Beta: Maria, Amin
–
13
“Em về trước đây, ngày mai anh muốn ăn gì thì nói, em sẽ đến nấu cho anh.”
Tôi xách túi lên, nói.
“Đừng đi.”
Châu Khí Dã quên tay trái mình đang bị thương, anh duỗi tay về phía tôi rồi nhăn mặt đau đớn, khuỷu tay vô tình hất đổ bát cháo nóng vào người.
Tôi nhanh chóng lấy khăn giấy lau vết bẩn trên người anh.
Tôi sợ anh bị bỏng nên kéo anh vào nhà vệ sinh để xối nước lạnh. Đợi tôi phản ứng lại, một tay tôi túm lấy quần áo của anh, tay còn lại thì đang đặt trên cơ bụng anh.
Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng đứng thẳng dậy. Tay phải Châu Khí Dã duỗi thẳng bên người nắm chặt thành nắm đấm, thân thể run rẩy, tai cũng đỏ bừng.
Tôi nhếch miệng, che giấu cười nói: “Hay anh tự làm đi.”
Sau đó lao ra khỏi cửa.
Cánh tay bị thương của Châu Khí Dã hơn một tháng vẫn chưa lành, đặc biệt trong lúc sinh bệnh, miệng anh vô cùng kén chọn.
Để bù đắp, hơn một tháng qua, ngày nào tôi cũng đến nhà nấu cơm cho anh.
Tình cờ hôm nay có buổi triển lãm của vị giáo sư tôi yêu thích mở gần đây nên làm cơm cho anh xong, một mình tôi đi xem triển lãm.
Kết thúc buổi triển lãm, tôi bị bắt cóc.
Trên đầu tôi bị trùm một cái bao tải, tôi mơ hồ cảm giác mình đang ở trong một nhà kho trống trải.
Lần trước bị tai nạn giao thông, tôi linh cảm có chuyện không lành nên đã để ý kĩ, cài đặt danh bạ liên lạc khẩn cấp và bật định vị trên đồng hồ.
Chắc hẳn anh trai và cảnh sát sẽ nhanh chóng lần theo định vị đến đây.
Hai tay bị trói sau lưng, tôi không ồn ào náo loạn, chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế gỗ.
Cánh cửa nhà kho từ từ mở ra, một giọng nam trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi cất lên nồng nặc mùi khói thuốc.
“Tôi đã bắt được người đến rồi, khi nào mới thanh toán nốt đây?”
Người kia không trả lời, người đàn ông trung niên trở nên hung ác:
“Tao là kẻ liều mạng đó, nếu mày không giữ lời thì đừng trách tao giết cả mày.”
Trong đầu tôi chậm rãi hiện lên một suy đoán, tôi ngập ngừng: “Bạch Thất Thất?”
Trong nhà kho im lặng một lúc, tôi biết mình đã đoán đúng.
Giây tiếp theo, bao tải trên đầu tôi bị thô lỗ lấy xuống.
Trong nhà kho ngoại trừ Bạch Thất Thất ra thì không còn ai khác.
Ánh đèn chói lóa khiến mắt tôi cay xè, Bạch Thất Thất vỗ mặt tôi, cười lạnh nói: “Nữ phụ như cô cũng thật thông minh.”
Bạch Thất Thất xoay người lấy một thùng xăng tưới xung quanh chỗ tôi.
Vừa tưới, cô ta vừa thản nhiên nói: “Nếu như cô không xuất hiện, tôi đã sớm hoàn thành nhiệm vụ chinh phục về nhà rồi.”
“Độ thiện cảm của Châu Khí Dã mãi không thay đổi, còn Yến Tử Hành tôi cực khổ chinh phục bây giờ cũng rớt xuống 0 rồi.”
“Dương Thư Ý, cô không biết tôi muốn cô chết thảm như thế nào đâu.”
Hóa ra là như vậy, việc cô ta đẩy tôi xuống hồ bơi cuối cùng cũng có lời giải.
E rằng là do tôi không đi theo nội dung cốt truyện nữ phụ độc ác, vì thế cô ta gài bẫy tôi để dựng lên vai nữ chính ngây thơ.
