Chương 20: Hôn môi

Edit: Yann.
Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
– —
Sau khi nhìn thấy anh, Đường Sùng Ninh mới đứng lên.
Nhưng cô rõ ràng ý thức được tâm trạng mình không còn sung sướng như trước, trong lòng chứa đầy sự thất vọng, tức giận và…tủi thân.
Cô đứng dậy, cất điện thoại rồi lui ra sau, dựa vào cửa sắt đối diện với anh.
Người anh đổ đầy mồ hôi, tóc hai bên mái thấm ướt, trên mặt hơi đỏ ửng, đôi mắt cũng lấp lánh ánh nước, bởi vậy mà ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Nhưng Đường Sùng Ninh không cảm thấy rung động, thậm chí không hiểu sao còn có loại cảm xúc muốn khóc.
Anh đi tới, hình như không biết phải làm gì, nhìn dáng vẻ cũng không biết nói gì.
Đường Sùng Ninh hỏi trước: “Có chuyện gì?” Cô cố tình lạnh giọng, trên mặt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm Hòe An luống cuống một giây, “Cậu ở đây làm gì?” Tự biết không có tự tin, giọng nói anh cũng nhỏ dần.
Đường Sùng Ninh không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, cầm điện thoại nhìn thoáng qua, “Đi chơi.”
Thẩm Hòe An hơi khựng lại, “Đi chơi ở đâu?” Không đợi cô trả lời, anh lại cẩn thận hỏi: “Với ai?”
Đường Sùng Ninh liếc nhìn anh, nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu?”
Giọng nói sắc bén xóa sạch mối quan hệ giữa hai người không còn một mảnh nào.
Từng chữ cô nói ra như cây kim hung hăng đâm vào trái tim Thẩm Hòe An.
Đầu óc anh trống rỗng một lúc lâu, anh không rõ tại sao tất cả lại trở về thời điểm ban đầu.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bướng bỉnh, anh hỏi: “Cậu sao vậy?”
Đường Sùng Ninh không nói chuyện, cúi đầu tắt điện thoại, sau đó nâng mí mắt nhìn anh.
Chỉ liếc mắt một cái đã như ngòi nổ.
Cảm xúc kiềm nén đã lâu bỗng như đê bị vỡ tràn ra, cô nén nước mắt, cố gắng giả bộ không thèm để ý: “Trò chơi này… Tớ thật sự không muốn chơi nữa.” Giọng nói run rẩy, cảm giác muốn khóc vô cũng mãnh liệt, “Giả bộ làm học trò ngoan rất mệt mỏi… Cậu không mệt sao? Phổ độ chúng sinh chắc là rất vất vả đúng chứ.” Mặc dù châm chọc Thẩm Hòe An, nhưng cô cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào.
Thẩm Hòe An nhìn hốc mắt cô từ từ đỏ lên, hô hấp anh như ngừng lại nhưng lại không hiểu cô đang nói gì.
Anh cho rằng, trong khoảng thời gian này cô hăng hái là vì đột nhiên thông suốt thích học tập, không nghĩ rằng cô lại xem nó như trò chơi, hơn nữa, bây giờ cô nói cô không muốn chơi nữa.
Chỉ là cô muốn làm gì, anh cũng sẽ giúp cô.
Anh tiến về phía cô một bước, “Nếu cậu cảm thấy mệt, vậy không cần vất vả như vậy nữa.”
Đường Sùng Ninh: “Cậu vốn dĩ không biết tớ đang nói gì.”
Thẩm Hòe An im lặng, đôi mắt vẫn dịu dàng bình thản như cũ, như đang nói, cô nói gì anh cũng nghe.
Đường Sùng Ninh khó chịu muốn lập tức rời đi, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh: “Cậu đi trước đi, tớ đang đợi người.” Giọng nói nghẹn ngào, mang theo tiếng hít thở nặng nề.
Thẩm Hòe An có một loại dự cảm, nếu bây giờ anh rời đi, cô sẽ càng thêm tức giận, hơn nữa anh có hối hận cũng không kịp.
Do đó anh đứng yên không nhúc nhích, hỏi: “Chờ ai?… Lương Chí Hoằng à?”
Đường Sùng Ninh đột nhiên mỉm cười, cô chắc chắn anh cũng hiểu lầm cô với Lương Chí Hoằng. Nhưng bây giờ loại hiểu lầm này vừa lúc có thể giúp cô phát huy.
Cô gật đầu, cố ý chọc giận anh: “Tớ đang đợi Lương Chí Hoằng, cùng đi quán bar chơi.”
Dùng ngôn từ khắc nghiệt giúp anh ý thức được cô và anh không giống nhau, giống như người hai nước Sở-Hán [1]
[1]Chiến tranh Hán-Sở (Hán Sở tranh hùng, 楚汉战争 Sở Hán chiến tranh, 楚漢相爭/ Sở Hán tương tranh hay 楚漢春秋 Sở Hán Xuân Thu, 206-202 TCN) là thời kỳ sau thời đại nhà Tần ở Trung Hoa. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất khác nhau ở Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch nhau rõ rệt. Một bên do Lưu Bang, vua nước Hán lãnh đạo, còn bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán.
