Chương 2: Hũ mật thứ hai ~ Rối loạn ám ảnh cưỡng chế

Giọng nói nam tính lạnh lùng trong trẻo như tiếng nước chảy khe núi chạm vào tai Chung Ngả, bàn tay đang nắm tay đấm cửa của cô không khỏi cứng đờ. Trong giây lát cô quay đầu, nhanh chóng liếc mắt đánh giá người này một phen —
Ánh mặt trời men theo cửa sổ quấn quýt lên tấm thân tinh tế đến hoàn mỹ của người đàn ông, khung xương hoàn hảo, dáng người cao lớn, quanh thân tỏa ra từng đợt khí sắc bén nhọn khó che giấu.
Không chỉ có giọng nói dễ nghe, mà dáng dấp cũng tốt vô cùng, đáng tiếc… Người đến phòng khám tâm lý thì có ai bình thường đâu cơ chứ.
Chung Ngả thu hồi tầm mắt khỏi người đàn ông xa lạ này, rút bệnh án kẹp dưới nách ra kiểm tra một chút. Tên: Louis Đỗ, giới tính: nam, tuổi: 28.
Cô im lặng mở cửa phòng, thuận miệng nói: “Anh Đỗ, mời vào.”
Người đàn ông ở cửa hơi sững người, chớp mắt một cái, anh ta chưa kịp thanh minh đã bị Chung Ngả đẩy mạnh vào phòng, đóng sập cửa lại.
“Ngồi đi.” Chung Ngả chỉ vào ghế khám bệnh.
Ghế trong phòng khám của bác sĩ tâm lý khác với ghế dựa bình thường, lại hơi giống với ghế nằm trong phòng khám nha khoa. Bởi vì sau khi bệnh nhân trước ra khỏi phòng ghế không được chỉnh lại, vẫn ở trong trạng thái nửa nằm, cho nên “anh Đỗ” chỉ có thể ỡm ờ nằm xuống.
Chung Ngả lật trang bệnh án, không khỏi cau mày, quay sang nhìn anh ta: “Anh mắc chứng sợ giao tiếp xã hội?”
Rèm buông xuống, ánh nắng ngoài cửa bị cắt thành những vạch kẻ. Sáng tối nhập nhèm, gương mặt của người đàn ông mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt kia — sắc sảo, đen trắng rõ ràng, ánh lên vẻ kiêu ngạo.
“Có vấn đề gì sao?” Anh ta liếc mắt nhìn Chung Ngả.
“Sao cảm giác giống như rối loạn lưỡng cực* hơn vậy?” Chung Ngả nhỏ giọng nói thầm. Người này chính là chủ nhân của chiếc Land Rover mới rồi bấm còi inh ỏi chứ đâu.
* Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là một chứng bệnh rối loạn tâm thần gây ra sự biến đổi cảm xúc không ổn định. Người bệnh chuyển từ cảm xúc hưng phấn (hưng cảm) sang cảm xúc ức chế (trầm cảm). Bệnh có tính chất chu kỳ xen kẽ giữa hưng phấn và ức chế. (Theo wikipedia)
…… Rối loạn lưỡng cực?
Quý Phàm Trạch không khỏi trố mắt.
Trong phút chốc, anh hơi nhếch mép, cảm thấy việc điều trị tiếp theo sẽ rất thú vị đây.
Thực tế thì Chung Ngả vốn không có ý nói đùa.
Tốt nghiệp trường đại học y danh giá khoa tâm lý học chính quy, vì một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ mà cô không thể vào bệnh viện tuyến đầu*, không thể không “trao thân gửi phận” cho phòng khám tư nhân này. Theo lý thuyết thì với ba năm kinh nghiệm công tác, cho dù trình độ chuyên môn của cô không đủ dày dạn cũng không thể chẩn đoán nhầm những triệu chứng cơ bản như thế cho bệnh nhân được.
*Nguyên văn: Tam giáp y viện (三甲医院) hay Tam cấp đẳng giáp y viện (三级甲等医院). Ở Trung Quốc các bệnh viện được tổ chức theo một hệ thống 3 cấp dựa trên khả năng cung cấp dịch vụ y tế, giáo dục y khoa và nghiên cứu y học của bệnh viện. (Theo wikipeida và baidu) Ở đây Chung Ngả nói đến bệnh viện ở cấp thứ 3 (tam giáp) tức là bệnh viện top, tuyến đầu.
Tình huống trước mặt thật là khó giải quyết mà.
