Một tiếng sau, hắn bắt đầu thở ra như chó, thế nhưng con số khoảng cách vẫn còn dài tận 3 km!
“Con mẹ nó!” Điền Lâm văng ra một câu chửi tục, sau đó cố sức chạy tiếp.
Tốc độ chỉ số là 41 ah đậu phộng! Con mẹ nó bắt ca chạy xuống mồ luôn mới tới nơi sao?!
Hệ thống nhà ngươi sao cứ thích hạ thấp chỉ số của người khác thế?!
Đúng lúc này, một thanh âm bất ngờ vang lên phía sau hắn: “Cậu chủ, lên xe đi!”
Điền Lâm quay người nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Ferrari màu đen đang chạy đến, người đàn ông trung niên nhìn về phía hắn mà vẫy gọi, nhìn thấy mặt người này, trong đầu Điền Lâm bỗng xuất hiện một đoạn ký ức…
Người đàn ông này chính là tài xế riêng dành cho hắn do cha hắn mướn về, năm nay đã trên 50 tuổi, thường gọi là bác Lưu!
Lên xe, bác Lưu đạp chân ga khởi động cho xe chạy, trong lúc vô ý thức quên đi việc tên này bị thiểu năng, hỏi: “Cậu chủ, cậu làm gì hôm nay lại chạy đi bộ vậy?”
Lão kỳ thật là quên đi ah, cho nên mới hỏi như vậy, chứ thử hỏi xem có thằng thiểu năng nào lại đáp nhanh không?
Thế nhưng sau khi Điền Lâm trả lời, bác Lưu liền muốn cho xe hảo hảo hôn hít với cái chiếc container trước mặt!
“Hì hì, tại cháu quên việc còn có chiếc Ferrari loại đặc biệt này đi đón, với lại chạy bộ như vậy cũng giúp tập thể dục mà đúng không?”
“Ờ…” Bác Lưu tùy ý đáp ứng một tiếng, thế nhưng sau một khắc, khuôn mặt của bác Lưu không khỏi biến đổi!
Hai hàng lông mi liên hồi giật giật tựa như gân gà!
Mồ hôi trên trán chảy như thác nước!
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ nhận được +99 điểm khiếp sợ từ Lưu Minh Kiệt!”
Điền Lâm: “…”
Ta mới vừa nói cái gì sai sao ah?!
Bác Lưu nhìn khuôn mặt của Điền Lâm, lắp bắp hỏi: “Cậu chủ, 22×2000 bằng mấy??”
Điền Lâm: “…”
Ta là học sinh lớp 10 ah con mẹ nó! Hỏi cái này có phải khinh thường ta quá không?!
Thế là quyết đoán trả lời: “44000 ah bác Lưu!”
“Bịch!”
Lưu Minh Kiệt trực tiếp Game Over luôn ah!
Lần này tới lượt Điền Lâm mồ hôi đổ như thác! Ca thật sự không biết mình đã nói sai cái gì ah?!
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên: “Cái trí mạng của ký chủ là đã trả lời ah!”
Điền Lâm: “Ta trả lời thì có cái gì sai ah?”
Thế nhưng, sau khi hai mắt hắn đảo một vòng… hiểu!
Con mẹ nó, ca là đang bị thiểu năng ah, thử hỏi một tên thiểu năng có thể trôi chảy nói chuyện hay không, dù trả lời được cũng không phải nước chảy mây trôi như vậy ah!
Thế là tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi vang lên, bác Lưu trực tiếp được đưa vào Huyền Nam bệnh viện – một trong những bệnh viên nổi tiếng nhất thế giới!
Còn về chi phí, tất nhiên là do cha hắn trả ah, thế nhưng cha hắn cũng rất vui mừng, con hết bị thiểu năng, có phải hay không là chuyện vui ah?
Phải biết mấy năm nay, cha hắn phải bỏ ra cả chục tỷ nhưng vẫn không thể giúp hắn hết bệnh được, bỗng nhiên hết bệnh, cho nên cả nhà hắn bắt đầu đãi tiệc ăn mừng!
