Chương 14

Đôi mắt lạnh lùng xa cách, giọng điệu dành cho người xa lạ.

Cảnh Lan khẽ cau mày, nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói: “Em nên biết, anh chỉ sợ em lại bỏ chạy.”

Sơ Bạch cầm tách trà, để hơi ấm từ thành chén truyền đến đầu ngón tay, cậu nói: “Tại sao ngài phải sợ?”

Anh chưa từng yêu, cũng chưa từng thích, tại sao anh phải sợ?

Chỉ là do lòng chiếm hữu thôi sao?

Sơ Bạch không hiểu, cậu không hiểu nếu Cảnh Lan yêu Đồng Sanh, tại sao lại còn có lòng chiếm hữu với một người gã không thích.

“Anh không thể chăm sóc em nhiều năm như vậy mà không được gì.” Cảnh Lan mỉm cười ôn hòa, trông rất nho nhã, “Em là do anh nhặt về nuôi, đương nhiên chỉ có thể ở bên anh.”

“Nếu ngài muốn tôi báo đáp, tôi có thể làm việc cho ngài.” Sơ Bạch nói.

Cảnh Lan lại phản bác, “Anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa, Sơ Bạch, anh thích em mới giữ em lại.”

Ngón tay Sơ Bạch siết chặt miệng tách, “Ngài thích Đồng Sanh.”

“Đúng vậy.” Cảnh Lan không phủ nhận, “Em không bằng Đồng Sanh, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh dành cho em một chút tình cảm, cũng không ảnh hưởng đến việc anh giữ em lại.”

Dù trong lòng gã, cậu chỉ là sự tồn tại thứ yếu, nhưng chỉ cần gã muốn, chỉ cần gã thích thì phải giữ lại.

Sắc mặt Sơ Bạch hơi lạnh, những lời thẳng thắn đó khiến cậu trong phút chốc cảm thấy đau lòng hay ghê tởm?

Cả hai đều có.

Nhưng không đau khổ như cậu tưởng tượng, mà là cảm thấy ghê tởm nhiều hơn.

Thật là quá ích kỷ.

Sơ Bạch im lặng hồi lâu, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ còn một câu, “Tôi không ngờ ngài lại là người như vậy.”

Câu nói này không chứa đựng bất kỳ cảm xúc đau đớn nào, chỉ có sự bình tĩnh vô tận.

Không phải chất vấn, mà là trần thuật một kết quả, bảy ngày qua những gì Cảnh Lan làm đã cho cậu câu trả lời.

Câu nói này khiến Cảnh Lan hơi cau mày, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng, gã không cần quan tâm đến suy nghĩ của đối phương, chỉ cần có thể giữ người lại là được.

“Khi nào thì cho tôi trở về?” Sơ Bạch nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Chờ đến khi khách khứa rời đi hết là được.” Cảnh Lan cười nhẹ, rồi đột nhiên nói về những chuyện khác, “Trước đây em không thường ra ngoài, anh đều kể cho em nghe những chuyện thú vị bên ngoài tinh vực, bây giờ em còn muốn nghe không?”

Không thường ra ngoài?

Là do Cảnh Lan không cho phép.

Từ trước đến nay, Cảnh Lan luôn cố gắng giam cầm Sơ Bạch trong thế giới nhỏ bé này, ngay cả khi ra ngoài cũng nhất định phải đi cùng, chỉ duy nhất lần trước khi đi tiêu diệt quân phản loạn, Cảnh Lan để Sơ Bạch đi một mình, kết quả là để đón “người yêu thật sự” của gã trở về.

Sơ Bạch nói: “Vực chủ cứ nói.”

Cảnh Lan khẽ nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Vực chủ Bạch Động nhiều năm bạo ngược, lần này mấy tinh cầu phụ thuộc của bọn họ đã xảy ra bạo loạn, còn có kẻ thù của những gia tộc bị hắn tiêu diệt đã liên kết với thế lực hải tặc để thừa cơ cướp bóc, thêm vào đó quân đội chưa rút khỏi vùng lân cận Tinh vực Hoàn Nhũng, Bạch Động e là sẽ loạn một thời gian.”

Sắc mặt Sơ Bạch không thay đổi, chỉ gật đầu, giống như trước đây khi hỏi Cảnh Lan về chính sự, cậu hỏi: “Vậy Vực chủ định làm gì?”

