Chương 5: Hũ mật thứ năm ~ Thần giao cách cảm

Chung Ngả đóng cửa, ngồi trong phòng nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại hơi lao xao, trong tiếng cười nói huyên náo truyền đến một giọng nói mềm mại: “Cô ơi ~”
Chung Ngả hơi ngạc nhiên, sau đó cười ngọt ngào: “Tiếu Tiếu, sao con lại lấy điện thoại của papa vậy? Con đang ở đâu rồi?”
“Hôm nay nhà trẻ có hoạt động của ba mẹ và con, papa chơi thua, bị cô giáo xinh đẹp phạt rồi.” Tiếu Tiếu cười toe toét, lộ rõ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Chung Ngả vừa định nói tiếp, chợt nghe một giọng nam lạnh lùng vang lên trong điện thoại: “Trầm Tiếu, con đang gọi cho ai đấy?”
Điện thoại trong tay Trầm Tiếu rất nhanh bị tịch thu, giây tiếp theo Chung Ngả nghe thấy giọng của Trầm Bắc: “Thằng nhóc này thật là nghịch như quỷ sứ vậy, còn học được cách đi mật báo nữa…”
“Anh cà cưa với cô giáo xinh đẹp thế nào vậy?” Chung Ngả nhíu mày, thuận miệng trêu chọc một câu.
Trầm Bắc rất nghiêm túc giải thích: “Hai bố con chơi trò hai người ba chân thua, cô giáo phạt anh chống đẩy mười cái, cà cưa chỗ nào chứ?”
Tưởng tượng bộ dạng Trầm Bắc chống đẩy bị các bạn nhỏ vây quanh xem, cô không nhịn được muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn không cười ra tiếng. Mới nghĩ như vậy, Chung Ngả chợt nhớ đến một cảnh —
Năm ấy cô lớp mười, còn anh lớp mười hai, hai người học chung một trường.
Hôm đó thi thể dục 800m, bà dì cả của Chung Ngả mới đi được một ngày, chạy được một vòng cô đã bắt đầu thở không ra hơi. Ngày thường thể chất của cô đã yếu hơn các bạn học nữ cùng lứa, nên cô thật sự mất hết ý chí. Nhưng ngay lúc cô đang muốn bỏ cuộc, bên cạnh đột nhiên có thêm bóng dáng một người nữa.
“Chung Ngả, cố lên.”
Hai từ “Cố lên” tựa làn gió xuân thổi qua tai khích lệ tinh thần, Chung Ngả nhất thời trở nên phấn chấn hơn. Trầm Bắc ở vạch ngoài cùng chạy song song với cô tới đích. Cuối cùng Chung Ngả cũng qua kỳ thi, Trầm Bắc lại bởi vì trốn học mà bị thầy giáo phạt chống đẩy 100 cái.
Ngày xuân đẹp đẽ như vậy, Trầm Bắc mặc bộ quần áo bóng rổ dưới ánh mặt trời chống đẩy từng cái một, động tác tiêu chuẩn, cơ bắp rắn chắc. Chung Ngả đứng nhìn từ xa, chỉ cảm thấy làn da rám nắng của anh như được tẩm một lớp mật ong, mồ hôi dưới ánh nắng ấm áp trở nên trong suốt…
Ngày đó, trái tim cô bất chợt đập nhanh, thật đơn giản.
Năm ấy, Trầm Bắc mười tám tuổi.
Năm nay, Trầm Bắc hai mươi tám tuổi.
Có lẽ, ở những năm tháng vội vã sau này, khi cảnh còn người mất, dùng một cách thức nhẹ nhàng bâng quơ chấm dứt những rung động thuở thiếu nữ mới là thái độ nên có của người trưởng thành.
Không sai, Chung Ngả đã sớm trưởng thành.
Mà Trầm Bắc cũng không còn là người con trai đã cùng cô chạy hết con đường kia nữa.
Chung Ngả nhắm mắt, ép suy nghĩ của mình xuống rồi nói: “Được rồi, anh và Tiếu Tiếu chơi tiếp đi, em cúp máy đây.” Cô cố giữ cho giọng nói lạnh nhạt như ngày thường, nhưng bàn tay nắm điện thoại đã ướt mồ hôi.
Im lặng một lúc, không biết có phải Trầm Bắc cũng nghĩ tới cảnh tượng ngày đó giống như cô không, anh vẫn chưa cúp máy mà hỏi lại cô: “Buổi tối em rảnh không? Cùng ăn cơm nhé?”
“Tối nay không được, em ở nhà mẹ rồi.” Chung Ngả ngồi bên mép giường đung đưa chân, thật thà nói.
Trầm Bắc cũng không cố nài ép: “Vậy thì thôi.”
“Phải rồi, chương trình kỳ tới muốn phỏng vấn bệnh nhân có chứng sợ giao tiếp xã hội, em có đang điều trị cho người nào không?” Anh đổi đề tài, nói tới chuyện công việc.
