Vân lão thái thái đang trù tính xem tiếp theo phải làm sao.
Sáng sớm bà ta đang ngủ say thì bị dội cho một chậu nước lạnh, việc này khiến bà ta tức đến đau răng. Nhưng trông bộ dạng hiện tại của Vân Phù giống như bị điên, nên bà ta có chút sợ, chỉ có thể trút cơn giận này lên người Trần Hoa.
Bà ta mặc kệ vết thương trên người, đánh Trần Hoa một trận.
Trần Hoa vừa tránh, vừa nói với Vân lão thái thái: “Mẫu thân, nha đầu chết tiệt kia đang giở trò ly gián chúng ta. Sao con có thể nói người như vậy được chứ? Hiện tại Đại Tráng còn nằm ở trên giường, nếu mẫu thân đánh con bị thương, ai trong nhà sẽ chăm sóc Đại Tráng đây?”
Cánh tay cầm cây chổi của Vân lão thái thái dần hạ xuống, nhưng bà ta vẫn chưa hết giận, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi còn dám chỉ tay năm ngón với ta à!”
“Mẫu thân, con sai rồi, người tha cho con một lần đi… Mẫu thân, kỳ thật đều là lỗi của nha đầu chết tiệt kia, nó chính là đồ sao chổi. Người thử ngẫm lại đi, năm nào Đông Chí cũng xảy ra vài chuyện, cả Đại Tráng và mẫu thân nữa, lần này còn bị đánh thành ra thế này. Bình thường Đại Tráng đã từng nếm đau khổ kiểu này đâu? Tiền trong nhà cũng bị vơ vét hết, bây giờ ngay cả bạc để mời đại phụ xem bệnh cho Đại Tráng cũng chẳng còn… Sao nhà chúng ta lại khổ như vậy chứ…”
Nghe mấy lời khóc tang này của nàng ta, Vân lão thái thái lại giận lên. Thầy bói nói đời này bà ta nhất định sẽ sống đến chín mươi chín tuổi, nàng ta làm thế há không phải đang trù bà ta sao! Nghĩ vậy, Vân lão thái thái lập tức cho Trần Hoa một cái tát.
“Đồ đê tiện nhà ngươi, ai bảo ngươi nói vậy hả, đúng là xui xẻo.”
Lần này Trần Hoa không dám nói nữa, gục đầu xuống, dùng tay che mặt, trong mắt tràn đầy thù hận đối với Vân lão thái thái.
“Chỉ biết ngồi ở đó, còn không mau nấu nước tắm cho ta, ngươi muốn để ta chết cóng phải không!”
Trần Hoa im lặng hầu hạ Vân lão thái thái. Lát sau, tâm trạng nàng ta tốt lên một chút mới dám nói tiếp.
“Mẫu thân, bạc trong nhà đều bị đám người kia lấy hết rồi. Tiếp theo đây chúng ta phải làm sao bây giờ? Không có tiền thì lấy gì nộp thúc tu* cho Đông Chí đây? Còn có gạo trong vạc cũng không đủ ăn cho ngày mai nữa rồi.”
*Thúc tu (束修): Ngày xưa học trò đến xin học phải mang theo quà để biếu thầy làm lễ cũng như bày tỏ lòng tôn kính, gọi là “thúc tu”. Vì thế nên đời sau gọi những bổng lộc của thầy giáo là “thúc tu”, có khi gọi tắt là “tu”. Tục này đã có từ thời Khổng Tử.
“Một đám tiện nhân chỉ biết nhìn chằm chằm vào bạc của bà! Ngươi cũng không biết trông chừng một chút, đúng là vô dụng!” Vân lão thái thái nghĩ đến chuyện này thì càng tức giận. Chỉ với vài cái áo được may từ vải rách và miếng cơm canh thừa mà cũng dám nói giá trên trời với bà. Bảy mươi lượng bạc lận đấy! Thế mà bọn họ cũng dám lấy.
May mà năm đó nữ nhân kia vung tay hào phóng, bà ta vơ vét được rất nhiều bạc từ chỗ nàng ta. Hai trăm lượng chỉ là con số bà ta nói với Vân Tráng, kỳ thật bà ta còn giấu riêng không ít.
