Chương 6: Tiền nợ đánh bạc

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trước đó khi ăn cơm xong rồi và nhìn mình trong gương, A Điêu suy xét tới cảm xúc của cha con nhà họ Tưởng tiêu cực và kịch liệt là thế. Cô cũng biết cho dù đối phương chỉ là một con rắn trong ổ ở cái huyện đó nhưng cô nào đối phó cho được.

Cô có lòng đề phòng, ý thức được ngộ nhỡ cha con nhà họ Tưởng bên kia khó chịu trong lòng hoặc không cam lòng, nhất định sẽ quay đầu lại tìm cô gây phiền toái.

Nói chung sẽ không giết người diệt khẩu, nhưng đó là chỉ khi cô không thể tiết lộ sơ hở mình có Thực Thể Gieo Linh. Cho nên cô quay về phòng khuấy động một hồi.

Trời còn thương, cô không giỏi trang điểm, cũng chẳng có mỹ phẩm đắt tiền, rơi vào đường cùng làm cô nảy ra tí suy nghĩ ngu ngốc – đó là thêm một số tổn thương thật vào nhiều vết thương đã được phục hồi.

Thế là hiệu quả hệt như thứ Tưởng Xuân nhìn thấy, ấy thế mà cô chơi đùa chẳng được bao lâu là bồn cầu đã nhắc nhở.

“Chú ý chú ý, có năm đối tượng có thể tiến công với cấp cực thấp đang trên đường đến!”

Nói là đang trên đường đến nhưng thật ra đã đến bên ngoài sân.

A Điêu vốn vui mừng vì mình sẽ lấy được năng lực niệm từ người ta, nhưng khi cô liếc mắt ra ngoài từ nhà bếp thì lại mơ hồ bất an: Dường như những người này có khí thế hung dữ lắm.

Khách không mời mà đến đạo quán nát tả có tổng cộng năm người.

Người của sòng bạc? Lão đạo sĩ nợ 50,000 tinh tệ?

Nó phải tới bao nhiêu tiền đây? Một ngôi nhà bình thường trong huyện có cái giá cũng tầm này mà thôi.

Biết được ý đồ của người ta, A Điêu tựa như bị sét đánh. Cô không thể tin được, sợ hãi bày tỏ nỗi lòng không tin của mình: Không thể nào, ổng không có, ổng sẽ không!

Lão đạo sĩ sẽ không làm thế!

Nhưng cô lại mơ hồ nhớ tới quả thật lão đạo sĩ thích ở đầu thôn xem mấy người chơi đẩy bài cửu, cũng vô cùng hứng thú ở phương diện này. Cô chẳng rõ lắm ổng có lén chơi hay chăng.

“Cái gì mà không, đây là giấy nợ của ông ta, giấy trắng mực đen cộng thêm chữ ký còn có dấu vân tay và dấu đồng tử; trong điện thoại di động của ông đây còn có video chứng nhận ông ta thiếu nợ. Mày tự xem đi!”

Dưới rất nhiều bằng chứng như vậy, đặc biệt là khi xem video thấy lão đạo sĩ giơ biển và ngại ngùng nói chắc chắn sẽ trả lại tiền nợ của mình, chờ ổng về nhà lấy cái gì đó… làm cô lại nhớ tới tối hôm qua ổng vội vàng cầm dược liệu xuống núi còn luôn miệng nói thay cô kiếm tiền học phí. Trong lòng A Điêu xuất hiện ngay một ý nghĩ: Lão già khốn kiếp này! Khó trách ngay cả chén mà cũng không rửa, hóa ra vội vàng chạy trốn.

“Nhưng mà mày kích động như vậy, xem ra tình cảm thầy trò không tệ đấy, nhanh, trả tiền cho ông, 50,000 tinh tệ!”

(P1)

** má, A Điêu lập tức nói lạnh căm: “Tôi kích động vì vui mừng, lão già này có khuynh hướng bạo lực, mỗi ngày đều đánh tôi đấy anh có biết không. Những vết thương này trên người tôi là do ổng đánh, sưng hết cả lên. Anh nhìn đi. Tôi ước gì ổng rơi xuống hố phân và chết đuối. Anh gì đó ơi, mấy anh nhất định phải bắt ổng lại! Tôi có thể cung cấp DNA của ổng! Ví dụ như những đôi vớ chưa giặt, trên đó đều có da chết và mồ hôi của ổng.”

Mọi người: “…”

Mày có độc rồi.

…..

Người trong sòng bạc tìm đến lão đạo sĩ với mục đích lấy lại tiền thật nhưng người ta không có ở đây, vậy thì phải tìm người khác đòi tiền.

