Chương 3: Ta Thật Sự Bái Phục Tài Năng Của Tác Giả Nam Cao!

Một đám học sinh xung quanh còn đang trong tình trạng bàn tán về Điền Lâm lúc này liền cảm thấy cái mặt của hắn hình như có chút thay đổi…

“Thái, tao nói này, có phải tao nhìn lầm rồi hay không a? Sao tao cứ cảm thấy tên Điền Lâm này xấu hơn lúc trước a, thậm chí là còn có chút khó nhìn.” Một tên ngồi đầu bàn dãy một nói nhỏ với đứa bên cạnh, thế nhưng thanh âm cho dù nhỏ cũng là cả lớp đều nghe thấy.

Tên bạn gọi là Thái nghe vậy quay đầu nhìn Điền Lâm một cái, sau đó như gà mổ thóc mà gật đầu: “Đúng a, hắn đúng là xấu hơn lúc trước, thậm chí còn là hai chữ “thậm tệ”!”

Sau đó chính là một tràng comment bằng miệng của những đứa khác:

“Ta thà nhìn mặt của Hắc Bạch Vô Thường cùng Đầu Trâu Mặt Ngựa còn hơn thấy mặt tên này a!”

“Ta thà nhìn mặt Chí Phèo còn sướng hơn a!”

“Ngươi nói vậy là đang sỉ nhục Chí Phèo đó biết không hả? Chí Phèo còn không tệ bằng hắn đâu!”

“Đúng, đúng a! Ha ha…!”

Điền Lâm: “…”

Ngươi thế nào lại so ta với Chí Phèo a?! Ta cảm thấy Chí Phèo còn tệ hơn ta ah ah ah ah ah!!!

“Hệ thống, cho ta xem chỉ số nhan sắc của Chí Phèo!”

Hệ thống: “Chí Phèo chỉ là một nhân vật giả tưởng, không thể cân đo chính xác được, chỉ có thể dựa theo lối hành văn của tác giả mà đo, nhưng sẽ không được hoàn mỹ như cân đo với người thật được, ký chủ có đồng ý hay không cân đo?”

Điền Lâm hừ hừ một tiếng, sau đó như bò rống hô to: “Cân đo!”

Cả lớp còn đang trong tình trạng bàn tán về nhan sắc của hắn, sau khi thấy một màn này liền chuyển sang vấn đề về brain (não)…

“Tên này có phải hay không bị động kinh rồi a?? Lên cơn khùng bất thường thế?!”

“Con mẹ nó, dọa lão tử giật mình a!”

Điền Lâm: “…”

Hệ thống, ngươi xem ngươi hại ta ra sao kìa!

Hệ thống: “Cân đo đã thành công, nhan sắc của Chí Phèo tối thiểu đạt 43 điểm, cao nhất là 70, Chí Phèo chỉ là do mặt có sẹo chứ không phải nhan sắc có vấn đề.”

Điền Lâm: “…”

Ta còn thua cả một nhân vật tiểu thuyết? Ta thật sự bái phục tài năng của tác giả Nam Cao ah!

Hệ thống, ta hận ngươi!

Nếu không phải ngươi tự ý thay đổi ta cũng không phải thảm như vậy ah!

Nhắc đến mới nhớ, chỉ số nhan sắc lúc trước của ta là bao nhiêu nhỉ?

Vội lôi hệ thống ra hỏi…

“Hệ thống, chỉ số nhan sắc lúc trước của ta là bao nhiêu??”

Thanh âm máy móc của hệ thống vang lên: “96!”

Điền Lâm: “…”

Lúc trước ca thật sự đã chạm đến ngưỡng cửa của cái đẹp như tiên nhân giáng thế sao?!

96 ah! Là 96 đó ah! Có thể nói chỉ cần nháy mắt cũng có thể đốn ngã tất cả nữ sinh mỹ nhân luôn ah!

Thế mà cái hệ thống này sửa một phát liền làm cho nhan sắc chim sa cá lặn của ca chỉ còn 42!?