Trên bệnh án có ghi, ba vị chuyên gia giấu danh tính đều nhất trí với một kết quả chẩn đoán — bệnh nhân có chứng sợ giao tiếp xã hội ở mức trung bình. Nhưng lúc này đây, vị bệnh nhân nam ấy gối đầu lên cánh tay, thoải mái nằm trên ghế mềm bằng da, hai chân tùy tiện bắt chéo cũng khiến người ta cảm nhận được cảnh đẹp ý vui, khí chất cao quý, nào có vẻ sợ hãi bất an hay kháng cự của bệnh nhân khi phải đối diện với bác sĩ trong một môi trường xa lạ chứ
Chung Ngả cảm thấy mình đang phải đương đầu với một thách thức lớn trong sự nghiệp của bản thân, cô có nên phủ định cái gọi là quyền uy chẩn đoán kia không đây?
Vậy cũng coi là kỳ tích giới tâm lý học đấy.
Mặc kệ đi, Chung Ngả cắn cắn cây bút bi, tuyệt bút vung lên, đánh một dấu hỏi thật to trên mặt sau kết quả khám bệnh của Louis Đỗ do chuyên gia phê duyệt. Hoài nghi luôn là động lực phát triển khoa học mà.
Chung Ngả nghiên cứu bệnh án, Quý Phàm Trạch lại nghiên cứu cô.
Chiếc cằm thon dài, đôi môi nhỏ xinh của người con gái này…… Ánh mắt Quý Phàm Trạch lướt dọc theo một đường, lần đầu tiên anh gần Chung Ngả đến như vậy. Mỗi một tấc da thịt của cô anh đều liếc qua, sau đó nhanh chóng dời mắt đi, nhưng khi chạm phải ánh mắt cô, tầm mắt Quý Phàm Trạch đột ngột dừng lại.
Hoàn toàn ăn khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của anh.
Chỉ là…… Vì sao lại cảm giác có chút không giống?
Dường như cảm giác được ánh mắt càn rỡ đang đặt trên người mình, Chung Ngả đặt bệnh án trên tay xuống, ngước mắt liếc Quý Phàm Trạch một cái.
Từ sau khi cô lên sóng truyền hình, thường xuyên có bệnh nhân nhìn cô chòng chọc mà đánh giá trong lúc khám bệnh, cứ như thể mắt của cô được bọc bởi những viên kẹo đường đầy màu sắc tươi sáng, khiến cho mấy vị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế* thật muốn bóc tách nó ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì. (Y Phi: đoạn này không hiểu lắm TAT) Chung Ngả tự nhiên xếp Quý Phàm Trạch vào loại này.
* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng. (Theo wikipedia) Ví dụ như có người bị ám ảnh với vi khuẩn và vi trùng nên cứ vài phút lại rửa tay một lần.
Cô khẽ hắng giọng, đi vào chủ đề chính: “Anh Đỗ, từ khi nào thì anh bắt đầu cảm thấy mình không thể thích ứng được ở nơi đông người?”
“Trên bệnh án có ghi lại.” Mặc dù Quý Phàm Trạch nắm rõ bệnh tình của Đỗ Tử Ngạn như lòng bàn tay nhưng tâm tư của anh không đặt tại nơi này.
Đã gặp nhiều bệnh nhân không có tinh thần hợp tác nên Chung Ngả cũng không lúng túng mấy. Bệnh án có ghi sau khi chia tay bạn gái người này mới bắt đầu xuất hiện triệu chứng sợ giao tiếp xã hội, vì vậy cô giống như đang nói chuyện phiếm hỏi: “Vậy kể cho tôi nghe vì sao anh với bạn gái lại chia tay đi.”
“Trên bệnh án có ghi lại.”
Người này chỉ dùng một câu lặp đi lặp lại để trả lời lấy lệ, Chung Ngả cảm thấy việc khám bệnh này khó khăn hơn nhiều so với dự đoán: “Hôm nay anh chưa uống thuốc đấy à?”
“Trên bệnh án có ghi lại……” Quý Phàm Trạch dừng lại một chút, đóng vai bệnh nhân làm anh hơi nhức đầu, không thể không sửa lại lời nói: “Tôi uống rồi.”
Cuối cùng cũng nói tiếng người. Bắt được động tác nheo mắt rất nhỏ của anh, Chung Ngả cẩn thận lấy một cái bịt mắt từ trong ngăn kéo: “Nếu ánh sáng làm anh không thoải mái, anh có thể đeo bịt mắt vào.” Nói xong, cô đóng ngăn kéo lại, đứng lên định đưa nó cho Quý Phàm Trạch.
Nào ngờ trong nháy mắt khi cô đứng dậy —
Cô loạng choạng một chút.
