………..
Khi vào trong hầm rồi, A Điêu tưởng đâu không khí dưới hầm sẽ không tốt nào ngờ được chẳng có mùi lạ dư thừa, đoán chừng chắc chắn nơi này có đường ống nối liền với bên ngoài, không khí được lưu thông. Hệt như hầm ngầm của đạo quán lâu đời, người nông thôn cũng có trí tuệ của người nông thôn.
Vọt lên cao là phần trống rãi, có rất nhiều kệ và mấy cái giẻ rách vô dụng.
Nhưng chẳng còn gì khác nữa.
Nếu để lại một con dao phay thì tốt rồi.
A Điêu thực sự không chắc liệu cô có gặp nguy hiểm hay chăng. Vừa mới nãy bồn cầu lại nhắc nhở cô số lượng đã biến thành 20, nhưng cô thực sự không nghe thấy ai đó bên ngoài rời đi.
Điều này không được bình thường.
Nếu như là cô suy đoán sai, coi như là báo giả cho cảnh sát, đến lúc đó dùng nguyên nhân áp lực gần đây của mình quá lớn, quá căng thẳng, có chứng hoang tưởng mình bị hại cho rồi. Dù sao vẫn tốt hơn so với chuyện lỡ như suy đoán của cô thành thật gây họa lớn.
Thế là A Điêu ngay lập tức liên lạc với quan phủ, dùng lý do gì đây.
Không thể nói bồn cầu cảm ứng được đầu người giảm đi.
A Điêu không dám lên tiếng, chỉ dùng văn bản để gửi đi: “Anh cảnh sát, bây giờ em thuê ở… Em không dám nói chuyện, đáng sợ quá, em vừa thấy một bóng đen kỳ lạ bên ngoài phòng trong tứ hợp viện. Nó im ru không một tiếng động, mà em không chắc đó là gì, gần đây đã có nhiều người chết rồi. Có phải có quái vật không?”
Câu nói này vô cùng gian xảo, tỏ ra cái gì cũng hiểu mà thật ra chả rõ gì cả.
Bình thường, người trực ban bên quan phủ chẳng để ý là mấy. Thế nhưng A Điêu thực sự là một người quen, trong vòng hai ngày liên tiếp gặp phải tai ương. Đặc biệt là chuyện hố phân nổ tung đã truyền khắp quan phủ từ lâu, ngay cả người ở huyện lân cận còn biết, cho nên các sai nha đều nhận ra cô. Vừa thấy cô nhắn như thế thì sai nha trực ban lập tức lên tinh thần.
Trong số rất nhiều trường hợp tử vong không thể lập án trong hai ngày qua, cuối cùng họ đã đệ trình một vụ tử vong vô nhân đạo vào buổi chiều, địa điểm chết ở trong ngõ nhỏ chả được tử tế. Buổi chiều đội ngũ của bọn họ còn đi điều tra lần thứ hai, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ.
Chẳng lẽ nó lại xuất hiện?
Sai nha lập tức để cho A Điêu tránh cho tốt, bọn họ lập tức cử người đi qua. Họ cố gắng giữ cuộc trò chuyện, cứ thế cho cô để điện thoại di động trong túi, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì phía bọn họ vẫn biết được tình huống cũng như định vị. Chỉ cần giữ cho giọng nói của bọn họ bên kia tắt đi là sẽ không ảnh hưởng đến cô.
(P1)
A Điêu đang có ý định này, trước khi cất điện thoại đi, cô cũng gửi tin nhắn nhắc nhở bác gái chủ nhà. Cuối cùng, cô nhớ đến mức độ nhạy cảm của bác gái khi nghe được âm thanh báo có người gửi phong bì là lôi điện thoại ra ngay, cô cũng gửi một phong bì đỏ dưới đấy, bên trong là 0.1 tinh tệ.
Nhìn ý trời, cô chỉ có thể làm tới mức này, kế đó đành nhìn xem bác gái đang ngủ có thể nghe thấy tiếng tiền tới mà giật mình ngồi dậy hay không.
