Ánh mắt hắn ta đầy nghi hoặc nhìn Cảnh Lan, nhưng sự chần chừ trong khoảnh khắc ấy dường như đã khiến gã không hài lòng.
Cảnh Lan sải bước đến gần, túm lấy cổ áo Đồng Sanh, lôi hắn ta ra ngoài. Gã hành động quá nhanh khiến Đồng Sanh không kịp phản ứng, loạng choạng vài bước rồi ngã sấp xuống đất, bị kéo lê ra cửa.
“Rầm” một tiếng, thân hình chật vật của Đồng Sanh đập mạnh xuống nền.
Âm thanh vang vọng khắp hành lang tĩnh lặng, thậm chí còn có tiếng vọng lại, thu hút sự chú ý của các thị vệ đang đứng gác và những người hầu đi ngang qua.
Dưới những ánh mắt kỳ lạ đó, sắc mặt Đồng Sanh đột nhiên thay đổi. Hắn ta vừa định nổi giận thì bảng thông số khí vận mà hắn ta nợ 063 bất ngờ hiện lên.
Thấy vậy, Đồng Sanh đành phải nuốt cơn giận vào trong. Hắn ta cúi đầu, cố tỏ ra vẻ mặt bị phản bội, đáng thương lau nước mắt, lặng lẽ bưng khay thức ăn rời đi trong bộ dạng nhếch nhác.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người hầu không khỏi cảm thấy thương cảm.
Vực chủ đúng là bị mê hoặc rồi, sao lại nổi giận với cậu Đồng Sanh tốt bụng như vậy chứ?
Về phía Đồng Sanh, sau khi ra khỏi đám đông, hắn ta vội vã quay trở về, trong lòng như muốn phát điên!
Hắn ta đã lường trước được Cảnh Lan sẽ có chút bất thường, nhưng không ngờ gã lại bộc phát ngay lập tức!
Cơn đau nhói ở ngực khiến Đồng Sanh vô cùng bực bội. Hắn ta không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, chỉ cần qua cơn sóng gió Sơ Bạch chết đi, Cảnh Lan sẽ lại chú ý đến hắn ta.
Thời gian mới là tất cả!
Sau khi Đồng Sanh rời đi, căn phòng dường như trở nên chết chóc hơn bao giờ hết.
Cảnh Lan đứng im tại chỗ, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Vừa rồi, trên thiết bị đầu cuối của gã nhận được một tin nhắn.
Đó là một đoạn video — video ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của Sơ Bạch trước khi chết.
Súng đạn nhiều nòng chĩa vào ngực của Sơ Bạch, ngay khi cò súng được bóp, hàng loạt viên đạn từ các nòng súng bắn ra, xuyên thẳng qua thân thể của cậu, ngực cậu trong nháy mắt máu me đầm đìa.
Người bóp cò súng — chính là kẻ thân tín mà gã cử đi bảo vệ Sơ Bạch.
Khi nhận được đoạn video này, Cảnh Lan gần như phát điên. Gã hung hăng đập phá mọi thứ trước mặt nhưng cơn giận trong lòng vẫn không nguôi ngoai.
Cho đến khi cả căn phòng giống như một bãi phế tích, gã mới dần dần lấy lại sự bình tĩnh.
Gã không biết ai đã gửi video này đến, và cũng hoàn toàn không thể tra ra được gì. Nơi Sơ Bạch mất tích, cả phi thuyền lẫn người đều biến mất không để lại dấu vết.
Sơ Bạch chắc chắn đã bị người khác bắt đi!
Nghĩ đến đây, Cảnh Lan căm hận đến mức nghiến răng. Đến giờ phút này, gã vẫn không tin vào tin tức Sơ Bạch đã chết.
Gã nghĩ, chắc chắn cậu vẫn còn sống. Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, gã nhất định sẽ cứu cậu trở về.
Và những kẻ bắt Sơ Bạch đi chắc chắn không cần mang theo một thi thể. Có lẽ cậu vẫn còn dấu hiệu sự sống để chúng dùng cậu làm con tin, nhằm đe dọa hắn và cả Tinh vực Linh Khung.