A Điêu làm sao có tiền chứ. Sau nhiều lần giải thích, cuối cùng lại biến thành cô bị trông giữ và ngồi ở xó như chó nhà có tang một lần nữa, nhìn mấy người to con hung thần ác sát này xông vào nhà lục tung loảng xoảng để tìm đồ có giá trị.

Trong nhà là một mớ hỗn độn, ngay cả bên phòng đọc sách cũ kỹ cũng có mấy quyển tư liệu lịch sử bị ném bay, rơi xuống bùn đất trong sân, bị gió thổi làm mấy trang sách lật loạt xoạt, trông vô cùng ảm đạm đáng thương.

A Điêu biết những người này chắc chắn không thể tìm thấy những thứ có giá trị, nếu cứ tiếp tục như vậy, người tiếp theo gánh vác cơn thịnh nộ của họ chính là mình, không chừng bán luôn cô cũng nên.

Cô phải suy nghĩ cách giải quyết tình hình.

Quả nhiên một lát sau, bốn người đàn ông vạm vỡ chạy ra với tám cái tay trống rỗng. Hồ Hỉ, người dẫn đầu có vết sẹo trên mặt, vừa nhìn đã biết khó chọc. Bấy giờ trong tay hắn có một cành cây, hắn quay đầu nhìn về phía A Điêu và răng rắc bẻ gãy cành cây.

Không đợi người ta nói chuyện, A Điêu lập tức cố tình co rúm lại sợ sệt lui về phía sau. Nhưng khi cô lảo đảo ngồi phệch xuống đất, có một cái thẻ bài rơi khỏi túi áo.

Hồ Hỉ còn tưởng rằng có thứ gì tốt, bước nhanh xông lên nhặt trước A Điêu.

Mấy người nhìn nhau, rồi lại cùng nhau biến sắc.

Là bằng chứng lập án của quan phủ, con nhóc này có mang theo án trong người?

Một đám +1 +2 ác cảm năng lực niệm bay lên từ đầu của bọn họ.

Trong lòng A Điêu khẽ buông lỏng, may mà những người này vẫn sợ quan phủ.

Hồ Hỉ vội vàng ép hỏi tình huống, vì thế A Điêu đơn giản kể chuyện của hai tên trộm kia. Cô không đề cập đến nhà họ Tưởng bởi vì sợ dẫn đến chuyện Thực Thể Gieo Linh, khiến cho nhóm người này cũng nảy sinh lòng ngấp nghé, có ý gây chuyện.

(P2)

Mặc dù làm nghề đánh bạc thì sau lưng cũng có quan hệ, nhưng họ nào có muốn trực tiếp chơi tới chỗ quan phủ, nhất là chuyện linh khí khôi phục đêm qua làm cho toàn bộ quan phủ động đậy hết, lục soát khắp nơi. Nếu không nhận thấy tình huống xã hội có biến động, ông chủ sòng bạc nóng lòng thu hồi tiền, ông ta cũng không để cho bọn họ đến thâm sơn đòi nợ.

Ánh mắt Hồ Hỉ lóe lên, nhìn ra A Điêu cũng là một bà chúa một nghèo hai trắng tay, có ép cũng không ép ra được tiền. Cho nên hắn buông đôi câu tàn nhẫn rồi dẫn người rời đi.

Trong rừng, người rình coi đã nhận được hướng dẫn của Tưởng Xuân, rút lui trước.

Bên kia, Tưởng Xuân nói tình huống nói với Tưởng Quảng. Tưởng Quảng nhíu mày: “Đã như vậy thì đừng để ý đến con nhỏ đó nữa, chuyên tâm đi lục soát Thực Thể Gieo Linh khác. Hiện tại vẫn là ngày đầu tiên, chờ ba ngày trôi qua, những Thực Thể Gieo Linh này hầu như sẽ có chủ hết, phần lớn là người quyền quý, cũng không phải là bên chúng ta gây hấn được.”

“Thế giới đã bắt đầu phục hồi, không ai biết quyền lực sẽ nằm trong tay ai đây.”

Tưởng Xuân gật đầu, nhưng nghĩ đến mình đầy tham vọng mà lại chả có thu hoạch gì mà còn làm cho cha thất vọng là trong lòng hắn thật khó chịu. Suy nghĩ một chút, hắn cầm điện thoại lên.

….

Nhìn những người này rời đi, A Điêu gọi vài cuộc điện thoại cho lão đạo sĩ thì nhận ra mình bị chặn rồi.

A Điêu lại gọi cho Trương Tam hỏi thăm, rất nhanh từ miệng Trương Tam xác nhận được bình thường lão đạo sĩ có lén cô chơi một ít bài, có thua có thắng, song nào phải là vấn đề lớn gì.

Chơi trong thôn thực sự không phải là một chuyện lớn, những người này ít nhiều gì toàn coi thứ này là một trò tiêu khiển. Tuy nhiên lão đạo sĩ thường đi ra ngoài, nếu vào sòng bạc huyện, vậy coi như chẳng giống.”