Tất cả những điều này là tác động bên ngoài, A Điêu không tin quan phủ có thể lập tức chạy tới. Dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình, vì vậy cô lại lấy bồn cầu ra.
Nắp bồn cầu bây giờ đã trở thành một màn hình hiển thị thông minh, nắp trắng như tuyết xuất hiện giá trị năng lực niệm là 452. Song, để cho A Điêu ngạc nhiên chính là ngoài cái đó ra còn có một hàng nhắc nhở bằng chữ.
Nhắc nhở: Tới 500 giá trị năng lực niệm là kích hoạt được một kỹ năng bồn cầu này.
Hả hả hả? A Điêu mừng như điên, thế rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Cái gì đây, không phải kích hoạt kỹ năng của riêng tao mà là của mày á, bồn cầu?
Bồn cầu còn kỹ năng gì nữa?
Một giây rửa sạch, không còn dấu vết sót lại, tự mang theo hương thơm?
Những gì tao muốn là kỹ năng tấn công, mày có không?
“Chẳng lẽ lại là một vụ nổ hố phân… Không được đâu, nếu nổ ở chỗ này thì sao mình sống sót nổi.”
A Điêu nhớ tới hình ảnh kia bèn run rẩy, thầm nghĩ còn không bằng tiết kiệm năng lực niệm chờ sai nha đến cứu, hơn nữa năng lực niệm hiện tại của cô còn chưa đến 500.
Đột nhiên, két xoạt!
Tấm ván ở lối vào phía bên kia của cầu thang đột nhiên phát ra tiếng vang như thể có vật gì đó chạm vào nó.
Ngay sau đó, tấm ván dày truyền đến tiếng nhai rào rào.
Răng sắc nhọn đang gặm nhấm tấm ván, cố gắng phá cửa để vào.
A Điêu cả kinh, nhìn chằm chằm mãi vào ván gỗ bên kia, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gửi đoạn video giám sát vụ nổ hố phân đạo quán trước đó đã được cô biên tập đâu ra đấy trong lúc nhàn rỗi vào thẳng nhóm lớp, đồng thời tag tất cả mọi người.
Còn chú ý mở cuộc trò chuyện riêng với Triệu Dân ra và một lần nữa gửi video sang.
Cô biết rằng sắp khai giảng, các bạn cùng lớp thân yêu sẽ nắm bắt những ngày này làm chó thức khuya, cho mình niềm vui cuối cùng, luôn có mấy người nhìn thấy được trong hàng chục người.
Không chừng có lẽ họ sẽ thay cô gom đủ 500.
Mới tung ra hai ba giây, A Điêu đang cầm gậy gỗ lo lắng nhìn vào lối vào.
Từ Triệu Dân +58!
Từ Trần Huân +46!
Từ Tần Khả Nhân +35!
Từ…
Từ Hoàng Vĩ Dân +166!
Liên tục nổ ra giá trị năng lực niệm của 7 người với con số rất lớn, nhưng điều khiến A Điêu suýt nghẹt thở trong sự sung sướng là cái tên cuối cùng.
(P2)
Hỏng bét, quên rằng giáo viên chủ nhiệm và các thầy cô khác cũng ở trong nhóm, hơn nữa giáo thầy chủ nhiệm Mao cho đến bây giờ vẫn chưa ngủ!!!
Về sau mình còn được xếp loại học sinh 3 giỏi trong lớp nữa sao?
Mặc kệ, giá trị năng lực niệm đã điên cuồng nhảy đến 992.
A Điêu lập tức đổi 500. Chớp mắt, bồn cầu lóe sáng một cái, trên nắp bồn cầu xuất hiện một bản hướng dẫn kỹ năng.
Kỹ năng 1: Một cú đấm nhỏ của người ta đập chết bạn. (Kỹ năng gốc của bồn cầu này có thể dùng để tấn công trực tiếp, có thể đạt được hiệu quả cường độ G1. Nhưng nếu thu nó vào trong cơ thể để đạt được hiệu quả dùng sức mạnh của riêng mình chồng thêm vào, hiệu quả G1 sẽ giảm một nửa. Sử dụng một lần tốn 100 điểm năng lực niệm.)