Bây giờ hệ thống nếu là người thật xuất hiện trước mắt hắn thì Điền Lâm hắn hận là không thể xé xác tên hệ thống này ra thành từng mảnh!!!

“Cho ta xem lúc trước ta sống ra sao đi!” Điền Lâm bất đắc dĩ lên tiếng, nhưng sau khi xem xong, hắn hận là mình đã xem cái video này!

Trước mặt hắn xuất hiện một cái clip, sau đó bất đầu chạy…

Trong phim chính là cảnh hắn đến trường bị mấy cô nàng vây xung quanh, trong đó còn cả hoa khôi động lòng người, chớp mắt có thể mổ tim hàng trăm tên nam sinh luôn ah!

Thế nhưng cô nàng vẫn như cũ muốn hắn nhìn đến!

Nhưng sau một lúc, các cô nàng mới phát hiện tên này bị thiểu năng ah, cái mặt ngáo như chó!

Lúc này, các cô mới chịu rời đi!

Thế nhưng, vẫn còn mấy cô nàng mê mẫn không buông!

Sau khi xem xong, Điền Lâm hận không thể một đấm đánh nát cái màn hình trước mặt!

Trước kia thiểu năng còn có người mê mẫn muốn làm quen ah, còn giờ có khi vừa thấy bóng đã chạy xa trăm thước luôn rồi!

Hai tiếng đồng hồ buồn chán trôi qua, hắn cảm thấy thời gian cứ như muốn trêu ghẹo con người, lúc hắn vui vẻ nhất, thời gian tựa như cơn gió mà bay đi, một ngày thời gian cứ như một giây ngắn ngủi phút chốc đã không còn, còn khi đau khổ buồn chán thì một giây tựa như một năm dài dăng dẳng chạy hoài không tới đích!

Xách cặp ra về, khi ra tới cổng trường, hắn nhìn thấy một chiếc Ferrari mã số A88888 loại đặc biệt đang đầu trước trường, vừa nhìn là đã biết của tên công tử nhà giàu nào đó rồi!

“Cũng không phải là tới đón mình, cứ như cũ, chạy bộ về thôi ah!” Điền Lâm nhớ đến kiếp trước, khi đi học hắn cũng là chỉ đi bộ mà thôi, tới cả xe cũng không có mà dùng, thế nhưng lúc trước, từ nhà đến trường cách nhau cũng chỉ 2 km thôi ah, mà giờ theo hướng dẫn của hệ thống thì…

Tận 10 km luôn ah con mẹ nó!

Mặc kệ, ca có dị năng, ca bá đạo!

Sử dụng Lôi Thuấn, hàng chục tia sét quấn quanh người, Điền Lâm cảm thấy như cơ thể mình mạnh lên không chỉ mười lần!

Sau đó, nhanh như tia điện mà chạy đi!

Trong chiếc xe Ferrari mã số A88888 loại đặc biệt, một người đàn ông ngồi ghế tài xế, thân mặc đồ vest, ánh mắt đờ đẫn nhìn bóng lưng của Điền Lâm, thầm nói:

“Cậu chủ hôm nay bị sao vậy ah? Dù có thiểu năng cũng nhớ mình có xe đưa về mà? Có khi nào hôm nay bệnh nặng hơn rồi không?”

Nói rồi, chấn nhấn chân ga, tay cầm vô lăng chạy theo Điền Lâm, thế nhưng dù có chạy nhanh thế nào vẫn không theo kịp!

“Cậu chủ ăn gì mà chạy nhanh như chó vậy?!”

Điền Lâm một đường chạy liền 5 km, sau đó bắt đầu cảm thấy kiệt sức, lúc này thanh âm như băng sơn ngàn năm của hệ thống vang lên:

“Năng lượng dị năng của ký chủ đã hết, chỉ có thể đi bộ, theo thông tin của hệ thống, ký chủ còn cần phải chạy thêm 5 km nữa!”

Điền Lâm nhìn con đường dài 5 km trước mắt, suy diễn cảnh tượng mình phải đi bộ hết cái quãng đường này, không khỏi chửi ầm lên: “Con mẹ nó!!!!!!!”