Chương 18: Phần 18

Có những chuyện, để Lý Túy Vãn điều động người đi xác minh, so với ta đi xác minh, hiệu quả hơn nhiều.

Chim bồ câu bay đi chưa đầy ba canh giờ, xe ngựa của Trưởng Công chúa phủ đã dừng ở cửa sau Ngọc Kinh lâu.

Rút vào trong lâu dưỡng thương không ít ngày, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài.

Bệnh dậy không biết thu đã mấy độ, lá vàng bay đầy sân*.

(*) thể của câu thơ trong bài thơ “Bệnh khởi ngâm” của Cao Thích, ý nói sau khi bệnh dậy mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Gió lạnh vừa thổi, chui vào mũi, khiến ta hắt hơi một cái mạnh.

Đang do dự có nên quay lại lấy thêm áo không thì A Dung đã vội vàng ôm áo choàng chạy đến:
“Tiểu Xuân, đừng để bị gió thổi.


Vén rèm xe lên, ta nhìn A Dung đang dựa vào khung cửa sau đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi.

Nàng ấy đến vội vàng, giẫm nát một sân lá rụng, góc váy còn dính một đoạn cành khô ngắn.

Nữ nhân này luôn im lặng, luôn dịu dàng.

Cũng luôn ở bên cạnh ta.

Trên đời này người ghét ta nhiều vô kể, nhưng ngược lại, ta có rất nhiều thủ đoạn để đối phó bọn họ.

Nhưng đối với người yêu ta thì sao? Nên đáp lại thế nào?
Tiểu nương chưa từng dạy ta.

Bản thân ta, dường như cũng chưa ngộ ra.

13
Thuộc hạ của Lý Túy Vãn lần lượt xác minh những tin tức mà Phong nương đã móc ra.

Khoảng bốn phần thật, sáu phần giả.

Trong đó, điều đáng chú ý nhất là khi Lôi gia tế tổ tại tổ trạch ở Uyển Dương, quy chế đã vượt quá giới hạn.

Ngói lưu ly vốn chỉ dành riêng cho mái Thái Miếu của hoàng gia.

Từ đường của vương công đại thần và dân thường chỉ được phép dùng ngói đen kém hơn một bậc.

Có lẽ vì quyền thế của Lôi Tướng đang như mặt trời ban trưa trưa, vì vậy tộc nhân Lôi gia cũng bắt đầu kiêu ngạo.

Năm ngoái, khi bọn họ tu sửa từ đường Lôi thị, bọn họ vậy mà lại dùng ngói lưu ly.

“Đây đúng là hành vi vượt quá giới hạn thật sự.

” Ta ngồi trong thư phòng của Lý Túy Vãn.

Lý Túy Vãn cũng có biểu cảm khá vi diệu: “Phụ hoàng chỉ già đi, chứ chưa chết.


“Nếu ông ấy biết Lôi Tướng mà mình tin tưởng nhất lại lén lút làm chuyện thách thức hoàng quyền như vậy, chắc sẽ nổi trận lôi đình.


Trên bàn rải rác vài tấu chương, ta tiện tay mở ra xem.

Toàn là tấu chương vạch tội Lôi gia vượt quá giới hạn do các quan viên Đô sát viện viết sẵn.

Không hổ danh là bút pháp của ngôn quan.

Mắng người ai nấy đều văn chương bay bổng.

Có câu con mắng cha là bất kính.

Nhưng chính hành vi bất kính này, lại khiến người ta thấy sảng khoái tinh thần.

Ta nheo mắt: “Lôi đình mưa móc, đều là ân huệ của quân vương.


“Có nên dâng tấu chương lên không?” Lý Túy Vãn hỏi ý kiến ta.

“Bên Vương Tải Vi có tin tức gì chưa?” Ta hỏi ngược lại Lý Túy Vãn.

Lý Túy Vãn đứng dậy, bấm một cái trên kệ cổ vật trong thư phòng.

Tiếng cơ quan chuyển động rất nhẹ, trong ngăn bí mật lộ ra một chiếc hộp gỗ long não dùng để đựng thư từ.

“Tất cả đều ở đây,” Lý Túy Vãn nói: “Tính theo tốc độ của ngựa, Vương đại nhân cách kinh thành cũng chỉ còn hai ngày đường.


“Vạch tội đi, vạch tội Lôi gia một bản thật nặng.


Ta cụp mi mắt xuống, lẩm bẩm như nói mơ, trong lòng tràn ngập khoái cảm hủy diệt.

“Thiếp chờ tin tốt của điện hạ.


Lý Túy Vãn đương nhiên gật đầu: “Tất nhiên ta sẽ không để ngươi thất vọng.


Hai người ngồi đối diện đến tận chiều tà, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ thư phòng tươi đẹp, một đài cúc mùa thu nở trong gió.

Năm tháng bình yên.

Bình yên đến mức dường như những ý định g.

i.

ế.

c người và toan tính trên triều đình kia chẳng hề tồn tại.

Sau khi trở về Ngọc Kinh lâu, ta cởi chiếc áo choàng đẫm sương đêm thu, trả lại cho A Dung.

A Dung nhận lấy áo choàng, đang định lui xuống, lại bị ta gọi lại:
“Lấy bức tranh trên giá của ta ra, mang đến Lôi Tướng phủ, nói rằng đó là! “
Ta ngừng lại, nhớ ra Lôi Tướng và Trần phu nhân chỉ có một đích nữ là Lôi Thú Tuyết.

Vậy cách gọi của người trong Lôi phủ đối với nàng ta hẳn không phải là tiểu thư, mà là Đại tiểu thư.

“Cứ nói là quà tặng cho Đại tiểu thư.


A Dung lấy bức tranh đó ra, nhận lệnh mà đi, trước khi đi lại bị ta gọi lại:
“Ngưỡng cửa Lôi phủ rất cao, ngươi dẫn thêm vài thị vệ đi, tránh cho bị lũ chó canh cửa kia làm khó dễ.

“.