Gương mặt trước sau luôn lạnh nhạt của Quý Phàm Trạch bỗng nở nụ cười, cô bác sĩ này không biết là ngây thơ hay ngu ngốc đây, đóng ngăn kéo lại có thể kẹp lấy áo blouse.
Mắt thấy chân Chung Ngả không đứng vững, sắp đổ về phía người anh, Quý Phàm Trạch ngồi thẳng dậy. Tiếng kinh hô của Chung Ngả còn chưa thoát khỏi họng, một đôi tay mạnh mẽ đã vững vàng ôm lấy eo cô, ổn định cơ thể của Chung Ngả.
Toàn bộ động tác của Quý Phàm Trạch gọn gàng mau lẹ, tất thảy còn chưa quá hai giây, cho đến khi tay anh rời khỏi lưng cô, Chung Ngả vẫn còn cảm thấy sau lưng hơi nóng lên, dường như cách lớp quần áo mỏng cô có thể cảm nhận được sức mạnh cũng như độ ấm của cánh tay người đàn ông này truyền tới.
Cô giả vờ bình tĩnh kéo áo khoác, vừa muốn mở miệng nói cảm ơn, lại thấy trong mắt Quý Phàm Trạch hơi có vẻ giễu cợt, tuy chỉ nhợt nhạt thoáng qua như màn sương mờ.
Chung Ngả khẽ dời tầm mắt, xấu hổ gãi đầu: “Cái đó… Cảm ơn anh.” Nói xong, cô đưa miếng bịt mắt ra.
Anh nhận lấy bịt mắt, móc trên những ngón tay thon dài nhưng không đeo vào, có vẻ như là không quen sử dụng.
“Bác sĩ Chung, thật ra……”
Vừa nói xong phần đầu, Quý Phàm Trạch xưa nay vốn lạnh nhạt đột nhiên kẹt từ, bởi vì anh không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì nữa, cũng như anh không biết mình giờ phút này vì sao lại ngồi trên ghế trong phòng khám bệnh. Tất cả chẳng qua là một sự hiểu lầm nhất thời, chỉ cần một câu nói lúc ban đầu là có thể giải thích rành mạch.
Suy qua tính lại, Quý Phàm Trạch cũng không ngờ là bản thân lại thốt ra câu: “……Tôi không có bệnh.”
Anh rất nghiêm túc, nhưng Chung Ngả lúc này không khỏi giật mình kinh hãi.
Phải thừa nhận rằng đây là câu mà cô được nghe nhiều nhất từ lúc hành nghề tới nay, tựa như người say ngật ngưỡng đều nói bản thân không có say vậy. Hơn nữa càng nói nghiêm túc bao nhiêu chứng tỏ càng say nặng, càng bệnh nặng bấy nhiêu.
Lúc này, Quý Phàm Trạch ngồi, Chung Ngả đứng.
Lợi thế về tầm nhìn khiến lá gan Chung Ngả cũng to hơn, cô chỉ vào bịt mắt trên tay Quý Phàm Trạch, lớn tiếng nói: “Anh chê cái bịt mắt này không còn mới, cho nên không chịu đeo vào, đây là một trong những biểu hiện rõ nhất của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ưa sạch sẽ.”
“……”
“Anh không phải lần đầu tới gặp bác sĩ tâm lý, hẳn là biết khám bệnh là một quá trình thả lỏng, thế nhưng cổ áo anh không mở rộng, cái áo sơ mi kiểu Pháp này giống như một lớp bảo hộ bọc quanh người anh vậy, đây cũng là một trong những biểu hiện rõ nhất của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
“……”
“Hơn nữa sảnh trong phòng khám dưới lầu đang được tu sửa, người nào đã đi qua sảnh thì giày đều sẽ dính bụi, thế nhưng đôi giày của anh lại sạch sẽ bóng loáng, hẳn là sau khi đi lên đã dùng máy đánh giày tự động của phòng khám… Các dấu hiệu đều cho thấy, thật ra anh mắc chứng rối loạn lo âu kèm theo một số bệnh tâm lý khác, nhưng lại được chẩn đoán nhầm là chỉ mắc chứng sợ giao tiếp xã hội thôi, cho nên mới bệnh lâu không khỏi.” Chung Ngả tự tin nhướng mày, kết thúc lưu loát.
“…….” Sắc mặt Quý Phàm Trạch khẽ biến.
