Chương 8: Hừng đông

Chu Triệt hoảng hốt cảm giác mình được ôm vào phòng tắm, lại giống như nhìn thấy Chu Trừng ra ra vào vào, giặt sạch ga trải giường.

Cách một hồi, cậu đều có thể cảm nhận được một đôi tay ấm áp đặt lên trán cậu, giúp cậu đắp chăn.

Đôi tay khô ráo dịu dàng kia, làm cho cậu vô cùng an tâm.

Nhưng mà không đợi cậu suy nghĩ kỹ, đã rơi vào giấc ngủ sâu. 

Chờ Chu Triệt hoàn toàn tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, cậu chỉ cảm thấy đầu còn có chút nặng, cái loại cảm giác choáng váng che trời lấp đất này đã biến mất gần hết.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, còn có chút mờ mịt, nhìn thấy Chu Trừng ngủ ở bên cạnh cậu, trông anh ngủ rất say, hiển nhiên là bận rộn đến nửa đêm mới ngủ.

Sau đó cậu nhìn thấy tay bọn họ chặt chẽ nắm lấy nhau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong lòng Chu Triệt hoảng hồn, rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu thật sự nhớ không ra, thật giống như lạc vào trong một phố xá sầm uất, hoa cả mắt, không có bất kỳ chút ký ức nào.

Nếu không muốn, cậu chỉ có thể mơ hồ nhớ lại giấc mơ của cậu, bị anh trai… Hình như là hai lần, có điều cậu cũng chỉ có thể đại khái nhớ lại khúc đầu, lần thứ hai ký ức vỡ vụn thành từng mảnh, càng nhớ lại đầu càng đau. 

Chu Triệt nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, quả thực là mồ hôi chảy như suối, cậu không có làm chuyện khoa trương gì với Chu Trừng, khiến Chu Trừng không vui chứ. 

Chu Trừng bị động tĩnh của Chu Triệt đánh thức, cũng ngồi dậy, dụi dụi mắt, còn có chút buồn ngủ hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Chu Triệt căng thẳng nói: “Tốt hơn nhiều rồi, hôm qua em không nói gì kỳ lạ chứ, em không nhớ rõ lắm.”

Chu Trừng nói: “Không có, chỉ là…”

Trong lời kể lại của Chu Trừng thêm mắm thêm muối, không có ý tốt, Chu Triệt đại khái hiểu được vì sao mình lại nắm tay Chu Trừng.

Hóa ra là trước khi đi ngủ Chu Trừng đo nhiệt độ lần cuối cho Chu Triệt, Chu Triệt vô thức nắm lấy tay Chu Trừng, nắm chặt đến mức Chu Trừng dù có dỗ dành thế nào cũng không chịu buông ra.

Chu Trừng lại không muốn đánh thức cậu ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể tùy ý cậu. 

Chu Trừng nâng má, vẻ mặt xem kịch vui: “Quả nhiên vẫn là Tiểu Triệt ngày hôm qua tương đối đáng yêu, ngoan ngoãn ngủ, còn bám người, giống như một cô gái bé nhỏ dễ thương.”

Chu Triệt vùi mặt vào trong chăn.

“Có lẽ đây là để anh trải nghiệm cảm giác có em gái?” Chu Trừng vuốt cằm nói.

Chu Triệt ném một cái gối qua, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Hôm nay không cần đi học hả?”

“Hôm nay là thứ bảy, đồ ngốc.”

Chu Triệt ở trong phòng vệ sinh, khi cậu rửa mặt xong, bỗng nhiên nhìn thấy trên tai mình có một ít dấu vết tối màu.

“Đây là cái gì?” Cậu lấy làm lạ mà dí sát vào gương.

Chu Trừng bưng bữa sáng đơn giản lên bàn, Chu Triệt vừa uống thuốc, vừa nói: “Đã lâu không thấy anh mặc cái áo chữ T sẫm màu này, cũng khá đẹp.” Chu triệt nghĩ, rất chín chắn, rất đẹp, rất muốn cởi nó xuống.

Chu Trừng thiếu chút nữa bóp nát cái ly, nhưng tận lực dùng giọng điệu bình thường nói: “Ừ, đã lâu không mặc rồi.”

Trên người anh đều là dấu vết Chu Triệt ngày hôm qua gặm cắn mút ra, anh cũng không dám mặc quần áo màu sáng, lỡ xuyên thấu, sợ Chu Triệt nhìn ra.

