Cho đến khi có một ngày, nàng xuyên vào quyển sách kia, xuyên thành một nhân vật bé nhỏ đến mức không xứng có được tên họ, nhân vật bé nhỏ mà nàng xuyên vào trừ bỏ sắc đẹp thì chỉ có hai bàn tay trắng.
Nguyên nữ chủ: Bạo quân thích lột da, xẻ thịt, cắt đầu lưỡi ngâm rượu.
Vân Hề: Bạo quân má nhà ngươi! Đó là thần tượng, là nam thần của ta! Hu hu hu … Nàng thật là may mắn làm sao, đúng là chộp được vận may của thần mà! Nàng là Cẩm Lý sao?
Nguyên nữ chủ: Bạo quân muốn lật thẻ bài, muội muội phải cẩn thận.
Vân Hề: Nam thần, lật thiếp nè, chọn thần thiếp đi! Thiếp có thể, thiếp con mẹ nó trên giường rất điên cuồng, có thể chịu được, xin chàng hãy chọn thiếp đi!
Vì thế, từ ngày Vân Hề gặp mặt nam thần của lòng mình, ngày ngày nịnh nọt không dứt, từ ngữ phong phú, không hề đụng hàng.
【 quả nhiên, người đẹp hơn nam thần hôm nay chính là nam thần của ngày mai. 】
【 trừ bỏ khó thở ra thiếp không có bệnh gì hết, thuốc chữa trị chính là cơ thể và trái tim của chàng đó 】
【 đậu má nó! Liếc một cái mà xịt máu mũi mẹ rồi! Nhan sắc này không thuộc về loài người mà là của chư vị thần thánh trên trời. 】
【 đột nhiên không kịp phòng ngừa thừa nhận một loạt bom nguyên tử sắc đẹp!!! 】
……
Sau đó, vị bạo quân nào đó: “Ta không muốn làm nam thần của nàng, ta muốn làm phu quân của nàng.”