Khuôn mặt thanh tú của Bạch Thất Thất đầy vẻ nham hiểm, cô ta cong khóe môi, châm lửa, nhẹ nhàng nói.
“Đừng trách tôi, có trách thì trách cô không lấy được kịch bản tốt, còn ngáng đường tôi.”
Nói rồi, cô ta ném mồi lửa xuống, xăng bốc cháy ngay lập tức. Cùng lúc này, cửa nhà kho bị đá tung, Châu Khí Dã và cảnh sát xông vào.
Bạch Thất Thất chưa kịp phản ứng đã bị cảnh sát áp chế xuống đất.
Hóa ra lần trước sau khi tôi gặp tai nạn giao thông, Châu Khí Dã đã âm thầm sắp xếp người theo dõi mọi hành động của Bạch Thất Thất.
Châu Khí Dã không đợi cảnh sát, tự mình lao vào biển lửa, khúc gỗ trên đầu tôi đã bị thiêu cháy, tôi đau lòng bảo anh mau chạy đi.
Khi khúc gỗ đang cháy rơi xuống, Châu Khí Dã chạy đến ôm lấy tôi vào lòng, bảo vệ tôi thật chặt, khúc gỗ đập mạnh vào người anh.
Tôi như ngửi thấy mùi cháy sém trên người anh, anh đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng chỉ hừ nhẹ một tiếng, dường như sợ dọa đến tôi, anh nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu.”
Sau khi được giải cứu, chúng tôi nhanh chóng được đưa tới bệnh viện.
Tôi không sao, nhưng Châu Khí Dã lại bị bỏng rất nghiêm trọng.
Tôi ngồi ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt lăn dài trên mặt.
14
Sau khi Châu Khí Dã được chuyển về phòng bệnh, anh vẫn trong trạng thái hôn mê.
Tôi cực nhọc ngày đêm, không chịu nghỉ ngơi chăm sóc anh mấy ngày nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian này, Trần Bách Hào chưa liên lạc với tôi lần nào, tôi nghĩ là vì trong vòng đồn tôi bị bỏng đến biến dạng.
Tôi không để tâm đến Trần Bách Hào nghĩ thế nào, ngày nào cũng chỉ chăm sóc Châu Khí Dã.
Ngay cả mẹ của Châu Khí Dã cũng không nhìn nổi nữa mà khuyên tôi về nhà nghỉ ngơi.
Tôi từ chối, nhất quyết muốn ở lại, nhưng bác gái bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời về nhà tắm rửa thay quần áo, bác gái sẽ giúp tôi chăm sóc Châu Khí Dã.
Vì vậy tôi về nhà tắm rửa sửa soạn một chút, lấy thêm vài bộ quần áo sạch mang vào bệnh viện.
Nhìn Châu Khí Dã mắt nhắm nghiền nằm trên giường, toàn thân yếu đuối suy sụp không còn dáng vẻ của Châu Khí Dã kiêu ngạo nhất Bắc Kinh nữa.
Nhìn anh vì cứu tôi mà da thịt bong tróc, máu chảy thành bồn, tôi không nhịn được nữa, tâm trạng suy sụp, sống mũi cay cay.
Mặt tôi dán vào tay anh nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn tuyệt vọng.
“Châu Khí Dã, anh tỉnh lại được không… Em sẽ không chống đối anh nữa, anh nói gì em cũng đồng ý.”
“Xin anh đó, anh tỉnh lại đi mà…”
“Làm bạn gái cũng được đúng không?”
“Được! Chỉ cần anh tỉnh lại thôi.”
Nói xong, tôi giật mình ngồi thẳng dậy, nước mắt nhòe đi tầm nhìn, tôi bất chấp hình tượng mà đưa tay dụi mắt, khóe môi nhợt nhạt của anh khẽ cong lên.
“Dương Thư Ý, em đã đồng ý rồi, lừa người là chó con.”
Tôi vừa nhăn mặt vừa bổ nhào vào lòng anh nức nở nghẹn ngào.