Sống đến bằng này tuổi, lần đầu tiên anh bị người ta làm cho kinh ngạc đến vậy. Anh chú ý tới cuộc sống có chất lượng cao, vậy mà đến bác sĩ tâm lý lại bị chẩn đoán thành có bệnh? Có điều sự khó chịu chỉ thoáng qua, vẻ bất đắc dĩ trên mặt nhanh chóng được thay thế bởi một nụ cười.
Anh rốt cuộc đã biết cô khác trước kia ra sao rồi.
Cô không còn là thực tập sinh trường y non nớt năm đó nữa. Mặc dù gương mặt cô vẫn sạch sẽ tinh khiết như chưa từng dính một hạt bụi trần giống trước kia, nhưng lại có thêm vài phần bản lĩnh và tự tin.
Tuy vậy những lời cô vừa nói thì toàn là nhảm nhí.
Quý Phàm Trạch nhàn nhã đứng dậy, khí chất thanh u trong nháy mắt bao phủ khắp đỉnh đầu Chung Ngả, lợi thế về tầm nhìn của cô lập tức tiêu tan. Hai người chênh nhau tới 20cm, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn vào cặp mắt hẹp dài vừa đen vừa tĩnh lặng như đêm sa mạc, lại mang theo ánh nhìn nghiền ngẫm của anh.
“Theo như lời cô nói thì chẳng phải mọi người đều có bệnh hết sao.” Quý Phàm Trạch nhẹ nhàng nói.
Chung Ngả cau mày nghi hoặc, tầm mắt anh lướt qua vai cô, rơi xuống bàn làm việc ở phía sau: “Bác sĩ Chung, cốc nước của cô màu hồng, bút bi cũng màu hồng, còn có…” Anh giơ tay chạm vào kẹp tóc trên đầu Chung Ngả: “cái này cũng là màu hồng. Cho nên có khả năng cô mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế màu sắc đấy.”
……. Cô có bệnh?
Dựa vào mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân của hai người, ngôn ngữ và hành động của Quý Phàm Trạch đều bị coi là xúc phạm, thế nhưng anh không hề có vẻ gì là xấu hổ, chỉ như cười như không nhìn Chung Ngả, lấy tư thế của kẻ bề trên mà nhìn xuống.
Lúc người này không nói gì thì mang vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, mà mở miệng ra là lòi cái đuôi vô lại. Chung Ngả không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí không rõ người này muốn trêu chọc cô, hay là bệnh đã nặng tới mức vô phương cứu chữa rồi.
Khi cô đang cố ép khô tế bào não để nặn ra được một câu phản bác thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Quý Phàm Trạch thong thả lấy điện thoại di động từ túi quần ra.
Liếc nhìn tên người gọi, anh cũng không vội trả lời mà nói với Chung Ngả: “Hôm nay trị liệu tới đây thôi.”
Chung Ngả xoay người về chỗ ngồi trước máy tính, vừa ghi lại hồ sơ bệnh án vừa nói: “Được thôi, vậy cuối tuần sau anh tới khám lại, cùng một thời gian.”
Không ngờ Quý Phàm Trạch khẽ mỉm cười, cũng không cho người ta mặt mũi mà trả lời: “Tôi sẽ không quay lại.” Thật sự rất hoang đường, anh cảm thấy cái ghế kia chỉ nên dành cho người có bệnh thật thôi, mà anh thì cả thể xác và tinh thần đều rất khỏe mạnh đấy.
Chung Ngả căng thẳng, vội vàng nói: “Anh Đỗ, mong anh cân nhắc kỹ một chút. Điều trị gián đoạn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ít nhất… anh cũng không thể bỏ thuốc.”
Quý Phàm Trạch không để tâm, nhấc chân định rời đi, nhưng tới lúc chạm vào tay nắm cửa động tác của anh có phần chậm lại. Như đột nhiên nhớ tới điều gì, anh quay đầu, chỉ chỉ vào vạt áo trước ngực Chung Ngả.
Cử chỉ của anh nho nhã tinh tế như một quý ông, song ánh mắt đen như mực nheo lại đầy nguy hiểm.
“Bác sĩ Chung, vừa rồi tôi quên không nói, nội y của cô cũng là màu hồng.” Giọng nói Quý Phàm Trạch trầm thấp, âm cuối như kèm theo chút trêu chọc.
Chung Ngả cúi đầu, mới hốt hoảng nhận ra…
Vừa rồi áo blouse bị kéo quá mạnh, hai chiếc cúc nơi cổ áo chữ V bị bung ra, cho nên nội y màu hồng lộ rõ mồn một. Đương nhiên không chỉ có nội y, mà còn cả khe rãnh thấp thoáng như ẩn như hiện nữa. Nghĩ tới việc mình vừa nói chuyện với bệnh nhân trong bộ dạng hớ hênh thế này, mặt Chung Ngả thoáng chốc đỏ như tôm luộc, một vệt hồng lan tới tận cổ.