Sức mạnh dạng G1 đã tồn tại từ khi linh khí đời đầu tiên hạ xuống nhân gian.
Trong giai đoạn đầu của người tu luyện có tổng cộng bảy cấp sức mạnh được tính là G F E D C B A. G thấp nhất, A cao nhất, mà trong mỗi cấp lại có 1-7 là bảy cấp độ định lượng, G1 thấp nhất và G7 cao nhất.
Mà dựa vào sự phổ biến để lý giải, G1 có sức mạnh tương đương với 100 kg lực nện thẳng, hoàn toàn có thể phá vỡ một tấm ván dày 2 cm, tương tự như sức mạnh của cú cấm thuộc về một số võ sĩ quyền Anh. Song, đối với người bình thường mà nói chính là cả đời này họ vẫn không thể theo kịp.
Trong hai chế độ tấn công là ngay lập tức phóng ra bên ngoài hoặc tăng trưởng thụ động bên trong người ấy, hiển nhiên cái sau không có lợi với sức mạnh nhỏ nhoi của cô
Cho nên… Cô vừa thử cố gắng kiểm soát bồn cầu, chỉ thấy bồn cầu nghe lời nằm trong tay cô không trọng lượng giống như lông vũ. Nó nhẹ nhàng như không nhưng lại tiện tay ném nó ra xa được.
Cảm giác chỉ là một cái chớp mắt ban đầu, chưa đợi cô thành thạo, là đã ầm một tiếng!!
Tấm ván gỗ dày đóng kín đột nhiên vỡ ra, khối gỗ vỡ toác, một bóng đen dài trượt xuống cầu thang. A Điêu ngạc nhiên thoáng trông sang, cho rằng mình nhìn thấy một con trăn khổng lồ. Tuy nhiên cô chẳng có kỹ năng nhìn kỹ, chưa kể cô không phải là một chiến sĩ chuyên nghiệp, thế là cô chỉ theo bản năng vội vàng ném bồn cầu chính xác về chỗ đó.
Trước đây đã từng đề cập con quái vật có khứu giác và vị giác nhạy khôn cùng, ấy nhưng thị lực lại không ổn lắm. Bồn cầu không phải là một sinh vật sống, vì vậy con quái vật chỉ khóa chặt A Điêu. Toan chuẩn bị tấn công cô từ trên cầu thang, nó nào ngờ được bị một cái bồn cầu đập trúng trước.
Cốp!
Đầu quái vật bị bồn cầu nện và bay thẳng vào bậc thềm vách đá, ngay cả đá cũng bị đập thành mấy mảnh vỡ.
Thật ra cũng phải trách cơ thể của nó thô béo, đầu thì lớn, nếu không trong hầm với tầm nhìn kém là thế chưa chắc A Điêu đã nện trúng.
(P3)
Lực tấn công của G1 có hiệu quả, khi đầu nó bị đập trúng đã phát ra một tiếng vỡ nặng nề. Và ngay sau đó A Điêu thấy một số miếng vảy trong những mảnh vỡ vụn của tảng đá.
Lớp da của nó có vảy.
Trầy da, chảy máu, thế mà đầu nó chỉ nghiêng một chút. Đột nhiên đuôi nó bật mạnh, lao xoẹt ra như con lươn, thoát khỏi bồn cầu đang đè nó. Nó dán vào bức tường bên cạnh như một con tắc kè, vút vút liên tục lao tới, một giây tiếp theo sẽ đến ngay mặt A Điêu.
Từ lúc bị nện đến chừng bị đánh úp chỉ mảy may hai giây. A Điêu còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy miệng nó toác ra, từ phần miệng có giác hút duỗi thật dài trong nháy mắt vượt qua khoảng cách ban đầu, đi thẳng đến vị trí con mắt của cô.
Phụp!!
