Chương 10: Chương 10:

Vân Hề cãi nhau chưa bao giờ thua, nhưng đối thượng là hắn, lại nói không ra lời.
Sau một lúc lâu, giọng nói khô khốc mới thốt ra âm thanh tới, ra vẻ trấn định: “Thần thiếp biết bò càng cao, ngã càng đau. Cho nên, thần thiếp không cần vị trí Lương phi… Nhưng thần thiếp muốn ban thưởng, thần thiếp… Thần thiếp không thanh cao như vậy, thần thiếp tham lam, thích ban thưởng!”
Vân Hề biết, từ nhỏ hắn đã sống ở bên trong thâm cung, nơi nữ nhân lục đục với nhau. Bị người tính kế sợ, nhưng không có khả năng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Nàng và hắn cũng chỉ gặp mặt hai lần mà thôi. Thân phận hai người đặt ngay trước mắt, hắn không tin nàng, ôm địch ý với nàng cũng là bình thường.
“Thích ban thưởng? Không cần phân vị? Được, vậy một tháng mười lần!” Đế Vô Thích dưới đáy lòng cười lạnh, hắn nhưng thật ra muốn nhìn xem, nàng có thể giả vờ bao lâu, hắn chờ xem cái ngày nàng bại lộ ra dã tâm đầy dơ bẩn kia.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề liế.m li.ếm cánh môi khô khốc, cằm bị hắn niết có chút đau: “Ờ… Thần thiếp nghe người khác nói trong cung có rất nhiều bảo bối, thần thiếp thích ngọc thạch, bệ hạ ban thưởng cho thần thiếp một ít ngọc thạch đi.”

Tịch Thiện đổ mồ hôi sợ hãi giùm vị Vân mỹ nhân này, vị này cũng không biết là ngốc, hay là thật sự tâm tư sâu. Cư nhiên cảm thấy tại hậu cung này, cục đá so thân phận địa vị càng quan trọng.
Lúc Vân Hề đi ra ngoài, trên mặt sớm đã không có ý cười, mà là mấy dấu tay vô hình. Cho dù đáy lòng hiểu rõ, nghĩ thấu triệt, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn phát đau.
Hắn không tin nàng, cho nên… Mặc dù lúc này nàng nói tất cả chân tướng cho hắn biết, hắn cũng sẽ không tin.
Vân Hề không dính vào hắn nữa, miễn chọc hắn phiền lòng.
Ngày hôm sau, lập tức thu được ban thưởng. Vật phẩm đều là ngọc thạch, chỉ là ngọc Long Tuyền vẫn không thấy đâu
Cũng không biết là vận may của nàng quá kém, hay là không có vầng sáng nữ chủ chiếu rọi, liên tiếp vài lần đều không có đụng tới ngọc Long Tuyền.
Nhưng nàng thường xuyên thị tẩm, sớm đã thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt trong hậu cung này. Mắt thấy gần một tháng này vốn dĩ nên là mưa móc đều dính, nhưng hiện tại, lại thành một mình Vân Hề độc chiếm ân sủng.
Có thể không làm người khác đỏ mắt sao?
Vân Hề bị chắn ở ngay trong phòng của mình, trước mặt đứng ba mỹ nhân. An Lăng Vận đứng ở đằng trước nhìn chằm chằm Vân Hề, ghen ghét thù hận trong ánh mắt có thể bắn ra dao nhỏ đâm thẳng vào tim nàng.
“Mấy ngày này tinh thần và sắc mặt của Vân mỹ nhân không tồi nha.”

Nàng là biểu muội bà con xa của bệ hạ, tỷ tỷ là Quý Phi, cô cô là thái phi.
Trong bốn người, vốn nên được sủng ái hẳn là nàng, lại cố tình bị Vân Hề đoạt mất.
“Vân mỹ nhân đâu chỉ tinh thần sắc mặt không tồi… Mỗi ngày đều chạy về phía Điện Huyền Long, ban thưởng nhiều đến phòng không thể chưa nổi, phỏng chừng ngủ cũng có thể cười tỉnh.” Tư Tiền Nghi lời nói chua lòm, lòng ghen ghét cũng không nhỏ.
Đồng thời vào cung, lại cố tình chỉ sủng hạnh một mình Vân Hề.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các nàng đừng nói là thị tẩm, ngay cả mặt hoàng đế ra sao cũng chưa gặp qua.
Có thể không ghen tỵ sao?
Vân Hề cũng không tính toán biến chiến tranh thành tơ lụa với bọn họ, tay nhỏ chùi chùi chóp mũi: “Các ngươi ai uống dấm? Mùi chua bay ra nồng nặc quá!”

“Đến nỗi tinh thần sắc mặt của ta không tồi, đó là bởi vì giường Điện Huyền Long lại to lại thoải mái, ta ngủ ngon giấc đương nhiên tinh thần sắc mặt tốt rồi. Nhưng lời này nói cho các ngươi nghe cũng không có ý gì, rốt cuộc các ngươi đừng nói là ngủ, ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, không phải sao?”
Tư Tiền Nghi tính tình nóng nảy, bị dẫm cái đuôi, hơi kém nhảy dựng lên.
“Ngươi đừng vui mừng quá sớm! Thật cho rằng bệ hạ sủng ngươi sao? Nếu là thật sủng ngươi, sao bây giờ ngươi vẫn chỉ là mỹ nhân, nói ra ở trong mắt bệ hạ, ngươi cũng chỉ xứng là mỹ nhân, thưởng vài thứ là tống cổ được rồi, cũng chỉ có thứ nghèo kiết hủ lậu như ngươi, mới xem những cái đó là bảo bối.”
Sau khi chửi mắng, trong lòng ba người bọn họ cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Hết chương 10