“Gạo còn trong nhà cứ nấu nhiều cho ta và con trai ta ăn, sau lại đi nhà khác mượn chút gạo về. Dù sao bọn họ lấy nhiều bạc của ta như vậy, không phải nên cho lại chút gạo sao?”
Trần Hoa đành phải gật đầu, trong lòng lại mắng Vân lão thái thái xối xả.
Vân lão thái thái sửa soạn lại cho mình xong thì bảo Trần Hoa đỡ đi thăm Vân Tráng.
Vân lão thái thái thấy cảnh máu chảy đầm đìa mà giật mình. Bà ta khóc vài tiếng rồi nhanh chóng đi ngoài, giờ bà ta muốn ăn cơm.
Kết quả ngay cả một hạt gạo cũng không thấy, lão thái thái lại tức giận đến nỗi há miệng mắng to.
“Nha đầu chết tiệt kia lại đi đâu rồi? Xem nó trở về bà có đánh chết nó không. Uổng công bà nuôi nó nhiều năm như vậy, mà giờ nó còn cắn ngược lại bà! Nuôi con chó còn tốt hơn nó nhiều.” Vân lão thái thái chửi đổng lên, cái đứa này nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm dội một chậu nước vào người bà, nếu không phải thân thể bà khỏe mạnh thì sớm đã đi gặp Diêm Vương rồi.
“Mẫu thân, con cảm thấy chắc nha đầu này điên rồi. Nó thấy ai cũng không vừa mắt, giờ ngay cả con cũng không dám chọc giận nó. Người xem có phải nó đã biết chuyện năm đó rồi không, cho nên mới đối xử với chúng ta như vậy?” Trần Hoa nhớ lại sự khác thường của Vân Phù trong khoảng thời gian này, mở miệng hỏi.
“Ngươi không nói, ta không nói, còn ai có thể biết chuyện này nữa? Việc này đã bị vạch trần rồi, nếu ngươi dám để nha đầu kia biết một chữ, người một nhà chúng ta đều phải vào đại lao hết đó biết chưa?” Vân lão thái thái nghe nàng ta nói vậy thì có chút hốt hoảng, nhưng vẫn cố chống chế quát lên.
“Mẫu thân yên tâm, chắc chắn con sẽ không nói, nhưng nha đầu này càng ngày càng điên, để ở nhà sớm muộn gì cũng mang họa tới. Không bằng chúng ta đi xem còn ai cần không, bán nó đi là xong chuyện, còn có thể lấy chút bạc nữa.”
Vân lão thái thái nghe lời này, cảm thấy đây cũng là biện pháp tốt. Hiện tại bà ta thấy Vân Phù là khó chịu. Cứ cái kiểu điên khùng của nha đầu này, lỡ như nó biết chuyện kia, còn không phải xé xác bà ta ra sao? Không bằng nhân lúc sự việc còn chưa bại lộ, đuổi nó ra ngoài trước, “Mày cứ hỏi thử xem có thể bán được bao nhiêu tiền trước đi. Nhớ kỹ, đừng để ai biết đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Hoa nghe thấy lời này, cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, ngữ khí cũng nhuốm ý cười: “Mẫu thân, vậy con đi nghe ngóng đây.”
Nói xong nàng ta lập tức rời đi, không nghĩ tới lại bị Vân lão thái thái nắm tóc lại, “Đi cái gì mà đi? Cơm thì chưa nấu, còn đám tuyết trong sân nữa, ngươi chờ ta ra quét đúng không!”
Trần Hoa vất vả lắm mới ứng phó với Vân lão thái thái xong, chỉ cần quét hết đám tuyết đọng trên mặt đất là có thể ra ngoài tìm người. Kết quả vừa ngẩng đầu lên, nàng ta đã nhìn thấy Vân Phù đẩy cửa bước vào.
Nha đầu chết tiệt kia không biết đi lêu lổng nơi nào, còn bị thương ở tay nữa. Thấy nàng đi thẳng đến chỗ Vân lão thái thái, Trần Hoa thầm hả hê trong lòng. Tốt nhất là nha đầu này có thể hành chết bà già đó đi.