“Nhóc Điêu, có phải xảy ra chuyện gì không?”

A Điêu không muốn liên lụy đến người khác, ngay lập tức thuận miệng nói vài câu ứng phó.

Cúp điện thoại rồi, A Điêu cảm thấy quan phủ chỉ có thể tạm thời dọa người của sòng bạc một thời gian. Nếu lão đạo sĩ vẫn không trở về và cứ chẳng trả lại tiền, cô chính là người hứng chịu cuối cùng.

Không chừng cô sẽ bị buộc ký hợp đồng chuyển nhượng nợ, hoặc là bị bắt vào sòng bạc làm việc để trả nợ.

Cô không muốn chọn cả hai con đường ấy.

Nhưng báo quan lại chẳng thực tế, sòng bạc ở huyện là thứ hợp pháp, hiển nhiên nợ tiền cũng hợp pháp, quan phủ sẽ không vì cô mà đóng cửa sòng bạc. Nếu chỗ này còn biết cô báo quan, e sẽ lén lút trả thù, vậy càng thảm hơn.

Trốn ra ngoài?

Nếu không có chỗ ở ổn định, nói không chừng một cô nhóc như cô sẽ bị hại. Chưa thấy tối qua có hai tên trộm ngu ngốc nổi máu dê ngay cả khi cô mang khuôn mặt đầu heo như hiện tại à.

Sau khi suy nghĩ, bấy giờ A Điêu chẳng có cách nào tốt.

(P3)

“Cũng may còn bảy ngày nữa mình sẽ khai giảng. Trước tiên phải chịu đựng bảy ngày này, sau khi khai giảng là mình sẽ ở trường, cùng lắm thì nộp tiền ăn ở. Dẫu gì quan phủ bảo vệ trường học rất nghiêm ngặt, mình vẫn còn là vị thành niên, chỉ cần mình không đi ra ngoài thì người sòng bạc nào dám cứng rắn, hơn nữa nội bộ bọn họ cũng chưa chắc ổn định trong lúc thời buổi linh khí sống lại nhiễu nhương hiện tại.”

A Điêu quyết định rồi, nào ngờ chưa làm xong mấy bài kiểm tra thì tới buổi chiều, bọn Hồ Hỉ lại tới.

Còn mang tới thỏa thuận dùng đạo quán cũ kỹ để gán nợ, buộc cô phải dọn ra ngoài.

Không chỉ vậy, Hồ Hỉ ngồi trên ghế gỗ, vắt chân hút thuốc và cho A Điêu hai lựa chọn. Một là ký cam kết trả nợ thường xuyên, hai là bán mình cho sòng bạc, sau này dựa vào công việc mà trả nợ.

“Nhà bây giờ không phải là của mày nữa, đã đăng ký tên họ vào sổ rồi, dùng nó trả nợ hợp lý. Cho mày nhiều nhất là một ngày để thu dọn đồ đạc rồi xéo ngay cho tao.”

“Mày cũng phải trả số tiền còn lại.”

Thái độ của mấy người rất hung hăng. Ngay cả khi hắn có thể đe dọa, hắn cũng chả thèm dùng đến dụ dỗ. Và A Điêu thực sự đã nhìn thấy thỏa thuận và con dấu phê duyệt của các bộ phận liên quan.

Ý nghĩ đầu tiên của cô vào thời điểm đó là – có người muốn cho cô ăn quả đắng.

Hơn nữa người này tám chín phần là Tưởng Xuân.

…..

Năm mươi ngàn tinh tệ đối với người dân nông thôn là một khoản tiền lớn, nhưng đối với sòng bạc lại nào có phải nhiều nhặn gì cho cam, cần gì phải làm to chuyện, thậm chí lấy đạo quán nát này để xóa 5,000 tinh tệ. Đạo quán nát này có phải là Thực Thể Gieo Linh đâu.

Thực sự là Thực Thể Gieo Linh thì chẳng tới lượt sòng bạc.

Mà bình thường thủ tục bù đắp cần ít nhất ba ngày để hoàn thành, nửa chừng còn phải cung cấp bằng chứng về sự biến mất của lão đạo sĩ. Thế mà nhóm người này đã hoàn thành công việc trong vài giờ.

Tất nhiên dạng tình huống đặc biệt như vậy phải dùng cách đặc biệt và tốn rất nhiều tiền, thêm chuyện quan hệ nhân tình nữa thì tuyệt đối không chỉ có 5000 tinh tệ.

Cần gì chứ, đây là một thỏa thuận mất vốn.