Bác gái nghe thấy tiếng động thì vội vàng gọi bác sĩ tới. Tôi ngượng ngùng rời khỏi vòng tay anh, đứng qua một bên xem mọi người kiểm tra cho anh.
Bác gái thấy ánh mắt Châu Khí Dã vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, lại thấy vẻ mặt xấu hổ của tôi, trong lòng bác gái đã hiểu rõ.
Bởi vì nhà họ Châu phong tỏa tin tức nên khi Châu Khí Dã chuẩn bị xuất viện, mọi người mới biết người bị thương là Châu Khí Dã chứ không phải tôi.
Bạn từ bé kéo nhau đến nhà họ Châu tổ chức tiệc mừng xuất viện cho anh, người đưa ra ý kiến đương nhiên là Trương Hằng.
Toàn bộ thời gian trong bữa tiệc Châu Khí Dã đều nắm tay tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh ẩn giấu một chút ngọt ngào.
Mọi người ngạc nhiên trước phát hiện này, bùi ngùi cảm khái hoá ra ngọn núi băng của Bắc Kinh khi yêu đương cũng giống chó con như người bình thường.
Sau khi uống quá nhiều, Lâm Dao lại đến bên cạnh tôi thì thầm.
“May là cậu không sao, mấy ngày qua không liên lạc được cho cậu làm tớ lo lắng chết mất.”
“Điện thoại của tớ rơi trong đám cháy hỏng rồi, tớ vẫn chưa mua cái mới.”
Lâm Dao vỗ vỗ vai tôi, vẻ mặt vui vẻ: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Bạch Thất Thất cố ý giết người, giờ đang ăn cơm tù rồi.”
“Nghe nói cô ta luôn ồn ào với cảnh sát đòi gặp Yến Tử Hành và Châu Khí Dã, nói cô ta là nữ chính, người nên vào tù là cậu, cô ta giờ như bà điên vậy.”
Tôi trầm ngâm nghe Lâm Dao nói chuyện. Nếu như theo nguyên tác, đúng thật người nên vào tù là tôi. Tôi nhìn Châu Khí Dã trong phòng khách, so sánh cốt truyện trong đầu, bây giờ đã hoàn toàn khác.
Có lẽ ngày nghĩ gì thì tối mơ cái đó, tối đó tôi mơ một giấc mơ.
Nội dung giấc mơ hóa ra lại là những gì xảy ra sau khi tôi vào tù, lúc tôi vào tù vì không chấp nhận được chuyện cả nhà đều qua đời nên tôi đã tự sát.
Mà Châu Khí Dã một mực thâm tình yêu nữ chính, sau khi nghe được tin tôi tự sát, ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Đáng ra cô ta nên chết từ lâu rồi.”
Nhưng lại chậm rãi rơi nước mắt.
Cảm giác phân liệt thế này, giống như có một linh hồn bị giam giữ trong thân xác của nam phụ thâm tình đang không ngừng khóc cho cái chết của tôi.
Vài năm sau, anh gặp nạn trên du thuyền. Khi đội cứu hộ vớt anh lên, trong tay anh vẫn nắm chặt chiếc nhẫn kết hôn của chúng tôi.
Tôi khóc đến tỉnh giấc, Châu Khí Dã nằm bên cạnh ôm thật chặt lấy cánh tay của tôi.
Tôi sà vào lòng anh, ngón tay miêu tả lại hình dáng anh trong đêm tối.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi đã không còn nghi ngờ sự chân thành của anh nữa.
Cứ cho nhau một cơ hội đi, tôi nghĩ thế.
Hơi thở ấm áp của Châu Khí Dã phả vào tai tôi.
Tôi dựa sát vào lòng anh, yên bình chìm vào giấc mộng, một đêm ngủ ngon.
Ngoại truyện
Cô vợ ngốc của tôi vẫn luôn cho rằng hôm đó em ấy hạ thuốc tôi thành công.
Cũng không biết là ai đề cử việc xấu này cho em ấy, chắc lại là Lâm Dao.
Cũng phải cảm ơn Lâm Dao đã trợ giúp. Đêm ấy tôi đang ỡm ờ, em ấy thế mà đã đi được nửa đường rồi lại dừng tay, nói mình nhận nhầm người.