Vân lão thái thái nghe thấy tiếng của Vân Phù, tim như đập mạnh hơn.
Một giây sau, cửa bị đẩy ra, Vân Phù bước vào từ hướng ngược sáng. Không biết tại sao, bây giờ hễ Vân lão thái thái thấy mặt Vân Phù thì lập tức nhớ tới chuyện năm đó, bà ta có hơi hoảng sợ.
“Tổ mẫu thấy chưa, quả nhiên ngủ sớm dậy sớm thì rất tỉnh táo. Không giống phụ thân ta, hiện tại còn nằm ở trên giường, động một chút cũng không được.”
Nghe xong lời này, thêm chuyện hồi sáng còn rõ mồn một trước mắt, Vân lão thái thái có chút tức giận, bà ta vẫn chưa tính sổ với nàng đâu, “Nha đầu chết tiệt kia, mi lại tới đây làm gì?”
“Tổ mẫu, phụ thân ta… Tổ mẫu thật không có ý định mời đại phu cho phụ thân sao? Phụ thân bị đánh nghiêm trọng như vậy, không mời đại phu đến xem sợ là sống không nổi nữa mất.”
“Tam thúc của phụ thân mi chính là y sư trong thôn, tìm ông ta đến xem không phải là được rồi à, phí nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“À.” Vân Phù gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, chậm rãi nói:
“Thế nhưng hôm qua Tam thúc bị thím Trần làm cho tức giận bỏ đi rồi mà, không phải lúc đó tổ mẫu cũng có mặt sao? Nhưng mẫu thân ta cũng thật là, sao lại không đi cầu xin Tam thúc bá chứ? Haiz, mà ta cũng có thể hiểu được, dù sao mẫu thân bị phụ thân ta đánh nhiều năm như vậy, trong lòng chắc chắn có oán giận, chỉ ước phụ thân ta chịu khổ nhiều hơn chút thôi.”
Vân lão thái thái nghe thấy lời này liền sốt ruột không chịu được, nội tâm bắt đầu mắng thím Trần và đại phu trong thôn vô số lần, còn có Trần Hoa đáng chết kia. Sao bọn chúng dám hại con trai của bà chứ! Đang muốn gọi Trần Hoa vào đánh cho một trận, lại nghĩ với tình huống hiện tại, nếu đánh nàng ta nữa thì trong nhà sẽ không còn ai lo cho bà và con trai nên đành quay lại ngồi xuống.
Trần Hoa nghe thấy tiếng gọi lập tức vào trong, “Mẹ gọi con có chuyện gì à?”
“Ngày mai ngươi đi lên trấn trên mời đại phu cho Đại Tráng.”
Nghe thấy lời này, Trần Hoa vui vẻ ra mặt. Con trai nàng ta còn đang học ở trấn trên, ngày mai tới đó có thể đi thăm nó, đem thêm cho nó vài thứ nữa. Nghĩ vậy, nàng ta vội vàng gật đầu.
Vân Phù nhìn sắc mặt Vân lão thái thái, trong lòng âm thầm cười. Lão bà này trời sinh tính đa nghi, Trần Hoa đáp lưu loát như thế thì bà ta dễ gì cho cho nàng ta đi nữa.
“Mà thôi, mai ngươi vẫn nên ở nhà chăm sóc Đại Tráng đi. Vân Phù, mi đi đi.”
“Từ nơi này đi đến trấn trên phải mất cả một ngày, ta không đi.” Vân Phù xua tay.
“…” Vân lão thái thái sắp bị nàng làm cho tức chết, “Mi ngồi xe bò trong thôn mà đi.”
“Xe bò xóc nảy lắm, hơn nữa mời đại phu còn phải bỏ bạc, con không có bạc.”
“Đi ra ngoài hết đi, chờ ta gọi thì hai ngươi lại vào.”
Ở trong phòng, Vân lão thái thái nhìn chằm chằm số bạc mình giấu riêng một lúc lâu, khối nhỏ nhất tối thiểu cũng phải hai lượng.