Người có chứng sợ giao tiếp xã hội…
Phản xạ có điều kiện thật đáng sợ, trong đầu Chung Ngả bất chợt hiện lên một khuôn mặt anh tuấn sáng sủa.
“Có thì cũng có, nhưng em phải hỏi ý kiến người ta trước đã.” Dù sao không phải ai cũng muốn lên truyền hình, cho nên cô không dám tùy tiện.
“Ừ, anh chờ câu trả lời của em.”
Buổi tối, Chung Ngả cùng ba mẹ ăn bữa cơm rồi ra về.
Trước khi đi, bà Chung Tú Quyên lại nhắc tới chuyện không muốn cô tham gia vào chương trình kia của đài truyền hình, Chung Ngả nghiêm túc trả lời: “Phòng khám có tài trợ quảng cáo cho chương trình, đây là công việc giáo sư Tiết giao cho con, con không thể không đi được.”
“Ôi, phòng khám tư đúng là không bằng được bệnh viện công mà, lại phải tham gia vào ba cái chuyện linh tinh này.” Bà Chung Tú Quyên bất lực thở dài.
Chung Ngả cũng đã quen với tính cách này của mẹ, hai tay cô duỗi ra, ôm lấy bà Chung Tú Quyên: “Mẹ à, con gái mẹ ở đâu cũng có thể tỏa sáng mà.” Ngoài miệng ngọt ngào an ủi mẹ là vậy nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.
Ai chẳng biết bệnh viện công tốt như thế nào, có đảm bảo, có tiền đồ, cứ nhìn Mạnh Tình là rõ. Vài năm gần đây cô ta tham gia hội thảo khoa học quốc tế tới mấy lần, còn được làm nghiên cứu sinh. Chung Ngả thì ngày ngày vùi đầu ở phòng khám tư, lôi kéo bệnh nhân chẳng khác gì đi bán bảo hiểm cả.
Có điều sau khi về căn hộ của mình, Chung Ngả tắm rửa một hồi liền hoàn toàn đem những suy nghĩ này ném ra sau đầu. Phòng khám tư nhân thì có sao, thu nhập cao, áp lực công danh và học thuật cũng không quá lớn, cô sống quá tự tại đi ấy! Nhờ đặc thù công việc mà Chung Ngả cũng tự làm công tác tư tưởng cho chính mình luôn.
Sống ở trên đời sẽ không tránh khỏi những chuyện không vui, cho nên làm người quan trọng nhất là giữ cho lòng mình được thanh thản.
Nhớ tới chuyện Trầm Bắc nhờ vả, cô một tay cầm khăn bông lau khô tóc, một tay lướt điện thoại tìm tới số của “Đỗ tâm thần”, đang muốn nhấn nút gọi, đầu ngón tay của Chung Ngả bỗng dừng một chút.
Lúc trước không để ý, giờ cô mới phát hiện đuôi điện thoại của người kia là bốn số 8.
Thật đúng là nhà giàu mà, so với cái đuôi 5454 kia của cô thì may mắn hơn nhiều.
Đương lúc cô còn chần chờ thì có người gọi tới. Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Chung Ngả không khỏi giật mình, lại nghĩ tới câu “Thần giao cách cảm”.
“Chào anh Đỗ.” Giọng nói của cô trong trẻo như dòng suối mát.
Bên đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc, Quý Phàm Trạch mất tới nửa giây để tiêu hóa cách gọi này. Cách sóng điện thoại, Chung Ngả tuy không thấy được ánh mắt anh, nhưng giọng anh lại càng thêm từ tính.
“Bác sĩ Chung, ngày mai cô có rảnh không?”
… Muốn hẹn cô sao?
Chung Ngả khẽ rũ nước trên tóc, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì ư?”
“Tôi muốn gửi trả lại cô tiền, nhưng không có thời gian tới phòng khám, chi bằng cô tới chỗ tôi lấy đi.” Quý Phàm Trạch bình thản nói.
Thế nhưng Chung Ngả lại giật mình.
Một trăm tệ chứ có phải một trăm vạn tệ đâu, có cần rắc rối như vậy không.
… Mấy người có bệnh tâm thần quả nhiên tư duy logic không giống người phàm mà.
Cô thật hoài nghi tất cả đều chỉ là kiếm cớ, người đàn ông này căn bản chính là — Muốn! Quỵt! Tiền! Ngay lúc Chung Ngả đang định thốt ra câu “Tôi không cần tiền nữa”, cổ họng cô đột nhiên căng thẳng, vội sửa lại lời nói: “Được thôi, anh cho tôi thời gian và địa điểm đi.”
Cô đồng ý dễ dàng vậy khiến Quý Phàm Trạch rất bất ngờ, đồng thời cũng hơi vui vui. Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng nói cho cô thời gian và địa điểm gặp nhau.
Nói chuyện xong, Chung Ngả ném điện thoại lên giường, vừa sấy đầu vừa ngâm nga hát. Ngày mai thật là ngày lành, cô có thể nhân cơ hội thuyết phục “anh Đỗ” tham gia chương trình của đài truyền hình.