Thái độ của cậu giống như trước đây khiến Cảnh Lan rất hài lòng, Cảnh Lan cười nói: “Đương nhiên là chặn đường lui của Cận Văn Tu, cắn hắn một miếng thịt.”

Mời họ đến dự tiệc, rồi thừa cơ lúc họ gặp khó khăn mà tấn công, chuyện như vậy không thể thiếu.

Vừa nói, Cảnh Lan vừa âm thầm quan sát biểu cảm của Sơ Bạch.

Đoạn video giám sát đó sau hai ngày kiểm tra ở viện kỹ thuật không hề có bất kỳ sơ hở nào, chứng tỏ Sơ Bạch rất có thể có liên hệ với Vực chủ Bạch Động, nhưng nếu thật sự có liên hệ thì giống như câu hỏi của Sơ Bạch lúc trước, sẽ có rất nhiều mâu thuẫn và lỗ hổng, vì vậy gã đã yêu cầu viện kỹ thuật kiểm tra lại.

Còn về việc Đồng Sanh hạ thuốc Sơ Bạch hôm đó, những thủ đoạn nhỏ này Cảnh Lan không quan tâm, điều gã quan tâm là ánh mắt Sơ Bạch nhìn Cận Văn Tu.

Ánh mắt đó… Cảnh Lan thừa nhận mình rất khó chịu.

Cộng thêm kết quả từ viện kỹ thuật vẫn chưa có.

Vì vậy, gã thật sự nghi ngờ.

Tuy nhiên, đối mặt với những thông tin này, biểu cảm của Sơ Bạch không có gì khác lạ, chỉ nhấp thêm một ngụm trà.

Ba tinh vực lớn vốn là như vậy, chúng duy trì một sự cân bằng mong manh, đều là những con thú dữ ẩn mình trong bóng tối, chỉ chờ đối phương suy yếu là ra tay cắn một miếng để lớn mạnh.

Nhưng đối với Sơ Bạch, điều đó không ảnh hưởng gì, chỉ cần Bạch Động không sụp đổ, chỉ cần có nơi cho cậu dung thân là được.

Cảnh Lan không nhìn ra được gì từ nét mặt cậu cũng không thất vọng, chỉ cười nói thêm vài chuyện thú vị, tiện thể bàn về hướng đi tiếp theo để tiêu diệt những nhóm quân phản loạn cuối cùng.

“Ở phía Nam và phía Bắc vẫn còn một số thế lực chống đối, phía Nam tương đối khó đối phó, bên trong bọn họ có người từng làm việc trong quân đội, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng gây tổn thất cho chúng ta, vì vậy hiện tại Tướng quân Phương đang chuẩn bị bao vây từ hướng này để cắt đứt đường lui của họ, đồng thời sẽ tung ra một tin giả để làm bình phong…”

Trước đây Cảnh Lan cũng thường nói với Sơ Bạch về một số kế hoạch quân sự và chính trị, mặc dù không cho Sơ Bạch ra ngoài, nhưng về phương diện này dường như lại rất tin tưởng, nhiều điều đều nói ra không hề giấu giếm.

Hoặc có thể nói, gã tự tin rằng Sơ Bạch không có cách nào truyền tin ra ngoài.

Khi nói về kế hoạch bên đó, bầu không khí giữa hai người như đột nhiên trở lại như trước, chỉ là trước đây Sơ Bạch luôn hỏi hoặc bổ sung vài câu, bây giờ lại không nói một lời.

Trong cung điện trung tâm yên tĩnh, trời bên ngoài đã dần tối, chẳng mấy chốc khách mời sẽ rời đi hết.

Sơ Bạch không vội vàng, Cảnh Lan muốn giữ cậu lại đến khi khách rời đi, vậy cậu sẽ ở lại.

Bởi vì, điều cậu quan tâm không phải là thời điểm khách rời đi, mà là thời điểm một phần quân đội đóng quân xung quanh sẽ rời đi sau khi khách rời đi.

Sơ Bạch khẽ cụp mắt xuống.

Ban đầu cậu quả thật định hành động vào lúc khách mời rời đi, nhưng sau khi suy đi tính lại, cậu cảm thấy khả năng thành công quá thấp, nên đã chuẩn bị hai phương án.

