậu nói: “Chu Trừng, anh đang nói gì vậy? Cái gì mà yêu đương, cái gì mà kết hôn?” Cậu sốt ruột, cậu đâu thèm Chu Trừng “Trông rất hạnh phúc”, cậu chỉ muốn anh vô ưu vô lo.
“Em…”
“Em biết, anh chính là chê em phiền, mỗi lần anh quan tâm em xong, thì đẩy em xa hơn, hiện tại thậm chí tìm cớ trốn tránh em. Anh không muốn em sao?” Chu Triệt càng nói càng ấm ức, “Vậy anh không cần cũng được!”
Chu Trừng kinh ngạc nói: “Mẹ nó em đang nhảm cái gì vậy? Anh không cần em khi nào?”
Chu Triệt cúi đầu: “Ngay cả Bành Trạch cũng nhìn ra, anh còn muốn ngụy biện cái gì nữa… Em đụng anh, anh liền né tránh, lúc cần anh anh lại tìm cớ chuồn đi…”
Chu Trừng hít một hơi giữa tóc Chu Triệt, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Chu Triệt ngây thơ nói: “Anh có đảm bảo không?”
Chu Trừng dịu dàng nói: “Ừm, anh bảo đảm.”
Chu Triệt mừng rỡ nhảy lên người anh trai, thầm nghĩ, anh trai này dễ dãi nhiều như vậy, thân với mình như vậy, có thể hôn nhiều lần như vậy─ thật đúng là anh trai trong mơ.
Cậu nguyện ý mơ hoài không tỉnh. Nhưng cậu lại nghĩ, nếu như cậu vẫn không tỉnh lại, anh trai ngoài đời ắt hẳn sẽ vô cùng lo lắng, vậy thì thôi đi. Ai bảo cậu thích anh trai mình?
Chu Triệt bởi vì sinh bệnh, âm cuối mỗi một câu đều kéo dài, nhèo nhẹo. Đối với Chu Trừng mà nói, mỗi một câu đều là dụ dỗ, thách thức sự nhẫn nại của anh.
Chu Trừng cho rằng mình ở phương diện này có thể làm thánh nhân, nhưng chung quy vẫn là tục nhân, “Triệt, xin lỗi em, tha thứ cho anh.”
Chu Triệt nghi hoặc nhìn anh.
Chu Trừng kéo Chu Triệt về phía anh, sau đó ngậm cánh môi cậu, một lát sau anh mới tách Chu Triệt ra, xoay người đè Chu Triệt ở dưới thân, nắm lấy thứ cương cứng của anh và cậu.
Chu Triệt rên lên một tiếng, khó tránh khỏi bị khoái cảm cuồn cuộn làm cho đầu óc choáng váng.
Chu Triệt cũng cầm lấy dương v*t Chu Trừng, ngón tay lướt qua quy đầu, đặc biệt công kích khu vực mẫn cảm của anh trai. Chu Trừng rất muốn để lại dấu vết của mình trên người Chu Triệt, tuyên bố với cả thế giới em trai anh là người của anh. Nhưng mà thời khắc cuối cùng vẫn nhịn xuống, tỉnh táo lại, dù sao trận hoang đường này qua đi, nếu có dấu vết cũng không dễ giải thích.
Anh cắn vành tai Chu Triệt, sau đó hôn môi cậu, tay tăng tốc đẩy Chu Triệt vào khoái cảm càng sâu.
Được người mình yêu phục vụ và tự thủ dâm có bản chất khác nhau, Chu Triệt run rẩy cả người, lưng cong lên, thiếu chút nữa bắn ra trong tay Chu Trừng.
Bên kia, dương v*t của Chu Trừng trong tay Chu Triệt phồng lên, Chu Triệt có thể cảm nhận rõ ràng mạch máu nhô ra và kích thước kinh người của dương v*t anh trai mình, khiến tay cậu cầm không hết.
Chu Trừng áp sát Chu Triệt, đè cậu xuống giường, vuốt ve hai bộ phận sinh dục nóng đỏ, không khí nhuốm mùi dâm mỹ, cảm giác đó khiến Chu Triệt cả người co giật.
Chu Trừng nhẹ nhàng hỏi: “Muốn bắn sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tựa như lời đường mật bên gối người yêu, nhưng động tác trong tay lại kịch liệt, Chu Triệt căn bản không rảnh trả lời anh.
Chu Triệt trả thù, tất nhiên là không cam lòng yếu thế, nhưng Chu Trừng từng bước ép sát, đại não Chu Triệt trống rỗng, bắn lên người Chu Trừng, rất nhanh Chu Trừng cũng phóng thích trong tay Chu Triệt.
Chu Trừng đặt ngón tay lên môi Chu Triệt, nói: “Em xem, đều là hương vị của em.”
Đầu lưỡi Chu Triệt từ từ liếm qua ngón tay thon dài của Chu Trừng, đầu lưỡi cuốn tinh dịch, trêu đùa: “Hở? Anh muốn nếm thử không?”
Chu Trừng mút lưỡi cậu hồi lâu, Chu Trừng khẽ cười nói: “Ừm, hương vị của em, quả nhiên rất ngọt.”
Tâm tình kịch liệt chậm rãi bình phục, Chu Triệt chỉ cảm thấy anh trai trong mắt càng ngày càng mơ hồ, cậu rốt cuộc chống đỡ không nổi, thiếp đi.
Chu Trừng vuốt ve mái tóc cậu, ngũ quan của cậu, nói: “Triệt, chờ em tỉnh dậy, thì quên hết mọi thứ đi.”
–
Tiểu kịch trường.
Chu Trừng: (trong lòng tự trách)
Chu Triệt: [ vẫy tay bye bye ] có thể cho một cơ hội thổ lộ hay không, cũng đã nguyện ý để anh trai làm, anh còn cảm thấy chúng ta chỉ có tình thân không, ha ha [ vẫy tay bye bye ]
Hết chương 07