A Điêu trở tay dùng một cây gậy gỗ đi từ dưới lên trên đâm vào hàm dưới của nó. Đầu tiên là nhằm giữ chặt miệng và giác hút của nó; hai là để trốn về sau. Ấy vậy mà chẳng kịp, thân trên của nó đã dán sát vào. Vốn cô còn những tưởng thân rắn mềm mại trơn nhẵn, nào có ngờ tới hàm dưới bắt đầu tách ra và móng vuốt răng cưa kéo dài đến bụng cũng duỗi ra, thật sắc bén, tốt tới đáng sợ.
A Điêu sợ tới mức nhiệt độ toàn thân rút đi sạch bách, chỉ nổi lên từng con ớn lạnh. Cô gắng sức đẩy nó ra ngoài, nhưng một bên móng vuốt của nó vẫn dán vào cánh tay cô, móng vuốt đâm vào da.
Da cánh tay bị gặm nhấm và thậm chí gần như sẽ bị nhai cho sạch sẽ.
“Cút đi!”
A Điêu đau đớn hét lên, một tay khác lại dùng bồn cầu bên kia…
Nện lần nữa!
Cốp! Với cơ thể sắp quấn gọn A Điêu, con quái vật bị đập trúng thêm một lần. Lần này vết thương chỗ vảy tróc ra đã toét tới mức máu thịt bắn tung tóe, còn mang theo chất nhầy màu xanh lá, khiến cơ thể nó đau đến co quắp, nó muốn choáng tới nơi.
Dù sao cũng là đầu bị thương nặng.
A Điêu nhân cơ hội này đẩy móng vuốt nó ra, đầu móng vuốt đã đâm vào da cánh tay nên đã làm cả lẫn thịt cô đau tới nỗi cả người toát mồ hôi. Ấy vậy mà cô quá căng thẳng, ngược lại có thể dứt khoát tháo được trong một hơi. Cô đang muốn tiếp tục đập chết con quái vật này lại thấy đuôi quái vật vểnh lên cao một đoạn, một đám chất khí ma quái phóng ra xì xì.
Không tốt, có độc!
Từ nhỏ đã bị những tài liệu và cổ thư dị đoan hun đúc chả phải là không có lợi, A Điêu phản ứng cực nhanh. Cô bất chấp đau đớn nơi cánh tay, một phen nắm lấy một miếng vải rách bên cạnh ném qua phủ lên đuôi nó, đồng thời điều khiển bồn cầu nện như điên vào con quái vật đang phun máu ngay đầu.
Ầm!
(P4)
Con quái vật đập đầu vào kệ, làm gãy tất cả các giá kệ. Ngay lúc nó ngã nghiêng, A Điêu nhanh chóng kéo một cái làm cái giá đó ngay lập tức rơi vào người quái vật, đè toàn thân người nó và làm cho đuôi của nó không thể hất miếng vải rách ra để phóng khí độc.
Con quái vật vật lộn cơ thể để trượt ra khỏi kệ, nhưng A Điêu đã nhảy lên kệ, mượn vào trọng lượng của mình để đè bẹp nó. Cô một lần nữa sử dụng bồn cầu để nện vào một phần đầu lộ ra ngoài.
Từng cái từng cái một.
Ấy vậy mà lần cuối cùng lại thất bại.
Bồn cầu: “Nhắc nhở: Năng lực niệm không đủ, không cách nào sử dụng kỹ năng ‘một cú đấm nhỏ của người ta đập chết bạn’.”
Vâng, 992 điểm năng lực niệm đã được cô đổi 500 nên chỉ còn lại 492, kế đó lại đập bốn lần, bây giờ chỉ còn lại 92 điểm giá trị năng lực niệm, hiển nhiên không có lần thứ năm.
Năng lực niệm này dởm quá đi, 400 điểm mà đập bốn cái đã muốn sạch bách?