Chu Triệt chợt thấy lạnh sống lưng: “Anh, tại sao anh lại dùng ánh mắt muốn ăn thịt người này nhìn em.” 

Chu Trừng mỉm cười nói: “Ha ha, không có gì.”

Anh chưa bao giờ nói rằng cặp song sinh có một sự hiểu biết ngầm, Chu Trừng oán thầm, tối hôm qua anh cố nén dục vọng, chỉ hôn lên lỗ tai Chu Triệt, Chu Triệt tiểu súc sinh này ỷ vào thần trí của mình không rõ, hoàn toàn không suy nghĩ cho anh, ở trên người anh giương oai sưởi ấm, để lại một đống dấu vết xanh xanh tím tím. 

Tuy nói việc này không thể trách cậu, nhưng Chu Trừng vẫn rất khó chịu, rất muốn trả thù lại.

Đường đèo lên núi quanh co khúc khuỷu, Chu Triệt cảm thấy đầu sắp bị văng xuống mất rồi.

Sắc mặt Chu Trừng trắng bệch, tựa vào vai Chu Triệt.

Chu Triệt nói: “Trừng, anh còn sống không?”

Chu Trừng không còn sức lực mà nói: “Tắt nguồn rồi.” 

Hai anh em nhân dịp kỳ nghỉ, về quê thăm ông bà ngoại, nhưng con đường dẫn vào thôn trang không dễ đi, đường núi đi như tra tấn. 

Bọn họ lắc lư ba bốn tiếng đồng hồ, Chu Triệt còn đỡ, Chu Trừng là người say xe, cảm giác phun ra một ngụm tiên khí liền có thể phi thăng.

Chu Trừng dựa vào người Chu Triệt, Chu Triệt giúp anh xoa huyệt thái dương.

Tài xế vừa đạp phanh vừa nói giọng địa phương: “Đến rồi, mọi người xuống xe đi.” 

Chu Triệt không khách khí cười nhạo: “Chu Trừng, anh bây giờ giống như một tên khách thận hư, thắt lưng mình không được còn phải chiến ba trăm hiệp.” 

“… Có thể nói cái gì hay hơn không?”

Chu Triệt một tay đỡ Chu Trừng, một tay kéo vali, gió nhẹ trên núi thổi thổi, sắc mặt Chu Trừng tốt hơn rất nhiều.

Đi qua cây cầu gỗ nhỏ trên suối, băng qua bờ ruộng, hai anh em ngựa quen đường cũ mà vòng qua rừng cây nhỏ, đi vào một khoảng sân nhỏ, Chu Triệt hét lên một tiếng: “Bà ngoại, ông ngoại, chúng con về rồi đây!”

Một bà lão lớn tuổi lau tay, thò đầu ra, mang nếp nhăn cười: “Tiểu Trừng và Tiểu Triệt trở về rồi hả! Ông ngoại các con đi chơi bài với người ta rồi, buổi chiều mới về. Các con về vừa đúng lúc, bà mới làm thịt một con gà, hầm canh cho các con, chờ chút nhé.”

Chu Trừng nói: “Bà ngoại đừng quá bận việc nữa, để cháu giúp bà đi.”

“Đừng vội đừng vội,” bà ngoại cười vui vẻ mà nói, “Chờ các con về lâu rồi, ông ngoại các con cứ nhắc suốt, bà đã bảo các con đang bận học, làm sao thường xuyên về được. Ôi bà quên cho gà ăn, còn đồ ăn đang nấu nữa chứ.”

Vì thế Chu Trừng và Chu Triệt vinh quang đảm đương trọng trách cho gà với vịt ăn, trước sân gà mái vừa sinh con gà con, chạy loạn khắp nơi, Chu Trừng rải một nắm gạo, Chu Triệt bắt được một con gà con, nhẹ nhàng vuốt lông của nó.

Trước sân trồng hai cây dâu tằm rất to, phủ cho mặt đất một mảnh râm mát, chỉ len lỏi vài đốm nắng vàng nhỏ, không ngừng chập chờn thay đổi theo gió. Mới vừa cho gà ăn xong, dì Vinh nhà hàng xóm mang ít vải sang.