***
Ngày hôm sau. Chủ nhật.
Thời tiết không tốt lắm, mặt trời bị tầng mây dày che khuất, chỉ có vài tia nắng le lói giữa những đám mây đen. Bầu không khí âm u như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ập một trận mưa xuống.
Tâm trạng của Chung Ngả không hề bị thời tiết ảnh hưởng, cô đến nơi hẹn vào buổi trưa.
Cô mặc đồ rất thoải mái như mọi khi, nhưng cố ý không chọn đồ màu hồng. Quần màu be phối với giày vải, cùng một chiếc áo khoác rộng, dễ cử động. Trước khi ra cửa cô xắn gấu quần lên hai nếp, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn, vừa thời trang vừa gọn gàng.
Quý Phàm Trạch hẹn cô ở Trung tâm thương mại Milan, không gần chỗ Chung Ngả ở lắm, dù không kẹt xe cũng mất nửa giờ mới tới nơi. Cô gõ lên tay lái oán thầm, chỉ vì một trăm tệ mà phải vất vả thế này đây.
Lại nói, chỉ trả tiền thôi, có cần phải đến Trung tâm thương mại không?
Milan thuộc loại Trung tâm thương mại cao cấp, khu ăn uống năm tầng được chia đôi, một bên là phố ẩm thực phù hợp với tầng lớp bình dân, bên kia là nhà hàng cao cấp độc lập. Chung Ngả đến nhà hàng Thụy Điển Gothenburg theo lời Quý Phàm Trạch, còn sớm hơn năm phút so với giờ hẹn.
Bên trong nhà hàng bài trí trang nhã, ánh sáng ấm áp, tiếng đàn piano vang lên du dương, nhưng khách ăn không có nhiều.
Chung Ngả đi loanh quanh một vòng không thấy bóng dáng Quý Phàm Trạch đâu, đành ngồi xuống bàn đối diện cửa. Cô phục vụ cười tươi như hoa bưng ra một ly nước chanh cùng với thực đơn, thướt tha xoay người đứng lui ra sau.
Không xem còn đỡ, vừa tùy tiện lật vài trang thực đơn, Chung Ngả muốn rơi tròng mắt.
… Quá dọa người rồi!
Một miếng thịt viên Thụy Điển giá hai trăm đồng, Gothenburg cái quỷ ấy, có mà là quái thú Godzilla thì có! Được rồi, tiền không phải vấn đề trọng yếu. Mấu chốt là Quý Phàm Trạch còn chưa nói muốn mời cô, nếu là AA*… Chung Ngả mới tính sơ sơ đã đau lòng muốn chết.
*(AA: chia đôi tiền)
Thật ra Quý Phàm Trạch muốn gặp cô ở đây là có nguyên nhân khác.
Một trong những cổ đông lớn nhất của Milan muốn di cư ra nước ngoài, quyết định bán lại cổ phần, cho nên gần đây hội đồng quản trị luôn tìm cách thuyết phục Quý Phàm Trạch đầu tư. Là chủ của một trung tâm thương mại lớn, Quý Phàm Trạch không thiếu tiền, nhưng trước giờ anh luôn thận trọng trong việc đầu tư. Đối với anh mà nói doanh thu chỉ để làm cảnh mà thôi, không thể dựa dẫm vào số liệu được, vì vậy anh chấp nhận bớt chút thời gian tự mình đi “vi hành”.
Tiện thể cũng mời Chung Ngả tới.
Tối qua vì gọi cho Chung Ngả mà anh đã lên mạng tìm kiếm, phát hiện trong đây có một nhà hàng Thụy Điển, đầu bếp là người nước ngoài, nguyên liệu đều vận chuyển bằng đường hàng không tới, có vẻ không tệ, rất phù hợp với tiêu chuẩn ăn uống của anh.
Chung Ngả nhìn thực đơn mà lòng thầm nhỏ lệ. Còn Quý Phàm Trạch trước nay luôn đúng giờ, đi vào thang quan sát* lên thẳng tầng 5.
*thang quan sát: loại thang máy nằm bên ngoài tòa nhà với cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy được quang cảnh xung quanh
Vì không phải ngày đi làm nên anh cố ý rũ bỏ bộ dạng nghiêm túc tỉ mỉ thường ngày, chỉ mặc áo sơ mi đen với quần tây giản dị, miễn cho Chung Ngả lại hoạnh họe anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Chỉ là quần áo đơn giản mặc vào người Quý Phàm Trạch lại giống như mặc trên người của người mẫu, rất có phong cách.
Anh ung dung đi vào Gothenburg với bộ dạng này, bước chân chưa từng chậm lại.
Chung Ngả hai tay ôm vai, thân hình mảnh mai bước lại gần, chặn Quý Phàm Trạch lại trước cửa nhà hàng.
“Chúng ta đi chỗ khác ăn đi.” Cô nói.
Mọi chuyện không đi theo kịch bản, sắc mặt Quý Phàm Trạch lúc này cứng ngắc…