Quả nhiên, đôi mắt của Thẩm Hòe An lóe lên, nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi.
Đường Sùng Ninh nói tiếp: “Thế nào? Cậu muốn báo giáo viên tớ yêu sớm sao? Cứ đi đi.” Nói xong còn rất phóng khoáng mỉm cười.
Thẩm Hòe An không nói lời nào.
Đường Sùng Ninh làm bộ làm tịch nhìn điện thoại, “Cậu ấy sắp tới rồi, cậu đi đi.”
Qua hai giây, cô vẫn không thấy Thẩm Hòe An nói chuyện, chậm rãi ngước mắt nhìn anh, bất giác cảm nhận được ánh mắt anh thay đổi, cô đang định nói chuyện thì anh đột nhiên đến gần cô, nắm cổ tay của cô rồi kéo cô đi.
Đường Sùng Ninh không phản ứng kịp, bởi vì tiếp xúc thân thể, trái tim không biết cố gắng mà đập thình thịch.
Anh đi không nhanh, nhưng cô không có cách nào tránh thoát khỏi tay anh, còn anh thì không nói lời nào, chỉ kéo cô đi.
Cô nhìn cái ót của anh, mắng: “Cậu kéo tớ làm gì?”
Anh không nói lời nào.
“Cậu có bệnh à!” Cô lại mắng.
Anh vẫn không nói lời nào, cứ để mặc cô mắng.
Đường Sùng Ninh cảm thấy tình cảnh bây giờ có chút kịch tính, cô không nghĩ tới thần kinh đại não cũng dần hưng phấn, cô cao giọng, “Thế nào? Cậu kéo tớ đi vì không muốn tớ gặp mặt Lương Chí Hoằng à?”
Anh vẫn không nói lời nào.
Đánh ba cây gậy rồi mà vẫn không thả ra một cái rắm.
Cô tức giận đá một cái vào chân anh, trên ống quần màu đen xuất hiện dấu giày màu xám.
Anh chỉ khựng lại một lát chứ không dừng lại.
Cô bị anh kéo tới một hẻm nhỏ, hẻm nhỏ trong phố sinh viên, xung quanh ầm ĩ, hẻm nhỏ lại yên tĩnh tối tăm.
Cô tiếp tục nói: “Cậu thích tớ hả? Muốn yêu sớm với tớ à?”
Chính bản thân cô còn cảm thấy mình có chút mặt dày vô sỉ, nhưng thật ra cô rất hưởng thụ lạc thú đùa giỡn anh.
Tính cách của anh như cái hũ nút, nhất định sẽ không nói ra những lời lạnh lùng từ chối, anh chỉ biết đỏ tai, sau đó bảo cô đừng nói như vậy, hoặc là không nói lời nào, để mặc cô vô cớ gây rối.
Nhưng ngoài dự kiến của cô, anh đột nhiên dừng lại nhưng không buông tay cô ra, cô không kịp phản ứng lại, mơ hồ sắp đâm vào ngực anh, khó khăn lắm mới dừng chân trước mặt anh.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Anh cũng nhìn chằm chằm cô, nói: “Ừ, thích em, muốn yêu sớm với em.”
Có loại khí phách tráng sĩ hy sinh.
Đường Sùng Ninh ngỡ ngàng một giây, nhỏ giọng mắng: “Đồ điên.”
Không chịu thừa nhận đầu óc mình đang rối loạn, cô nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt anh rồi đang định lui về sau thì bị nắm lấy.
Anh nói: “Anh nghiêm túc đấy. Chúng ta ở bên nhau đi, anh thích em.”
Ánh mắt anh khiến mọi người vô thức tin tưởng, vì thế tim Đường Sùng Ninh không kiềm chế được mà đập nhanh hơn, cô nói: “Em không tin.” Cô mím môi, nói tiếp: “Trừ khi anh hôn em.”
Vừa mới dứt lời, giây tiếp theo, Thẩm Hòe An đã đè ép xuống.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Không có cảm giác đặc biệt, chỉ thấy trái tim thật sự có chút mất khống chế.
Đường Sùng Ninh ngây thơ không còn giống một vị khách quen trên sàn nhảy. Trong đầu chỉ có một câu —
Bắt được Bồ Tát rồi.
Lúc tách ra, Thẩm Hòe An suýt chút nữa đã quên hô hấp như thế nào, thế giới trước mặt thay đổi thành một dạng khác, anh buông cổ tay của Đường Sùng Ninh ra, giọng nói khàn: “Tin chưa?”
Đường Sùng Ninh chớp chớp mắt, đôi môi hồng hồng lúc đóng lúc mở: “Lớp trưởng, ngày mai em muốn ăn táo.”
– –
Chương sau chính là văn án.