Chương 7: Phần 7

Không quan tâm đến Triệu tiểu thư đang run rẩy toàn thân, ta đánh giá Triệu phu nhân: “Lâu rồi không gặp, phu nhân.”
Sắc mặt Triệu phu nhân xanh rồi lại trắng, răng gõ lập cập: “Ta nay rơi xuống nơi này, chỉ có một con đường chết!”
Lời nói nghĩa khí lẫm liệt làm sao!
Một tiếng hô vang dội đến thế, như muốn soi sáng cả Ngọc Kinh lâu chúng ta vậy!
“Được thôi, vậy mời phu nhân tìm cái chết.” Ta nghiêm túc móc ra một dải lụa trắng đưa qua.
Rồi lại bổ sung một câu: “Hai trăm sáu mươi lượng bạc đấy, phu nhân c.h.ế.t rồi, ta chỉ có thể để Triệu tiểu thư kiếm về thôi.”
Triệu phu nhân hiểu ý của ta, lập tức toàn thân run rẩy.
“Quản sự trước đây của Ngọc Kinh lâu rất thích ép lương dân thành ca kỹ.

Bà ta thấy những nữ nhân xinh đẹp trên phố, sẽ bày kế dụ dỗ cha, huynh bọn họ đi đánh bạc, thua tiền, những người này chỉ có thể bán hết mọi thứ trong nhà, bán đến cuối cùng không còn gì đáng giá nữa, thì bán luôn nữ quyến trong nhà, ừm, nữ quyến trong mắt họ cũng chỉ là hàng hóa mà thôi…!A Dung đến với Ngọc Kinh lâu như thế đấy.”
Ta đưa tay bấm tim đèn dầu.

Triệu tiểu thư mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, tuy có chút sợ hãi ta, nhưng phần nhiều vẫn là nhiệt huyết vốn có của thiếu nữ.
“Nữ nhân xấu xa.” Nàng ta nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, trốn sau lưng mẫu thân nhìn ta.
“Phải đấy, nên sau khi ta nhậm chức, ta đã để bà ta nằm sấp ở hậu viện tiếp khách, một văn tiền một lần.”
Ta chẳng để tâm đến hành động nhỏ nhặt của Triệu tiểu thư, chỉ cười.
“Bà ta cũng từng tìm cách tự tử.

Lần đầu treo cổ không thành, ta cho người chặt đứt hai cánh tay của bà ta.”
“Lần thứ hai bà ta cắn lưỡi, cũng không c.h.ế.t được, ta tiện tay cắt luôn lưỡi bà ta.”
“Lần thứ ba bà ta định đ.â.m đầu vào cột, vẫn bị người ta phát hiện, nên ta chặt đứt cả hai chân bà ta.”
“Bà ta hiện giờ vẫn còn ở hậu viện, Triệu phu nhân có muốn đi xem không?”
Thấy ta thực sự định cho tỳ nữ lôi bà ta đi, vẻ mặt cố gắng giữ thể diện của Triệu phu nhân biến mất:
“Ngươi…!ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Ta lạnh lùng nhìn bà ta: “Tự chọn đi.

Hoặc là ngươi ở lại Ngọc Kinh lâu, nữ nhi của ngươi sẽ uống thuốc giả c.h.ế.t đổi một thân phận khác, từ nay về sau nàng ta sẽ là học trò trong thư viện của Trưởng Công chúa.

Hoặc là ngươi đi chết, nhưng tốt nhất là c.h.ế.t cho gọn gàng, nếu không ta không đảm bảo sẽ làm gì với ngươi đâu, với lại nữ nhi của ngươi sẽ phải trả ta hai trăm sáu mươi lượng bạc này thay ngươi.”
Triệu phu nhân do dự rất lâu, cuối cùng chọn phương án trước.
Khi Triệu tiểu thư được người của thư viện nữ tử dẫn đi, nàng ta đột nhiên hỏi ta một câu không đầu không đuôi:
“Lôi nương tử, vì sao quý nhân trong cung lại định ra luật lệ không hợp lý như tiền kim hoa vậy?”

Bọn họ ư, bọn họ đều là những tên độc tài chuyên chế.
Còn những kẻ dạng chân làm ca kỹ như chúng ta, còn trong sạch gấp mười gấp trăm lần những tên độc tài chuyên chế đó.
“Bởi vì bọn họ là kẻ ở vị trí cao, kẻ ở vị trí cao có quyền đặt ra mọi quy tắc, thao túng cuộc đời của tất cả mọi người.”
Ta không chút do dự trả lời Triệu tiểu thư.
“Chăm chỉ học hành cho tốt, Trưởng Công chúa định mở nữ khoa đấy, nếu ngươi thi đỗ, sẽ có quyền lực đặt ra một số quy tắc…”
“Ta cũng không biết quyền lực này có thể làm được gì, nhưng ít nhất đón mẫu thân ngươi ra khỏi Ngọc Kinh lâu không thành vấn đề.”
Triệu tiểu thư gật đầu, cúi người thật sâu hành lễ với mẫu thân, rồi rời khỏi Ngọc Kinh lâu.
Tiểu cô nương vừa đi khỏi, ta gọi A Dung đến: “Đi, tát cho bà ta một cái.”
A Dung do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vung tay tát mạnh vào mặt Triệu phu nhân.
Ngày đó Triệu phu nhân đã tát A Dung một cái, hôm nay ta làm chủ, để A Dung đánh lại.
Cũng coi như huề nhau.
Ta vốn định bảo tỳ nữ đưa Triệu phu nhân tóc tai rối bù về phòng, chợt nhớ ra một vấn đề: “Ngươi xưng hô thế nào?”
“Bọn họ đều gọi ta là Triệu phu nhân hoặc Triệu Lưu thị.” Triệu phu nhân lẩm bẩm.
“Gã trượng phu c.h.ế.t tiệt của ngươi hại ngươi lưu lạc chốn ong bướm, ngươi còn muốn mang họ chồng sao?” Ta cười nhạt nói.

Triệu phu nhân im lặng hồi lâu, khẽ cất tiếng: “Thiếp họ Lưu, tự Phong Nhàn.

Đã nhiều năm rồi không có gọi thiếp như vậy.”
Làm phu nhân quan gia, ngay cả tên của mình cũng không xứng được người ta nhắc đến.
Làm ca kỹ, lại có thể giữ lại tên gốc.
Thế đạo này thật là thú vị, thú vị đến mức ta muốn bật cười.
“Đưa Phong nương về đi.” Ta bảo tỳ nữ đưa Lưu Phong Nhàn về.
Bóng dáng Lưu Phong Nhàn biến mất ở cuối hành lang, A Dung mới mở miệng hỏi ta với vẻ mặt kinh hãi:
“Ngươi thật sự chặt đứt tứ chi của Bích Đào rồi để ở hậu viện tiếp khách à? Ta hàng ngày đi qua hậu viện sao không thấy?”
Bích Đào chính là quản sự trước đây của Ngọc Kinh lâu..