Vì vậy, A Điêu suy đoán rằng Tưởng Xuân đã dùng thủ đoạn mờ ám. Song, đó không ảnh hưởng trực tiếp đến an nguy của bản thân cô cũng như nào phải vì Thực Thể Gieo Linh, xem chừng để cho hả giận.

Cô vốn sợ những người giàu có này không từ thủ đoạn mà ức hiếp cô, nhưng cũng nghĩ ngay cả quan phủ mà đã can thiệp rồi thì người ta không đến mức ghim trong lòng. Nào ngờ người ta thật sự có như vậy.

Cô đã nhắc là nó là miếng giẻ lau chân rồi mà còn trách cô?

Má!

(P4)

A Điêu thở hổn hển, tuy nhiên nào dám khăng khăng với đám côn đồ sòng bạc hung ác này, huống chi đối phương dùng tiền đi theo con đường quan hệ để lấy được thỏa thuận, cô chỉ có thể ăn quả đắng.

Vì vậy cô co rúm lại mà rằng: “Tôi thực sự không có tiền để trả lại cho các anh. Cho tôi một ngày, tôi sẽ chuyển đi vào ngày mai.”

Hồ Hỉ nhìn ra nữ đạo sĩ nhỏ mềm yếu này không dám phản kháng, thế là lạnh lùng đập thỏa thuận nợ nần lên bàn: “Chuyển đi coi như xong à? Ký nó cho tao!”

Mấy người bên cạnh cũng đứng sát lại, thân người cao lớn đồ sộ như cái lồ ng vây bắt.

Cái này… quá đáng!

Rầm một cái, nữ đạo sĩ nhỏ nổi giận, đưa một tay nện lên mặt bàn: “Mấy người ức hiếp người ta, coi tôi là con ngu à? Ổng thiếu tiền đánh bạc thì liên quan gì tới tôi?”

“Chỉ dựa vào mày và ông ta…”

“Cái rắm của ổng, tôi và ổng không có quan hệ huyết thống, tôi chỉ là đồ đệ của ổng. Pháp luật không có quy định đồ đệ phải gánh nợ!”

Mọi người ngạc nhiên. Gì? Còn tưởng rằng lão đạo sĩ và đạo sĩ nhỏ này là người thân.

Dù sao đạo sĩ bình thường sẽ thu một cô gái nhỏ làm nữ đạo sĩ và toàn là con cháu trong nhà.

“Vậy mày cũng là đồ đệ của ông ta! Mày cho rằng mình trốn được khoản tiền nợ này à?”

A Điêu thật sự nổi điên, đỏ mặt tiếp tục giận dữ: “Tôi muốn khi sư diệt tổ, muốn phản bội sư môn!”

Mọi người: “…”

Ây da, con thỏ nóng nảy cũng biết nhảy tường.

Vốn có thể cứ như vậy mà quên đi, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Tưởng Xuân khi muốn bọn họ nhất định phải đưa con nhỏ này vào sòng bạc và phá đi tương lai nó, Hồ Hỉ đưa mắt ý bảo những người khác đè cô lại.

A Điêu không thể giãy dụa được, cuối cùng vẫn bị giữ chặt. Hồ Hỉ nắm lấy bàn tay của cô, ấn dấu vân tay bùn đỏ thật mạnh, sau đó nghễu nghệnh rời đi.

“Con nhóc, cho mày một ngày, ngày mai tụi tao sẽ nhận nhà. Mày phải trả hết 45,000 tinh tệ còn lại trong vòng một tháng, nếu không… Hừ hừ!”

Họ vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của con nhỏ ở đằng sau khi họ rời đi.

Thật là một tấn thảm kịch.

Nhưng họ chẳng bị lay động. Trên đường đi, bọn họ báo cáo tình hình với Tưởng Xuân, kế đó tài khoản của họ đã nhận được khoản phí dịch vụ.

Há há, tiền này kiếm dễ quá.

…..

Trong sân, sau khi A Điêu ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi và xác định họ đã đi xa, cô đứng dậy, lau nước mắt và đi vào trong phòng. Vừa đóng cửa lại, biểu cảm ủ ê thay đổi ngay, cô lười lau nước mắt, lấy điện thoại và mở một phần mềm. Dưới sự điều khiển của cô, phần mềm mở ra rất nhiều video đã được thu lại. Trong tổ én ở một góc dưới mái hiên trong phòng khách có một camera giá rẻ lặng lẽ thay đổi phương hướng.

“Một đám ăn cướp vô văn hóa! Bắt nạt mình như thế…”

A Điêu vừa thao tác vừa lải nhải đe dọa, khuôn mặt sưng đỏ phồng lên, giống như một con cá nóc sau khi mắc nạn bèn phồng lên thành một quả bóng hiện gai độc, trong mắt tràn đầy lửa giận. Hiển nhiên cô tức giận khôn cùng.

Cô sẽ không để bọn chúng yên ổn!