Chương 16: Chương 16:

Không biết Tiểu Long Tử có phải bị nàng những lời tràn ngập nhiệt huyết phát ra từ tim gan phèo phổi làm cảm động hay không, mà lại đồng ý với đề nghị của nàng.
Từ xưa đến nay, thật đúng là không phải không có tiền lệ rác rưởi lội ngược dòng.
Long Tử tâm huyết dâng trào, nói vài trường hợp với Vân Hề.
Có người trong lúc vô tình lấy được Linh Thảo cái gì mà tụ tập tất cả thiên địa linh khí.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người kế thừa linh lực suốt đời của một người nào có địa vị cao cấp.
Còn có người có vận may tốt đến nổ banh trời, đi ở trên đường cũng có thể nhặt được bảo bối.
Sao Vân Hề cảm thấy những tiền lệ này… Đều rất quen tai là sao.

Chó má nó, còn không phải là vầng sáng của nữ chủ sao.
Nữ chủ Ngu Điềm Nhi cũng là trời sinh rác rưởi, nhưng không chịu nổi có người có vầng sáng vai chính chiếu rọi, mạnh mẽ từ rác rưởi biến thành thiên tài.
Hoàn thành lội ngược dòng, đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Nếu mọi người đều là phế tài, kia Ngu Điềm Nhi có thể, nàng Vân Hề vì cái gì không được?
“Long Tử a, ta quyết định, phải làm một con có mộng tưởng phế tài.”
Vân · có mộng tưởng phế tài · hề nói được thì làm được, đã bắt đầu rồi nàng phế tài nghịch tập bước đầu tiên, cường thân kiện thể.
Hiện giờ cơ thể mà cô nhập vào này… Bởi vì vẫn luôn được nuôi nấng trong nhung lụa, chạy hai bước đã thở chết lên chết xuống, gió thổi nhẹ qua là có thể xỉu chết giấc.
Vân Hề thật sự là không chịu nổi thể chất ma ốm Lâm muội muội.
Nhanh chóng viết ra kế hoạch tập thể dục nâng cao sức đề kháng.
Trong giới giải trí, minh tinh luôn luôn vô cùng hà khắc đối với dáng người, Vân Hề thân là ảnh hậu, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa quay cảnh đánh đấm đều yêu cầu động tác cao độ, yoga, thái quyền, cận chiến, nàng đều có học qua. Phía trước vì quay một bộ võ hiệp, nàng còn chuyên môn bái một vị võ sư học công phu.
Kiến thức qua thân thủ của Đế Vô Thích, Vân Hề biết mấy thứ nàng học ở thế giới kia đều là mèo quào ba chân, đặt ở trước mặt cao thủ chân chính căn bản không đủ xem, nhưng cũng còn khá hơn làm một đóa hoa yếu ớt nhiều.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiểu Long Tử cũng muốn giúp nàng, Long Cung ẩn dấu không ít bảo bối, nhưng với tình huống hiện tại, nàng vào không được, mà Tiểu Long Tử cũng ra không được, dù có nhiều bảo bối đi chăng nữa thì Vân Hề cũng chạm vào không được.
Hai ngày này Vân Hề dựa theo kế hoạch của chính mình, mỗi ngày tập yoga, chạy bộ, luyện quyền, ngày ngày trôi qua cũng khá phong phú.
Tính tính cũng lại đến ngày thị tẩm. Tuy rằng đã đoạt được bàn tay vàng của nữ chủ, mặc dù bàn tay vàng này lại quá râu ria đối với nàng. Nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng hạnh phúc của Vân Hề khi sắp gặp nam thần yêu dấu của mình.
Đơn giản thu thập một chút, chuẩn bị đi thị tẩm ( thấy nam thần ).
Kỳ lạ chính là, Tri Lục vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh lại đột nhiên mở miệng lấy lòng: “Vân mỹ nhân tính toán để mặt như vậy mà đi thị tẩm sao? Nếu không lại dùng ít hương phấn khẳng định , bệ hạ sẽ thích.”
“Hương phấn sao?”
Vân Hề tầm mắt đi theo lời Tri Lục nói, chuyển qua hộp phấn nằm trên bàn trang điểm, dừng một chút.
Nàng không thích mớ son phấn này, bởi vì chất lượng quá kém, bôi mấy thứ này lên trên trên mặt, chả khác gì trát kem lên bánh bông lan. Cho nên, trước nay nàng chưa từng sử dụng qua.
Nhớ lại, mấy ngày nay, ánh mắt Tri Lục nhìn nàng đều lộ ra ẩn ẩn hận ý, hận không thể chớp mắt nàng sẽ thất sủng ngay, lúc này lại đột nhiên mở miệng lấy lòng nàng… Muốn nói nơi này không có quỷ kế, Vân Hề thật đúng là không tin.

Đều không cần cân nhắc, vấn đề khẳng định là trên hộp phấn này.
Rốt cuộc Vân Hề không phải là đóa hoa trong nhà ấm như nguyên chủ, nàng lăn lộn trong giới kia lâu như vậy, thủ đoạn nào mà chưa từng thấy qua.
Giơ tay cầm lấy hộp phấn vào trong tay thưởng thức: “Hộp phấn này thật sự tốt như vậy hửm?”
“Đương nhiên, hộp phấn này có mùi hương độc đáo, kéo dài mùi hương thơm, bệ hạ nhất định sẽ mê mệt mỹ nhân thôi.”
Vân Hề cười tươi, khóe miệng cong lên nhợt nhạt ý cười: “Nếu tốt như vậy… Vậy ta thưởng cho ngươi đó.”
“Thưởng cho nô tỳ?” Tri Lục biểu tình nghệch ra, trong lúc nhất thời không phản ứng lại đây.
Hết chương 16