Giờ đây, hành động giữ cậu lại của Cảnh Lan đã xác nhận suy đoán của cậu.

Quả nhiên, gã không buông tha cho cậu.

Cảnh Lan giữ Sơ Bạch lại trong điện dùng bữa tối, cho đến khi đêm khuya, khách mời đã tản đi hết, nhân viên kiểm soát lối đi trên đảo trung tâm rút về khu vực ngoại vi của hành tinh trung tâm, thiết lập lại hàng rào an ninh bên ngoài, đề phòng bất kỳ ai ra vào hành tinh.

Nhận được tin tức, Cảnh Lan tâm trạng rất tốt nhìn người trước mặt, mỉm cười nói: “Sơ Bạch, đã kết thúc rồi.”

Tất cả người ngoài đều đã đi, em cũng không thể rời khỏi hành tinh này nữa.

Sơ Bạch đặt tách trà xuống, “Vậy tôi về nghỉ ngơi.”

Phản ứng bình thản của cậu khiến Cảnh Lan nghi ngờ, nhưng gã không để tâm, chỉ cười nói: “Về đi.”

Gã nghĩ, lần này Sơ Bạch không thể nào trốn thoát khỏi tay gã nữa.

Đêm trên đảo Trung tâm rất đẹp, là tinh cầu trung tâm của Tinh vực Linh Khung, họ đã chọn một nơi có bốn mùa như xuân, cảnh đêm và ban ngày đều vô cùng xinh đẹp.

Khi Sơ Bạch bước ra khỏi cung điện, nhìn khung cảnh rực rỡ không xa, cậu cảm thấy trong phút chốc có chút mơ hồ.

Nơi cậu đã sống nhiều năm như vậy, nơi cậu quen thuộc đến từng ngóc ngách, bây giờ lại là vực sâu giam cầm cậu, là chiếc lồng mà cậu luôn muốn trốn thoát.

Cảnh Lan…

Bất cứ nơi nào trong tầm mắt, Sơ Bạch đều có thể nhớ lại những khoảnh khắc từng ở bên người đó.

Không có bộ mặt xấu xa đến mức buồn nôn như hiện tại, trong ký ức Cảnh Lan ôn hòa trưởng thành, đáp ứng mọi yêu cầu và đối xử với cậu rất tốt.

Nhưng giờ đây, những hình ảnh ấy dường như đang dần phai nhạt trong tâm trí Sơ Bạch. Mỗi lần cậu cố gắng hồi tưởng lại, chúng lại càng trở nên mơ hồ, có lẽ bởi vì… cảnh còn đó, người đã đổi thay.

Người đó, đã không còn là người của ngày xưa, không còn điều gì khiến cậu lưu luyến nữa.

Nếu như ngày Cảnh Lan đón Đồng Sanh về, gã để cậu ra đi, có lẽ những ký ức này vẫn sẽ khiến Sơ Bạch vương vấn. Nhưng giờ đây, cậu hiểu rõ, gã chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ đến tột cùng.

Tất cả những gì gã làm đều là vì bản thân, vì dục vọng của chính mình.

Tên thuộc hạ dẫn Sơ Bạch về cứ thấy cậu lề mà lề mề là trong lòng lại bực bội, khó chịu. Hắn ta thà đi làm những việc vặt cho Đồng Sanh còn hơn là dẫn đường cho Sơ Bạch.

Đến phòng, Sơ Bạch đột ngột lên tiếng: “Anh vào đây, tôi có một thứ cần anh chuyển cho Vực chủ.”

Tên thuộc hạ ngẩn người, hằn học nói: “Sao lúc nãy ngài không mang đi luôn?”

“… Xin lỗi, tôi quên mất.” Sơ Bạch cụp mắt xuống.

Trong phòng chưa bật đèn, chỉ có vài tia sáng trăng le lói hắt vào, rọi lên mái tóc bạch kim của Sơ Bạch.

Sơ Bạch rất đẹp, đám thuộc hạ đều biết điều đó. Cho dù họ có ghét cay ghét đắng cái tính khí cao ngạo, đỏng đảnh của cậu thì cũng không thể không thừa nhận rằng vẻ ngoài của cậu có thể khiến người ta mê muội trong phút chốc, giống như tên thuộc hạ lúc này.