Bà ta đưa bạc cho Vân Phù với biểu cảm rất không tình nguyện, sau đó dặn dò: “Tất cả tiền thừa đều phải mang về cho bà. Để bà biết mi ở ngoài phung phí, trở về bà đánh gãy chân mi.”
Vân Phù tung hứng bạc trong tay, hài lòng rời đi. Trần Hoa ở bên cạnh tức đến nghiến răng, lão bà này còn có tiền riêng, vậy mà không nỡ lấy ra mua gạo, để nàng ta chịu đói. Quả đúng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Phù đi theo xe bò của Tô gia lên trấn trên.
Ra ngoài mới phát hiện, Tô Nhuận cũng đi theo.
Phụ thân Tô Nhuận cũng xem như nhìn Vân Phù lớn lên, biết nàng sống không dễ dàng. Vừa lên xe, hắn liền đẩy lương khô tới trước mặt nàng.
Sau khi nói cám ơn, Vân Phù nhận lấy một khối bánh bột ngô, lại quay qua nhìn Tô Nhuận đang ăn như hổ đói ở bên cạnh, “Giờ ngươi chớ ăn no quá, lát nữa tới trấn trên, ta mời hai người ăn thứ gì đó nong nóng.”
Tô Nhuận không tin, bọn họ đã quy định trước rồi, chuyện Vân Phù có tiền tuyệt đối không được để người ngoài biết, phụ thân hắn còn ở nơi này, lời nàng nói chắc chắn không phải thật. Hắn chỉ cho rằng Vân Phù lại muốn lừa bánh bột ngô của hắn, “Ngươi lấy tiền ở đâu ra?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không tin thì thôi.”
Phụ thân Tô Nhuận nghe hai người bọn họ đấu võ mồm, không khỏi lắc đầu, lặng lẽ nở nụ cười. Đây mới là dáng vẻ mà trẻ con nên có.
Đến trấn trên, người dần nhiều hơn, đâu đâu cũng có thể trông thấy quán nhỏ bán thức ăn.
Phụ thân Tô Nhuận muốn đi đến chợ phiên bán bột mì rồi đổi chút đồ tết về. Vân Phù và Tô Nhuận cũng đi cùng tham gia náo nhiệt.Chờ phụ thân Tô Nhuận làm xong việc, Vân Phù dẫn hai người bọn họ đi đến quán rượu vừa mới nghe ngóng được, thoải mái gọi một bàn đồ ăn.
Phụ tử Tô Nhuận trợn mắt hốc mồm, Tô Nhuận cướp lời hỏi trước: “Sao lần này tổ mẫu của ngươi lại hào phóng vậy? Không đúng, bà ta cho ngươi bạc là để ngươi đi mời đại phu, bây giờ ngươi tiêu bạc thế này, chờ lát chút mời đại phu thế nào?”
“Chỉ cần là đại phu không phải được rồi à. Ngươi lấy đâu ra nhiều vấn đề thế? Còn không ăn nữa là thức ăn nguội hết bây giờ.”
Vân Phù nói xong cũng giơ đũa lên gắp đồ ăn.
Ba người ăn no nê, trước khi đi Vân Phù còn gói mấy phần đồ ăn về, “Cái này mang về cho thẩm thẩm, tối nay cháu lại tới xin ăn chực một bữa cơm.”
Với mấy khối bạc vụn trong tay này mà muốn đi y quán mời đại phu chắc chắn không đủ, nhưng nếu tìm chỗ khác hẳn là đủ rồi.
Trên đường đi, Vân Phù hỏi thăm được địa chỉ của thú y, nàng đang định đi tới đó, thì bị phụ thân Tô Nhuận ngăn lại.
“Thúc có tiền, cháu vẫn nên mời một đại phu về đi. Dù sao chữa bệnh cho người và chữa bệnh cho súc vật khẳng định không giống nhau. Lỡ như xảy ra chuyện phải làm sao. Tổ mẫu cháu lại đánh cháu cho mà xem.”
