Triệu phu nhân do dự nhìn ta một cái, cuối cùng vẫn bảo đám nha hoàn bà tử bên cạnh lui ra, đi theo ta vào nhã gian.
Rất tiếc là, đàm phán đã thất bại.
Nữ nhân này, lúc bắt gian đánh người thì hống hách vô cùng.
Khi hỏi bà ta có muốn xúi giục phu quân đặt cược không, lại thoái thác đủ điều, nói mình không làm chủ được nam nhân nhà mình.
Chậc.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Đặt ánh mắt trong nội trạch, là căn bệnh chung của các nữ nhân.
Ai bảo chuyện tiền triều, nam nhân không cho các nữ nhân nhúng tay vào chứ?
Ánh mắt thiển cận không phải lỗi của bọn họ, mà là hoàn cảnh khó khăn của họ.
Ta cũng không nói gì, khách sáo tiễn Triệu phu nhân ra về.
Xem ra chỉ có thể làm khổ A Dung thêm, để nàng ấy qua lại với Triệu đại nhân nhiều hơn thôi.
A Dung chuẩn bị yến tiệc, luyện tập ca múa mới, liên tục hầu Triệu đại nhân ba ngày, đến ngày thứ tư, mới thử dò hỏi về chuyện này.
Không ngờ rằng, vẻ mặt say mèm mơ màng của Triệu đại nhân ban đầu dần dần biến mất.
“Dung nương, phu nhân nói với ta rằng ngươi là người của Trưởng Công chúa, ta vốn tưởng đó chỉ là lời ghen tuông.
“
Trên mặt Triệu đại nhân vẫn còn dấu phấn son, trên người cũng vương mùi trầm thủy hương của A Dung, trên tay áo còn dính vết rượu.
Nhưng bộ dạng ông ta quở trách Trưởng Công chúa dùng thủ đoạn hạ lưu mua chuộc triều thần, thực hiện việc gà mái gáy sớm*, lại vô cùng nghiêm chỉnh đạo mạo.
(*) Ý chỉ phụ nữ làm việc của đàn ông, làm rối loạn cân bằng âm dương.
Ta trốn sau bình phong, nghe ông ta nhục mạ Trưởng Công chúa, sắc mặt dần dần lạnh đi.
Có những kẻ rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy chỉ có thể dùng sự thật để dạy ông ta cách làm người thôi.
Nhân lúc dọn món, ta ra lệnh cho đám tỳ nữ đưa tín hiệu cho A Dung, bảo nàng ấy giữ chân Triệu đại nhân.
Đến nửa đêm về sáng, quả nhiên, từ xa vọng lại bảy tiếng chuông tang.
Sau khi hai vị Hoàng hậu qua đời, Thiên tử miệng không nói nhưng trong lòng tin rằng mình khắc thê, vì vậy để Mục Quý phi thay mặt cai quản lục cung.
Mục Quý phi tính tình nhân từ hiền hòa, cai quản lục cung hơn mười năm chưa từng sai sót, tuy rằng trên danh nghĩa không phải phu thê với Thiên tử, nhưng có đã có tình cảm như phu thê.
Tháng trước Quý phi bệnh nặng.
Y nữ bên cạnh Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn, lúc ra vào cung đình lén lút bắt mạch cho Mục Quý phi, đoán rằng bà ấy không sống được bao lâu nữa.
Mục Quý phi hoăng thệ, với ân sủng của Thiên tử dành cho bà ấy, chắc chắn sẽ thực hiện quốc tang.
Mà trong thời gian quốc tang, quan lại đến Ngọc Kinh lâu tìm vui hưởng lạc, bị người ta làm ầm ĩ đến tai Hoàng đế! chuyện vui sẽ lớn lắm đây.
Hơn nữa Hoàng đế tuổi cao, rất đa nghi, luôn cảm thấy mình không thể kiềm chế được đám triều thần đang rục rịch muốn đứng về phe nào đó.
Vậy thì một cái cớ lớn để có thể nhân cơ hội thanh trừng triều đình được trao tận tay ông ta, hẳn là một cái cớ rất tốt phải không?
Triệu đại nhân, ngươi tự cầu phúc đi nhé.
Sau khi mắng Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn xong, Triệu đại nhân định rời đi.
Không ngờ A Dung thật sự là người rất biết cách luồn cúi, thêm vào đó ông ta cũng uống không ít, vì vậy dứt khoát ngủ lại Ngọc Kinh lâu của bọn ta.
Lúc gần canh năm, trên rèm cửa sổ lặng lẽ xuất hiện một vòng tròn vẽ bằng nước trà.
Tiểu nương bắt ta đọc sách, nhưng A Dung lại không biết chữ, cái vòng tròn này xem như đã là tín hiệu phức tạp nhất mà bọn ta có thể thống nhất rồi.
“Được rồi.
” Ta nói với Vương Tải Vi, Phó Đô chỉ huy Binh mã ty Bắc thành đứng sau lưng.
Ngũ thành Binh mã ty, tức là Trung, Đông, Tây, Nam, Bắc ngũ thành binh mã chỉ huy ty.
Là nha môn chịu trách nhiệm tuần tra bắt trộm cướp, quản lý đường phố cống rãnh cùng tù nhân, cấm lửa và các việc khác ở đế đô.
Vương Tải Vi là Phó Đô chỉ huy Bắc thành Binh mã ty, chức quan này đến từ ân huệ dành cho cha nàng ta – người đã hy sinh đầu đường khi bắt phạm nhân quan trọng.
Tất nhiên, nàng ta là nữ tử, vậy nên dù võ nghệ thế nào, chức quan cũng khó kế thừa.
May mà Trưởng Công chúa vô tình đề cập chuyện này trước mặt Thánh thượng, nàng ta mới trở thành nữ quan hiếm hoi trong triều đình đế đô.
Nhưng làm nữ quan có khó khăn của nữ quan, nữ quan không có người đứng sau chỉ bị xem như đồ trang trí mà thôi.
Vì vậy con thuyền Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn này, Vương Tải Vi dù không muốn lên cũng phải lên.
“Thiếu lý do,” Tóc mái Vương Tải Vi bị gió đêm thổi lay động, vẻ mặt già dặn: “Nếu không thì không giải thích được tại sao ta lại xuất hiện ở Ngọc Kinh lâu.
“
“To gan lên, ngươi cứ nói đêm dài đằng đẵng không ai làm bạn, tìm Lôi nương tử của Ngọc Kinh lâu pha trà uống rượu, làm chuyện phong nhã đi!”
Ta rất có cảm tình với vị nữ quan dung mạo xinh đẹp pha chút anh khí này, xấu xa mà nhướng mày.
Vương Tải Vi lạnh lùng liếc ta một cái.
Chán ghê.
.