Sắc mặt Hạ Linh Xuyên thay đổi.
Tin tức nguyên thân và con báo kia rơi xuống vực đã được Hạ gia giữ kín.
Sau đó, con báo kia đã được chuyển về một mật đạo ở thành, họ phát hiện nó đã bị thương trước khi tấn công Hạ Linh Xuyên.
Điều này cũng chứng minh lời nói của yêu báo nói rằng nó chỉ là thực sự bị đánh bại bởi một đối thủ và nguyên thân của Hạ Linh Xuyên chỉ xuất hiện không đúng nơi cũng không đúng lúc.
Tiếc rằng, hai kẻ săn đuổi bị giết chết bởi Hạ Linh Xuyên và yêu quái báo rồi, không có chứng cứ nào để xác định danh tính.
Bây giờ, hai tên khách ngoại lai kia đến đột ngột để hỏi về tình hình của yêu quái báo, chắc chắn có liên quan đến kẻ truy đuổi yêu quái báo và khiến Hạ Linh Xuyên trọng thương!
Manh mối này không thể để mất được.
“Những tên đó ở đâu?”
“Vẫn còn ở quán rượu, đàn chủ chờ tuân theo ý kiến của ngài.”
“Hãy giữ chúng lại.”
“Vâng.” Người truyền tin cười: “Hai tên kia coi trời bằng vung, lúc chê rượu chua, lúc chê phòng có mùi, huynh đệ bọn ta tức không chịu được, phải cho chúng bài học.”
Hạ Linh Xuyên do dự một chút, sau đó đứng dậy: “Dẫn đường đi.”
Hắn biết rằng, việc hắn đến thế giới này không phải để ăn không ngồi rồi.
Chi bằng vẫn nên chiếm thế thượng phong.
Nhưng Hào thúc lại nói: “Ta sẽ đi trước, đại thiếu gia lát nữa hẵng đến.” Sau khi nói xong, ông ta đi theo người này.
Nếu nói tại sao Hồng Bạch đạo lại đến mật báo, thì vì đàn chủ Cận trước đây đã mời Hạ Linh Xuyên uống rượu, xem kịch, Hạ Linh Xuyên cũng coi như có chút quen biết với hắn ta.
Ở một thành nhỏ như này, mạng lưới quan hệ luôn tồn tại, tất nhiên Hồng Bạch đạo cũng muốn tận dụng cơ hội để giúp Quận trưởng Hạ.
Khi Hạ Thuần Hoa mới nắm quyền, ông ta phát hiện rằng thành Hắc Thủy người đến hỗn tạp.
Làm người đứng đầu, ông ta hi vọng có thể bình định lâu dài và quản lý, đồng thời ban ra “Lệnh phép rượu”, người kinh doanh cần có giấy phép để bán rượu tại thành Hắc Thủy.
Thương nhân cần có lệnh mới có thể buôn bán rượu.
Nói chính xác hơn là, muốn bán rượu ở thành Hắc Thủy cần có chứng nhận kinh doanh.
Mặc kệ là ai, muốn bán rượu thì phải lấy “Lệnh phép rượu” từ quan phủ, nếu không thì bị xử lý theo pháp luật.
Dân chúng không chống quan, bang hội như Hồng Bạch đạo không thể không tuân theo, Hạ Thuần Hoa cũng rất thủ đoạn, dùng “Lệnh phép rượu” biến thành Hắc Thủy thành địa bàn của mình.
Mọi hoạt động trong thành, Hạ Thuần Hoa đều có thể nhanh chóng biết được.
Đó chính là khả năng của kẻ cầm đầu địa bàn.
Hai tên kia vừa ra khỏi quán trà, đúng lúc một cơn gió mạnh nổi lên, chúng không kịp đeo nón mũ, liền bị cát trong gió làm cho mắt không thể mở ra.
Chúng chửi vài câu rồi quay trở lại khách điếm để kêu món, sau đó xuống phòng tắm chung.
Tắm một lúc, không biết vì lý do gì, chúng liên tục ngáp, ngày càng buồn ngủ, cuối cùng thậm chí còn ngủ trong thùng gỗ.
“Bộp”, nước lạnh tát vô mặt.
Bọn chúng tỉnh dậy ngay lập tức, phát hiện ra mình bị trói vào ghế, đối diện với bức tường màu xám.
Khi Hạ Linh Xuyên bước vào hậu viện khách điếm, Hào thúc cũng đã xuất hiện, tay nắm gáo nước, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị: “Thẩm tra xong rồi.
Chúng đã thú nhận.”
“Chúng còn sống chứ?” Hào thúc vốn đã có khuôn mặt nghiêm nghị, Hạ Linh Xuyên nhìn cũng thấy nặng nề.
“…Còn sống.” Đại thiếu gia không muốn biết chúng thú tội gì sao? “Chúng tự xưng là thủ vệ nhị đẳng của phủ Đông Lai, được mệnh lệnh của Đại Tư Mã đến thành Hắc Thuỷ thực hiện nhiệm vụ.”
“Phủ Đông Lai?” Câu từ này sao lại quen quen, Hạ Linh Xuyên phải tìm trong ký ức của mình.
Tiền thân của mình giỏi về sống phóng túng, hưởng thụ ẩm thực, cũng giỏi tập võ, còn mấy cái khác chả để ý.
Nhưng từ “Đại Tư Mã” lặng lẽ đập vào tim Hạ Linh Xuyên như một cơn gió lạnh!
Nhớ ra rồi.
Ở Diên quốc, có bao nhiêu Đại Tư Mã?
“Đại tướng quân của Trụ quốc, Đại Tư Mã Đông Hạo Minh có phủ đệ riêng, được vương thượng ban cho hiệu ‘Phủ Đông Lai’!” Hào Thúc nói từng từ, “Ông ta là cha ruột của Đông vương hậu, là nhạc phụ của vương thượng!”
“Hai người này lại là lính của Trụ quốc sao?” Hạ Linh Xuyên thay đổi sắc mặt, lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Nhưng tại sao chúng không nói trước, lại phải chịu hình phạt mới thú nhận, chẳng lẽ chúng sinh ra để bị trừng phạt à?”
Nói là thủ vệ, thực chất tương đương với quân đội riêng của phủ Đông Lai.
Các vương gia và quý tộc trong đô thành không được phép nuôi binh, nhưng nhiều quan lớn lại thường bí mật nuôi binh, dưới các hình thức khác nhau.
Ngày nay, kỷ cương đã lệch lạc, nhiều chính sách trở nên lỏng lẻo hơn.
Mọi người đều biết điều này, nhưng không ai nói.
“Chuyện này là bí mật, trong phủ đã có lệnh cấm không cho họ tiết lộ ra ngoài.” Hào thúc vươn tay ra, lòng bàn tay nằm hai tấm thẻ, trên đó còn dính máu: “Đây là lệnh bài Đông Minh, tìm thấy trên người họ.”