Vân Phù lắc đầu, nhất quyết không đi y quán tìm đại phu,”Thúc, khi còn bé cháu phát sốt mãi không giảm, phụ thân cháu cũng mời thú y đến chữa khỏi cho cháu đấy thôi. Cho nên thú y có thể chữa khỏi cháu thì nhất định cũng có thể chữa khỏi cho phụ thân cháu.”
Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
Phụ thân Tô Nhuận nghe vậy thì im lặng, mặc cho hai đứa nhỏ quyết định.
“Vân Phù, ngươi đúng là biết nghĩ cách nha. Chiêu này của ngươi rất lợi hại, ta phải học một chút mới được.” Phụ thân Tô Nhuận nghe hắn nói thế, nhịn không được đánh hắn một cái.
Tô Nhuận ý thức được chuyện này không đúng, cũng không dám nói tiếp nữa.
Ba người thành công mời một thú y về.
Vị thú y này là một đại phu trẻ tuổi, có chút yêu quý đối với súc vật, thêm việc Vân Phù cho bạc nhiều hơn so với những người khác nên trên đường đi hắn hỏi không ít vấn đề. Vân Phù đối đáp trôi chảy.
“Bị thương mấy ngày rồi, có nghiêm trọng không?”
“Hai ngày rồi, rất nghiêm trọng, trên lưng toàn là máu.”
“Vậy bây giờ phản ứng thế nào?”
“Không có phản ứng gì, vẫn còn nằm lì ở đó, thỉnh thoảng chỉ hừ hừ vài tiếng.”
…
Tô Nhuận ở một bên che miệng nén cười, cái roi trên tay cha Tô Nhuận càng vung càng nhanh.
Vân Phù dẫn thú y vào nhà. Lúc vị đại phu vừa muốn đi về phía chuồng heo thì bị Vân Phù kéo đi tới bên giường Vân Tráng.
Thú y nhìn Vân Tráng đang hôn mê, ngẩn ra nửa ngày.
Vân Phù nhìn dáng vẻ trầm tư của hắn, còn tưởng rằng Vân Tráng hết cứu nổi, nhỏ giọng hỏi: “Không cứu được sao?”
Vân lão thái thái nghe thấy lời này của Vân Phù, suýt nữa đứng không vững.
Lúc này thú y mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Phù, “Ta thử một chút, hẳn là được.” Trong quá khứ, thuốc này có thể cứu sống súc vật, cũng không biết nó có thể dùng cho người hay không.
Thú y viết đơn thuốc xong, để thuốc lại rồi vội vàng rời đi, còn ở lại nữa sợ sẽ bị phát hiện mình không phải đại phu xem bệnh cho người mất.
Đưa tiễn thú y, Vân Phù cũng rời nhà, chạy ra sau núi. Sau khi xác định bốn phía không người, nàng tiến vào hang động rồi ấn vào viên đá trên cổ tay.
Một giọng nói lập tức truyền ra, “Ký chủ, ngươi… sao ngươi lại mời thú y?”
Vân Phù hỏi ngược lại, “Thú y không phải đại phu sao? Ngươi nói mời đại phu là được, ta đã mời rồi đấy, đồ ngươi nói đâu?”
“Ký chủ, ngươi làm như vậy quá không…”
Theo giọng nói truyền tới, Vân Phù chậm rãi giơ tay lên.
“Được! Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ được cộng năm điểm công lược. Có thể đổi một viên Thổ Chân Hoàn, ký chủ có muốn đổi không?”
“Còn có cái gì khác nữa?” Vân Phù hỏi.
“Đồ vật rất nhiều, nhưng trước mắt điểm công lược của ký chủ chỉ có thể đổi… Thổ Chân Hoàn, còn những các khác thì không đủ điểm để đổi.”
“Thổ Chân Hoàn? Loại dược mà ai ăn vào cũng phải nói thật ấy hả? Ăn vào thì khi nào mới có thể phát huy tác dụng?”
“Đúng! Ăn vào sẽ lập tức có hiệu lực. Ký chủ có thể hỏi mọi chuyện ngươi muốn biết trong thời gian một khắc.”
“Được. Vậy ta lấy cái này, ngươi ăn đi.”
“…”