Nhưng con quái vật vẫn chưa chết, sức mạnh ngọ nguậy vẫn còn rất lớn, giá đỡ run rẩy tới mức suýt chút nữa đã lật A Điêu ra ngoài. A Điêu nóng nảy, bồn cầu không đập được, cô đành cầm gậy điên cuồng đâm vào vết thương trên đầu quái vật bằng cái sức như con nít bú sữa mẹ.
Nhiều người biết, khi đám gà rù lớp tiểu học đánh nhau thường thích mở miệng phối nhạc đệm.
A Điêu cũng vậy, cứ luôn miệng gào thét: “Đâm chết mày, đâm chết mày, cho mày cắn tao nè, cho mày cắn tao!”
Không phải vì bọn họ phách lối nhưng vì bản chất vừa “gà rù” lại là “món ăn” cho nên làm như thế để vực dậy tinh thần cho bản thân.
Hầy, nó thực sự có hiệu quả.
Vài lần nữa, rắc! Cây gậy bị đâm gãy và đến cuối A Điêu đã tỉnh táo lại. Cô nhìn xác quái vật với cái đầu nhão nhoẹt trước mắt bèn choáng ngợp trong đôi giây.
Chết rồi?
Đúng rồi, có vẻ như nó không di chuyển.
“Uiii, đau quá.” Lúc này A Điêu mới phát hiện tay trái mình không có một miếng thịt hoàn hảo, tay phải cầm gậy gãy thì đau nhức, cô thu bồn cầu lại.
Nhưng mà cái gì đây?
Một mớ hỗn độn trong đầu, chất nhầy xanh lá cây trộn lẫn với não đỏ, nhưng trong đó có một mảnh tinh thể tròn trịa gì đấy có kích thước của viên bi. Nếu không phải cô đâm quá mức, thật sự không thể phát hiện ra được.
A Điêu vô thức dùng gậy gãy khuấy cái đám não bét nhè này, sợ chất nhầy có độc. Cô dùng giẻ rách khều nó lên, lau chùi, nhận ra đúng là một viên tinh thể cỡ viên bi khác thường. Nó có kết cấu đích thật từ tinh thể nhưng bên trong lại có từng sợi tơ máu đỏ thẫm dây dưa, thoạt trông rất ghê tởm.
Dù sao từng có lịch sử của đời đầu tiên, trong tâm trí của A Điêu nhanh chóng nhảy ra một từ – linh hạch.
Là trạng thái rắn của linh khí, cũng là năng lượng cốt lõi trong việc sinh linh tu luyện.
(P5)
Linh hạch có thể dùng cho người tu luyện hấp thu tu luyện, có hiệu quả hơn linh khí nhiều; nó còn có thể dùng để chế tạo năng lượng hạch tâm cho Đồ Cấm Kỵ; đó là chưa kể nó dùng được cho robot vũ trang. Dẫu gì thì tác dụng của nó vẫn lớn khôn cùng.
Ấy dà, cô giàu to rồi.
A Điêu đang mừng như điên, bỗng nhiên nghe thấy hệ thống nhắc nhở một câu.
“Năng lượng hấp thụ +1, cần năng lượng +9 tương đương để nâng lên cấp hai, hiện tại có hấp thụ không?”
Cái đồ gì đây, còn nâng cấp được?
A Điêu đang nghi ngờ, toan hỏi tình hình thì linh hạch biến mất khỏi tay cô.
A Điêu: “?”
Hệ thống: “Một giây không trả lời ngầm mặc định có thể hấp thụ, đã hấp thụ, cảm ơn bạn đã hợp tác.”
Không ngờ mày lại lịch sự hỏi tao một chút thế đấy?
A Điêu nhìn trái nhìn phải muốn tìm đá nện cái bồn cầu.
Đột nhiên, hệ thống bổ sung thêm một câu: “Lưu ý: Có 19 đối tượng có thể tiến công với cấp cực thấp gần đây.”
A Điêu: “???”
Không đúng, chả phải con quái vật đã chết rồi à, tại sao lại…
Trừ phi không chỉ có một con quái vật.
A Điêu lập tức sởn gai ốc, ánh mắt dừng ở cửa hầm vỡ vụn.