…
Tại Nam Việt đế quốc [nơi Điền Lâm đang sống] đứng đầu chính là Thủ Trưởng Đại Quan, phía dưới chính là Lục Đại Trung Thần phân ra làm Tam Đại Tướng Quân cùng Tam Đại Quân Sư!
Phía dưới nữa chính là 12 Cục Bộ phân theo từ thấp tới cao: Cực An Ninh, Cục Cảnh Vệ, Cục Thương Mại, Cục Tài Chính, Cục Đào Tạo, Cục Lưu Trữ, Cục Truy Tung, Cục Quân Sự, Cục Võ Đạo, Cục Dị Năng!
Mà Cục Dị Năng chính là vừa được thành lập ngày hôm qua, khi một dị năng giả đầu tiên được phát hiện!
Mỗi một người đứng đầu một cục được gọi là Cục Trưởng Tổng Bộ, vì mỗi một cục đều có phân bộ riêng!
Lúc này tại phòng họp mật của Nam Việt đế quốc nằm ở Linh An – thủ đô của Nam Việt, gồm có Thủ Trưởng Đại Quan, Lục Đại Trung Thần và cả 12 Cục Trưởng Tổng Bộ của 12 Cục Bộ!
“Được rồi, Hoàng Lâm, báo cáo đi!” Thủ Trưởng Đại Quan – Lâm Trung Tá lên tiếng!
Hoàng Lâm chính là dị năng giả đầu tiên được phát hiện trong quan trường, nắm giữ dị năng hệ Hỏa, cho nên liền nắm giữ chức vụ Cục Trưởng Tổng Bộ của Cục Dị Năng!
Hoàng Lâm báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, hiện tại dị năng giả chúng ta đã tìm được 23 người, tôi đã an xếp ổn thỏa cho họ, ngoài ra còn tìm được một người có dị năng Lôi Hệ đầu tiên, uy năng của dị năng này cực mạnh, có thể nói là mạnh nhất trong tất cả các dị năng!”
Lâm Trung Tá nghe xong trực tiếp đứng lên, đập mạnh bàn nói: “Người đó đang ở đâu?!”
Hành động này cho thấy ông đang rất kích động!
Hoàng Lâm nói tiếp: “Người này đang ở tỉnh Vĩnh Thuận, thế nhưng danh tính lại chưa thể tra được!”
Lâm Trung Tá nghe xong khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là người của Ngũ Đại Gia Tộc!”
Hoàng Lâm đáp: “Có lẽ vậy, vì tôi đã rút ngắn mục tiêu lại hết rồi, chỉ còn nằm trong năm gia tộc này!”
Lâm Trung Tá nói: “Có phải là Lâm gia của ta không?”
“Không ah, vì theo thông tin tôi tìm từ phía Lâm gia thì không thấy!”
Lâm Trung Tá ừ một tiếng, bởi vì quyền dò xét Lâm gia ông đã cho Hoàng Lâm rồi, cho nên cho dù là nằm trong ngũ đại gia tộc, Lâm gia vẫn bị xem xét!
Lâm Trung Tá lẩm bẩm: “Còn lại Dương gia, Trần gia, Điền gia và Diệp gia, không biết sẽ là gia tộc nào có được thiên tài này đây?”
Sau đó ông quay sang nói với Lục Đại Trung Thần: “Các ngươi hãy hết lực hỗ trợ Cục Trưởng Tổng Bộ Cục Dị Năng tìm ra người này, chúng ta dù thế nào cũng phải lôi kéo người này vào đây tận lực bồi dưỡng, bằng không sau hai năm nữa xảy ra chiến tranh với K quốc thì có lẽ sẽ không thể an nhàn được đâu, dù gì đây cũng là thời đại của dị năng giả!”
Lục Đại Trung Thần: “Vâng!”
…
P/s: Chương ít, vì ta bận! Chương sau sẽ hơn 2k chữ!