Dì Vinh cười như hoa nở: “Hai anh em đã về rồi à? Cũng cao gáo và đẹp trai nữa, có bạn gái hay chưa, để dì Vinh giúp các con làm mai cho nhé? ─ Thím Lâm, tôi đưa vải cho thím đây.” 

Thím Lâm chính là bà ngoại của Chu Trừng và Chu Triệt, bà cười mắng đi ra: “Đưa vải cho tôi, mà bà còn lắm miệng nữa, hai đứa chúng nó mới mười tám tuổi, kiếm đối tượng làm gì!”

Dì Vinh nói: “Hai đứa con trai từ thành phố trở về, kiến thức cũng nhiều. Nhà tôi cũng có một món đồ mua trong thành phố, tôi vừa mua cho cháu gái nhỏ Kiều Kiều của tôi chơi, nó rất thích.”

Chu Triệt tò mò hỏi: “Mua cái gì?”

Dì Vinh vui tươi hớn hở mà nói: “Thì là một cái máy chụp ảnh đấy, bọn dì nào dám sờ soạng lung tung sợ làm hỏng. Sớm nghe nói kỳ nghỉ các con trở về, hai đứa con gái nhà dì mừng như bắt được vàng, sáng sớm đã ngóng trông, buổi chiều nhất định nhớ đến chơi, cũng vừa lúc dạy con bé ấy cách dùng cái máy chụp ảnh kia nhé.” 

Chu Trừng cười đồng ý: “Được ạ, bọn con sẽ cố.” 

Buổi trưa ăn cơm xong, Chu Trừng và Chu Triệt liền thu xếp đồ trong vali. 

Bà ngoại ngồi ở cửa hóng mát, nhìn bóng dáng bọn họ thu xếp đồ đạc, đột nhiên hỏi: “Hai đứa còn sống trong một phòng à?”

Chu Triệt dừng tay một chút, hơi chột dạ, còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, Chu Trừng ngược lại rất tự nhiên nói: “Đúng vậy ạ, trước kia là con lo lắng cho Chu Triệt, vẫn để em ngủ với con, hiện tại nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen.”

Bà ngoại nở nụ cười, nói: “Thật tốt quá, tình cảm anh em các con tốt như vậy bà cũng yên tâm, chỉ sợ hai đứa nhìn nhau không vừa mắt, có mâu thuẫn gì.”

Chu Trừng cũng cười nói: “Làm gì có ạ.” Rõ ràng là bởi vì nhìn quá thuận mắt… Mới dẫn tới hiện giờ rất nhiều chuyện phiền lòng.

Buổi chiều, Chu Trừng và Chu Triệt đến nhà dì Vinh, cháu gái vừa nhìn thấy hai người liền vô cùng vui mừng. Chu Triệt ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cô bé: “Kiều Kiều lại cao lên rồi.”

Cháu gái của dì Vinh tên là Kiều Kiều, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, chỉ mới bốn tuổi, đặc biệt thích hai anh trai vừa cao vừa điển trai trong nhà bà Lâm cách vách.

Đứng ở cửa nhà dì Vinh, hai người dạy Kiều Kiều dùng máy chụp, dạy hơn nửa ngày, dù sao Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, không nhớ được các thao tác, lại yêu thích vô cùng, hai anh em không thể không nói lại một lần nữa, sau đó tùy ý Kiều Kiều ở một bên tự mình đùa nghịch. 

Chu Trừng và Chu Triệt hiếm được nhàn nhã, gió lạnh thổi qua, ngồi trên bóng cây xanh hóng mát, không có việc gì làm, thỉnh thoảng chỉ dạy Kiều Kiều hai câu.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một lọt tiếng người lớn nói chuyện, nghe kỹ hơn, giống như đang giáo huấn người khác.

Chu Trừng nghiêng người nói với Chu Triệt: “Vừa rồi trên đường tới, anh mang máng nghe thấy có người ném đá lên mái nhà của chú Mao còn dùng đồ vật dọa đàn gia súc của chú ấy.”

“Ai vậy?” 

“Nhìn không rõ.” 

Chu Triệt nói: “Vậy nhất định sẽ bị chú Mao mắng đến chết, làm ra loại chuyện này─ có điều chú Mao cũng đỉnh thật, mắng tàn độc như vậy.”

Chu Trừng nói: “Em đâu phải không biết chú Mao tính tình nóng nảy, hơn nữa thằng nhóc kia hết đập cửa kính lại phá nóc nhà người ta. Đúng lúc nhà chú Mao có mấy con gà vịt mới đẻ, toàn bộ sân vườn chắc chắn hỗn loạn như bãi chiến trường, chú Mao chắc chắn phải mắng chửi một trận rồi.”