Hắn ta nhìn gương mặt Sơ Bạch có phần xanh xao, hốc mắt thâm quầng vì mệt mỏi, bỗng dưng cảm thấy thương hại cho con người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ sau một đêm.

Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị hắn ta gạt phăng đi ngay.

Chẳng có gì đáng thương hại cả, Sơ Bạch dựa vào sự cưng chiều của Vực chủ mà vòi vĩnh không biết bao nhiêu thứ.

“Vậy ngài mau đưa đồ cho…” Tên thuộc hạ vừa nghĩ vừa bước vào phòng, giọng đầy vẻ sốt ruột. Hắn ta không để ý đến góc khuất sau cánh cửa, lời còn chưa dứt đã tối sầm mặt mày, ngất lịm đi.

Nhanh như cắt, Sơ Bạch đỡ lấy thân hình sắp đổ gục của tên thuộc hạ, sau đó cởi áo khoác của hắn ta ra, rồi từ trong tủ lấy ra bộ tóc giả và mặt nạ đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã biến thành một người khác.

Sau đó, Sơ Bạch nhanh chóng sắp xếp lại cho tên thuộc hạ, đặt hắn ta lên giường, rồi ôm một số đồ đạc đi ra ngoài một cách đường hoàng.

Lúc này là thời điểm canh phòng lỏng lẻo nhất. Mặc dù vẫn còn một số lính canh ở phía dưới, nhưng rõ ràng là họ đã lơ là hơn nhiều so với ban ngày.

Có lẽ họ không ngờ rằng, Sơ Bạch vừa mới được thả về đã giả dạng một tên thuộc hạ để bỏ trốn.

Sơ Bạch rời khỏi nơi ở mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhưng phạm vi hoạt động của thuộc hạ có giới hạn. Nếu rời khỏi khu vực nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Vì vậy, Sơ Bạch lấy cớ đi đưa đồ cho binh lính đóng quân, đi đến một sân sau cung điện.

Do quy mô lớn của buổi tiệc toàn đảo, các Vực chủ khác khi đến sẽ mang theo một đội tinh nhuệ nhỏ để bảo vệ. Cảnh Lan với tư cách là chủ nhà cũng phải bố trí quân đội đóng quân gần đó để đề phòng bất trắc.

Số lượng binh lính được mang đến và đóng quân đều tuân theo quy định đã có từ nhiều năm nay của các tinh vực.

Quân đội sẽ chuẩn bị sẵn sàng vào nửa đêm nay, quay trở lại biên giới. Hơn nữa, theo như Sơ Bạch biết, nơi họ sẽ đến chính là biên giới giáp với Bạch Động.

“Này, cậu đến đây làm gì?” Ngay khi Sơ Bạch đến gần, cậu đã bị một tên lính canh ở cổng chặn lại. Phía sau hắn ta, có thể thấy lờ mờ những người lính trong sân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

“Sơ Bạch bảo tôi mang chút đồ đến cho anh Lương Chí.” Sơ Bạch hạ giọng nói.

Bộ đổi giọng của cậu đã ghi lại giọng nói của tên thuộc hạ, giờ đây khi mô phỏng lại thông qua bộ đổi giọng, quả thực là giống hệt.

“Sơ Bạch?” Tên lính canh có chút ngạc nhiên, xen lẫn sự kinh ngạc và chán ghét.

Hắn ta cho người gọi Lương Chí ra, vẻ mặt đầy hoang mang. Lương Chí vừa định mở miệng thì bị Sơ Bạch cắt ngang, “Ngài Lương Chí muốn tôi nói toạc ra lời mà Sơ Bạch nhắn cho ngài trước mặt mọi người sao?”

Giọng điệu mập mờ này ngay lập tức khiến sắc mặt Lương Chí trở nên khó coi.

Cứ như thể gã ta có quan hệ gì với tên vô dụng đó vậy, sắc mặt Lương Chí lập tức sa sầm.

Một người lính bên cạnh thấy gã ta khó xử, bèn nói: “Vậy thì đưa hắn sang bên cạnh hỏi rõ tình hình, nhanh lên.” Tận dụng thời cơ trước khi bị cấp trên phát hiện.

