Chương 12: Thân Phận Truy Binh 2

Mỗi tấm lệnh bài chỉ có kích thước như quân bài mạt chược, thậm chí các góc cũng tròn tương tự, nhưng độ dày ngang bằng lá cây.

Hạ Linh Xuyên nhận lấy và chần chừ, rất nhẹ, trên đó khắc hai chữ “Đông Minh”, còn có một con dấu vàng.
Tác dụng của lệnh bài là để xác định danh tính đồng thời còn ngăn chặn làm giả.

Hai tấm thẻ này có chất liệu đặc biệt, không phải vàng, đồng, sắt hay gỗ, nhìn giống như ngọc, nhưng cầm trên tay thì không phải vậy, vì nếu nhấn vào còn có tí độ co giãn.
“Có lẽ đây là đồ thật.” Hào thúc hạ giọng: “Trước đây ta đã thấy thẻ của phủ Đông Minh, không khác gì những thứ này.

Trụ quốc sản xuất loại gỗ kỳ lạ, khi gọt bỏ vỏ cây sẽ chảy ra chất keo, không màu, không mùi, trong suốt, khi nung chảy sẽ cứng lại.

Sử dụng chất liệu này để chế tạo, không ai có thể làm giả được.”
“Hai tên này thực sự đến từ phủ Đông Lai?”.

Tức là, hắn đã đối đầu với phủ Đông Lai?
Không đúng, mà là phủ Đông Lai đối đầu với hắn.
Cách xa hàng nghìn dặm, hắn lại tình cờ đắc tội với nhạc phụ của hoàng đế?
E rằng ngay cả thân phận ban đầu của Hạ Linh Xuyên lúc này cũng nghĩ rằng mọi việc không thành rồi.

Trái tim của Hạ Linh Xuyên đập loạn:”Tại sao việc theo dấu một con báo bị thương lại trở thành một nhiệm vụ cơ mật?”
Hạ Linh Xuyên tung hoành mười sáu năm ở thành Hắc Thủy, chẳng lo ăn mặc.

Tại sao chỉ sau chưa đầy hai tháng từ lúc ra trận, lại gặp phải chuyện khó khăn như vậy?
“Hai người này được phái tới thành Hắc Thuỷ để tìm manh mối, ngoài ra không biết gì khác.

Còn có hơn mười người được gửi cùng lúc, đi tìm xung quanh con đường Hồng Nhai.” Hào thúc nói thêm, “À, họ ban đầu được gửi đi từ đèo Ngô Chiêu, vì vậy lần này là xuất phát từ đèo Ngô Chiêu chứ không phải phủ Đông Lai.”
Đèo Ngô Chiêu cách thành Hắc Thuỷ một châu, khoảng không đến hai trăm dặm, so với Khởi quốc còn gần hơn nhiều.
Hạ Linh Xuyên nhíu mày, không quan tâm lắm.
Với vị trí yếu đuối hiện tại, Đông Hạo Minh là một phe thực quyền, tay sai của họ đã lan rộng khắp đất nước.

Việc hắn sắp đặt một số người ở đèo Ngô Chiêu có gì kỳ lạ?
“Có ai từ phía sau phủ Đông Lai đến không?”
“Họ cũng không biết.” Hào thúc liếc mắt vào trong căn nhà, “Đã hỏi hết rồi, hai tên này chúng ta xử lí như thế nào?”
Tốt nhất nên cắt đầu mối, diệt cỏ tận gốc.

Ngày khác có người đuổi đến địa bàn, cũng không có chứng cứ.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hạ Linh Xuyên hiện lên, lập tức doạ chính mình nhảy dựng lên.
Cái này giống như việc tiền thân có thể làm một cách tùy tiện, nhưng đối Hạ Linh Xuyên mà nói, vẫn rất áp lực.
Hắn trầm ngâm một lát: “Để Hồng Bạch đạo tìm một chỗ đóng lại, ta trở về bẩm báo với phụ thân.”
Người hắn có thể ôm đùi lâu nhất chính là cha hắn, có nạn cùng chịu.

Hắn vẫn là vị thành niên, không thể gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề như vậy.
Cuối cùng,cách nhà chưa được trăm trượng, Hạ Linh Xuyên thấy đối diện có một người hầu của Hạ phủ chạy đến.

Người đó vội vàng chạy tới, nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên, tranh thủ thời gian hành lễ:
“Đại thiếu gia, lão gia lệnh cho ngài nhanh chóng hồi phủ!”
“Lão gia” đương nhiên chính là Quận trưởng đại nhân của quận Thiên Tùng, Hạ Thuần Hoa.
Hạ Linh Xuyên bước nhanh chân, chạy nhanh về gặp cha mình.
Diện tích Hạ gia bằng ba mẫu đại trạch, đổi theo đơn vị của Hạ Linh Xuyên thì chính là hai ngàn mét vuông.

Cái này đối với phú hào mà nói thì lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng kiến trúc đặc sắc, ngói đen tường trắng, vườn trong có đình đài được chạm khắc rất tinh xảo và cẩn thận, hoàn toàn khác biệt với người dân bản địa ở thành Hắc Thủy.
Ví dụ như cái sân ngay cổng mà Hạ Linh Xuyên vừa mới đi qua, được xây theo hình chiếc bình, sau cửa có một góc cọc tịnh mai mười lăm năm tuổi mỗi lần rét đậm đến đều nở rộ hoa.

Lúc này, từ góc vườn Bảo Đình nhìn sang, vừa đúng lúc hoa Hoàng Mai đang hé nở, dáng vẻ uyển chuyển, như thể từ trong bình mọc ra vậy!
Thú vui này, nghe nói chỉ có những nhà hào môn ở đại lục mới coi trọng, nhưng Hạ Thuần Hoa lại cực kỳ thích thú.
Năm ngoái người thợ thủ công mới tới không biết như thế nào lại cắt trúng nhánh cây mai vàng, hai đao liền chặt đứt cảnh đẹp này, từ trước đến nay Quận trưởng đại nhân nổi tiếng là người tốt tính nay lại nổi trận lôi đình.
Hơn nữa vật liệu làm tường trắng của Hạ gia rất khó tìm, Hạ giạ đặc biệt đặt từ Diên quốc đến, cuối cùng tiền công còn đắt hơn cả vật liệu.

Huống chi một năm thành Hắc Thủy có đến bảy, tám tháng chịu ảnh hưởng của bão cát, kiến trúc bên ngoài đều có mạ vàng, sơn một cái tường lớn màu trắng liệu có chống bụi không?
Nhưng Hạ Thuần Hoa nhất quyết làm như vậy, để ngăn bức tường trắng biến thành màu vàng, đặc biệt bên ngoài ngôi nhà còn có một trận pháp, để tránh bão cát ăn mòn.
Chỉ cần thấy tường của Hạ gia không bình thường, Hạ Linh Xuyên cũng đoán được sự tự ý của mình là do ai di truyền.