Tôi ngủ không ngon cả một đêm, sau đó trong vòng lại truyền ra tin đồn tôi không được.
Trương Hằng tới phòng làm việc của tôi, ánh mắt đảo xuống phía dưới của tôi, do dự hỏi: “Anh Dã, anh thật sự không được à?”
Tôi lạnh lùng nói: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra.”
Sau khi kết hôn, tôi cố gắng hết sức chứng minh mình có được hay không.
Vợ tôi vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, trước và sau khi kết hôn, em ấy vô cùng chắc chắn là tôi có tình cảm khác với Bạch Thất Thất.
Tôi cũng chưa từng nói với em ấy, bên tai tôi luôn có một số ảo giác.
Mỗi lần em ấy ầm ĩ cãi nhau với tôi, bên tai tôi tựa như có một âm thanh nhắc nhở tôi mau giải thích rõ ràng, đừng để lại bỏ lỡ em ấy.
Từ bé đến lớn, âm thanh này đã chỉ dẫn tôi làm rất nhiều chuyện, mãi đến khi tôi phảng phất mơ một giấc mơ về kiếp trước, âm thanh này mới biến mất.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao vợ tôi lại khẳng định tôi thích Bạch Thất Thất.
Mà duyên phận đời này là do kiếp trước tôi tự sát xin phá bỏ tình tiết cốt truyện.
Hiện tại cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc, hai cô con gái đều đã đến tuổi đi học, em ấy vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Bạch Thất Thất sắp ra tù, gần đây vợ tôi lại thường xuyên mơ thấy ác mộng, nói mớ về việc Bạch Thất Thất đẩy em ấy xuống nước.
Vì vậy ngày Bạch Thất Thất ra tù, tôi đến gặp cô ta.
Cô ta nhìn vết bỏng trên tay tôi cười khẩy.
“Dương Thư Ý không thấy rõ, nhưng đêm đó tôi lại thấy rất rõ. Châu Khí Dã, anh không những tàn nhẫn với người khác, mà với bản thân mình anh còn tàn nhẫn hơn.”
Tôi thờ ơ trả lời: “Còn phải cảm ơn cô, nếu không có thủ đoạn độc ác này, em ấy đã không thể chấp nhận tôi nhanh như vậy.”
Tôi cười nhẹ, nói tiếp: “Cô Bạch, sau khi ra ngoài cô không thể tiếp tục cốt truyện nữa rồi đúng không? Làm sai sẽ phải bị trừng phạt, tôi đợi cô ra tù.”
Bạch Thất Thất sững sờ mấy giây, mái tóc rối bù, vẻ mặt điên loạn, nhìn tôi như thấy hồng thủy mãnh thú nào đó.
“Anh muốn làm gì? Tôi mới là nữ chính, mọi việc không phải như thế này.”
“Tại sao cốt truyện lại biến thành như vậy? Tại sao mấy người lại thay lòng đổi dạ? Tại sao mấy người đều hướng về con tiện nhân Dương Thư Ý kia? Mấy người đáng ra phải thích tôi chứ, tôi chỉ muốn về nhà thôi mà.”
“Châu Khí Dã, cầu xin anh tha cho tôi, xin anh tha cho tôi đi.”
Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta điên dại.
Sau khi Bạch Thất Thất ra tù không bao lâu đã bị chết đuối trong hồ nước, tử trạng rất đau đớn.
Vợ tôi nghe được tin tức này còn thổn thức một trận.
Tôi nắm tay em ấy đổi chủ đề: “Đợi con gái nghỉ hè cả nhà chúng ta đi chơi nhé? Gần đây em bận tổ chức triển lãm, bỏ bê anh lâu lắm rồi.”
Em ấy lè lưỡi, tựa vào lòng tôi nũng nịu: “Xin lỗi chồng mà.”
Tôi ôm lấy em ấy, trái tim như được lấp đầy, cuối cùng lần này tôi đã không làm sai chuyện gì.
Bên ngoài mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hạnh phúc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hết chương 05!
Hoàn