Lương Chí nghe vậy gật đầu, mặt mày cau có đi theo Sơ Bạch đến một góc khuất bên ngoài sân.

Đến nơi vắng vẻ, gã ta lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Gã ta và Sơ Bạch chỉ gặp nhau một lần, đó là lần trước khi đi dẹp loạn quân nổi dậy, gã ta đã nhân cơ hội Sơ Bạch bị thương mà châm chọc một trận.

Có thể thấy gã ta cực kỳ ghét Sơ Bạch, bây giờ lại bị lôi vào mối quan hệ không rõ ràng này khiến gã ta cảm thấy vô cùng ghê tởm và khó chịu.

Nhưng bây giờ, đây là câu cuối cùng gã ta nói trước khi mất đi ý thức.

Sơ Bạch nhìn người đang hôn mê, làm lại những gì cậu vừa làm với tên thuộc hạ.

Bộ đổi giọng đã ghi lại giọng nói, tóc giả được cậu chỉnh sửa ngay tại chỗ, còn mặt nạ thì cậu lấy ra một cái mới và đọc khuôn mặt của Lương Chí.

Những thủ đoạn này không tinh vi, nếu bị điều tra sẽ bị phát hiện ngay lập tức, nhưng ưu điểm là không ai ngờ tới.

Không ai ngờ rằng Sơ Bạch sẽ làm những trò này, cũng không ai ngờ rằng có người sẽ trà trộn vào quân đội ở đây, ngay trên trung tâm đảo.

Sơ Bạch mặc quân phục của Lương Chí vào, đường hoàng quay trở lại đội quân. Đối mặt với những câu hỏi, cậu trả lời một cách trôi chảy.

“Tìm nhầm người rồi, tên vô dụng Sơ Bạch đó tìm tôi có việc gì chứ.” Sơ Bạch hơi kéo thấp vành mũ, đáp.

“Đã nói tên anh rồi mà còn tìm nhầm được sao?” Người lính ngạc nhiên hỏi.

“Ai mà biết?” Giọng điệu hỏi ngược lại mang theo sự chán ghét rõ rệt, “Thôi đi, đừng nhắc đến hắn ta nữa, kinh tởm chết đi được.”

Thấy vậy, người lính cũng phẩy tay, không nói thêm gì nữa.

Đội quân nhanh chóng tập hợp và lên tàu chiến.

Sơ Bạch đi theo đội ngũ một cách trật tự. Lần này chỉ cần kiểm tra vân tay đơn giản, khi đến biên giới và vào bên trong mới cần kiểm tra nghiêm ngặt từ đầu đến cuối.

Sơ Bạch dễ dàng trà trộn vào bên trong.

Lương Chí là một người khá kiêu ngạo, tính tình nóng nảy, sĩ diện và ít có bạn bè thân thiết. Vì vậy, Sơ Bạch giả dạng gã ta và trở về phòng mà không hề bị nghi ngờ.

Sau khi kiểm tra, tàu chiến cất cánh.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến khó tin.

Sơ Bạch lặng lẽ đứng trong phòng, không hoàn toàn thả lỏng. Cậu vẫn luôn chờ đợi xem có ai phát hiện ra điều gì bất thường và đến tìm không.

Nhưng thời gian trôi qua từng phút, không có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra.

Điều này khiến Sơ Bạch cảm thấy bối rối.

Chẳng lẽ việc lên tàu chiến chỉ cần kiểm tra vân tay thôi sao? Như vậy có vẻ quá sơ sài.

Đang lúc cậu suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc”

Ánh mắt Sơ Bạch hơi nheo lại, đã đến rồi.

Cậu bình tĩnh mở cửa, trong đầu hiện lên vô số cách ứng phó, nhưng người bước vào lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

Vị tướng trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt, nhưng khi nhìn thấy Sơ Bạch, cậu ta liền thả lỏng.

Duy Tư?

Sơ Bạch có chút bất ngờ, cậu thậm chí cảm thấy ánh mắt của đối phương như thể đã nhận ra cậu.

Quả nhiên, Duy Tư đóng cửa lại, hơi cúi đầu rồi nói nhỏ: “Cậu Sơ Bạch, tôi sẽ đưa cậu trốn thoát.”