“Á” Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, bóng dáng Quý Phàm Trạch đã mất tăm mất tích.
“Tên này…” Lưu manh!
Chung Ngả không chút nương tay cho anh ta thêm một bệnh nữa: Thị dâm*!
* Nguyên văn: 偷窥癖 (thâu khuy phích), tiếng Anh: voyeurism là hành vi nhìn trộm những hoạt động riêng tư của người khác (như tắm, thay quần áo, quan hệ tình dục, những phút hớ hênh…) để tìm kiếm sự hài lòng và kích thích tình dục. (Theo Wikipedia)
Quý Phàm Trạch sải bước ra khỏi phòng, nhấn nút nghe điện thoại.
Không ai chú ý tới, chỉ là khám bệnh thôi mà tai anh cũng đỏ rực lên. Cơ thể của đàn ông luôn thành thật hơn cái miệng nhiều, lời này nói không sai. Mà trên người Quý Phàm Trạch tai so với những bộ phận khác lại càng thành thật hơn. Trải qua sự việc phi lễ chớ nhìn ban nãy, tất thảy tâm tư đều hiện hết lên tai anh rồi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nôn nóng của Đỗ Tử Ngạn đã truyền tới: “Cậu đang ở đâu rồi? Mình bị kẹt xe, có lẽ không kịp đến phòng khám tâm lý. Hay là đổi ngày hẹn nhé, được không?”
Quý Phàm Trạch sao lại không nghe ra ý qua loa trong lời nói của đối phương, thế nhưng hiếm thấy là anh cũng không bắt bẻ lại: “Không quan trọng, về sau cũng không cần đến nữa.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Cách sóng điện thoại, Quý Phàm Trạch cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng kinh ngạc của người ở đầu dây bên kia, anh lạnh nhạt trả lời: “Tôi đổi cho cậu bác sĩ khác.”
“……” Đỗ Tử Ngạn không chỉ bối rối, mà còn thấy tò mò.
“Louis Đỗ” là bệnh nhân cuối cùng của Chung Ngả ngày hôm đó.
Anh vừa đi, Chung Ngả cũng rối rắm, tâm trí đều nghĩ về vị bệnh nhân cực phẩm này. Phòng khám có tới mấy vị chuyên gia, cho nên số trường hợp mắc chứng bệnh nan giải mà cô tiếp xúc cũng không nhiều. Vất vả đợi bao lâu mới bắt được một con chuột bạch nhỏ cho cô thí nghiệm, đáng tiếc… Cô làm anh ta chạy mất dép rồi.
Chung Ngả thở dài tiếc hận.
Cô cởi áo blouse, thay trang phục thường ngày, cùng vài đồng nghiệp xuống lầu rồi tạm biệt họ trước cửa văn phòng.
Xe của Chung Ngả là hàng second-hand. Sở dĩ cô mua xe, ngoại trừ để thuận tiện đi lại, chủ yếu là vì thân thể mẹ cô không tốt, đưa bà đi bệnh viện khám bệnh mua thuốc cũng dễ thở hơn.
Cô một mình đi tới bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy xe của mình, liền lập tức dậm chân.
Thật sự là muốn lấy xe khó hơn lên trời, một chiếc siêu xe ngang nhiên chắn trước xe của cô, khiến cho xe cô tiến lùi không xong. Nhìn kỹ một chút, Chung Ngả tức giận đến muốn chửi tục, đây chẳng phải chiếc siêu xe lúc trước chọi nhau với chiếc Land Rover của vị bệnh nhân kia đấy sao.
Đầu năm nay đúng là nhà giàu không có tư chất xuất hiện trên mọi mặt trận mà.
Cô bước nhanh tới kính chắn gió phía trước siêu xe, nghển cổ xem xét bên trong. Quả nhiên có tiền liền tùy tiện, trong xe cũng không để lại cái card điện thoại nào. Ngay lúc Chung Ngả đang cau mày do dự xem nên chờ ở chỗ này hay bắt xe về nhà, hai tiếng còi sắc nhọn vang lên phía sau cô.
Cô chợt ngoái lại nhìn, thì thấy…
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, người nào đó lẳng lặng nhìn cô.
“Bác sĩ Chung, muốn lên xe không?” Đôi mắt vừa sâu hút vừa đen như mực của Quý Phàm Trạch có phần lười biếng, lại mang theo chút ý cười như có như không.