Kiều Kiều chạy tới bám lấy Chu Triệt: “Anh Triệt ơi, cái này là cái gì vậy ạ?”

Chu Triệt nhìn thoáng qua, cười nói: “Đây là ghi hình, em muốn chụp ảnh phải nhấn phím màu đỏ bên dưới.”

Chu Trừng lặng lẽ nói: “Kiều Kiều thích nhất là dính lấy em, mỗi lần đều như muốn nhào vào lòng em.”

Chu Triệt trừng anh một cái: “Anh muốn nói cái gì đây?”

Chu Trừng cười tủm tỉm mà không nói lời nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Triệt nghĩ nghĩ, nói: “Em hiểu rồi, phạm vi bức xạ quyến rũ của anh đã bị thu hẹp lại, anh bị Kiều Kiều thất sủng, cho nên rất mất mát, còn ghen tị cô bé không nhảy vào lòng anh, muốn động thủ với em?”

Chu Trừng nói: “Anh có một chút ghen, nhưng đó là bởi vì…”

Kiều Kiều giật giật góc áo Chu Triệt, “Anh Triệt, cây cối bên kia làm sao vậy?”

Chu Triệt và Chu Trừng theo phương hướng Kiều Kiều chỉ nhìn lại, mấy gốc cây ngô không hiểu sao ngã xuống, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người lang thang bên cạnh ruộng, bọn họ nhận ra, nơi đó chính là đất nhà chú Mao. 

Chu Trừng nói: “Có người đá ngã cây trồng. Đi thôi, đi xem sao.”

Chu Triệt nói: “Kiều Kiều, em về nhà trước đi, hai anh ngày mai lại đến tìm em chơi.”

Một thiếu niên, ước chừng nhỏ hơn Chu Trừng và Chu Triệt ba bốn tuổi, ở trên cánh đồng không người chửi ầm lên: “Hừ, không phải là ném hai cục đá nhỏ thôi sao, lão già khốn kia mắng mình đến mức như thế? Xem ông đây không thể không trả thù ông ta!”

Hắn đang định tiếp tục ra tay gây họa cho cây trồng, bỗng nhiên cánh tay bị một trái một phải bắt được.

“Đứa nào?!” Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại.

Chu Triệt lạnh lùng nói: “Là ông nội mày.” 

Chu Trừng bình tĩnh nói: “Xem ra là một người quen cũ.”

Thiếu niên hoàng hốt: “Chu Trừng Chu Triệt?”

Chu Triệt không thể tin mà nói: “Chu Nhất Khải, mày ở đây phát điên cái mẹ gì vậy?”

Thiếu niên tên là Chu Nhất Khải nói thẳng luôn: “Lão già khốn kiếp mắng tao, tao đây muốn trả thù ông ta.”

Chu Triệt cười lạnh một tiếng: “Rõ ràng là mày sai trước, mày còn lý sự?”

Chu Triệt buông hắn ra, không muốn chạm vào hắn quá nhiều, Chu Trừng lại không buông ra.

Chu Nhất Khải hung hăng trừng mắt nhìn Chu Trừng: “Mày buông ra coi!” Nhưng mà căn bản không tránh được.

Chu Trừng dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, nói với Chu Triệt: “Đi gọi chú Mao tới, chúng ta đừng nói nhảm với nó.”

Chu Nhất Khải bỗng nhiên hòa hoãn thái độ: “Anh họ, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh buông em ra trước được không?”

Chu Triệt dò xét nhìn Chu Trừng, Chu Trừng thấy hắn nhận sai, tạm thời buông lỏng cánh tay hắn ra.

Lại thấy đôi mắt Chu Nhất Khải chuyển chuyển, nhìn thấy cách đó không xa có một dòng suối cạn, liền lập tức chạy về phía dòng suối, oẳn người lăn xuống.

Vài giây sau, hắn lên bờ, quần áo đã ướt nhem hoàn toàn. 

Chu Trừng và Chu Triệt cảnh giác nhìn hắn, không biết hắn muốn giở trò gì. 

Đột nhiên một giọng nữ sắc bén từ phía sau truyền đến: “Con trai của tôi! Con bị gì thế này?”