Càng nghĩ, Cảnh Lan càng tin vào khả năng này.
Ai lại mang đi một xác chết chứ?
Ý nghĩ vừa hiện lên, gã lập tức liên lạc với những kẻ thân tín mà gã đã cử đi tìm Sơ Bạch trước đó.
“Phong tỏa ngay biên giới của Tinh vực Linh Khung và sao Mạn Địa!” Cảnh Lan từng chữ, từng chữ lạnh lùng ra lệnh: “Diệt sạch đám quân phản loạn cản đường! Nếu kẻ nào mang Sơ Bạch ra khỏi Tinh vực Linh Khung trong vòng một ngày, các ngươi mau lục soát khắp sao Mạn Địa, sau đó truy tìm các điểm nhảy không gian xung quanh. Bằng mọi giá phải tìm thấy người!”
Sau khi ra lệnh, đầu bên kia vẫn im lặng không một tiếng động.
Tay tên phụ tá run rẩy nắm chặt thiết bị đầu cuối, hắn ta nuốt khan, một lúc lâu sau vẫn không dám thốt ra lời rằng Sơ Bạch thật sự đã chết.
Cả ngày hôm đó, họ vừa điều tra vừa bắt giữ những kẻ phản loạn trong khu vực vừa hỏi thăm tin tức.
Sơ Bạch quả thật đã bị người ta bắt đi, và cũng đã chết thật rồi.
“Đội trưởng…” Thấy tên phụ tá mãi không lên tiếng, người bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Tên phụ tá giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh túa ra, hắn ta phải nói thế nào đây?
Nói rằng người đã chết rồi, không cần tìm nữa, hay là nói rằng chỉ có thể tìm thấy thi thể?
– – Hắn không dám nói ra bất cứ điều nào.
Cuối cùng, tên phụ tá chỉ cung kính đáp: “Vâng!”
Ngay khi thiết bị đầu cuối tắt, người bên cạnh vội vàng hỏi nhỏ: “Đội trưởng, sao anh không nói với Vực chủ rằng Sơ Bạch đã chết? Tìm một người chết tốn bao nhiêu thời gian chứ.”
Nghe vậy, tên phụ tá trút hết sự ấm ức vừa rồi: “Chỉ cần làm theo lời Vực chủ! Bớt lắm mồm đi!”
Hắn ta đã nói rồi sao? Hắn ta đã nói rồi!
Nghĩ đến giọng điệu của Vực chủ lúc đó, và ánh mắt nhìn hắn ta từ căn phòng tối om khi vừa kết nối thiết bị đầu cuối, tên phụ tá không khỏi rùng mình.
Thôi vậy, dù sao cứ làm theo ý Vực chủ là được, còn mang về người sống hay người chết cũng không phải chuyện hắn ta có thể can thiệp.
Dù sao thì hiện tại hắn ta cũng không thể khuyên can Vực chủ được.
Về phía Cảnh Lan, gã đã giao tài khoản gửi đoạn video cho gã cho Viện kỹ thuật, yêu cầu toàn bộ nhân lực điều tra nguồn gốc của thông tin này, đúng lúc đó lại có một tin tức khác truyền đến.
“Vực chủ! Đoạn video mà ngài bảo chúng tôi kiểm tra cuối cùng đã được giải mã!” Người của Viện kỹ thuật hào hứng nói, họ quanh năm ở trong viện nên rất chậm tiếp nhận tin tức bên ngoài, thậm chí còn không biết Sơ Bạch đã bị lưu đày, chứ đừng nói là Sơ Bạch đã chết.
Tin Sơ Bạch đã chết ngay cả nhiều người trên đảo bên ngoài tạm thời cũng không biết, chỉ có Cảnh Lan và những người thực hiện nhiệm vụ mới rõ.
“Video gì?” Cảnh Lan cau mày, gương mặt gã hiện lên trên thiết bị đầu cuối có chút hung bạo, giữa hai lông mày có một nếp nhăn sâu, không còn thấy chút ôn hòa giả tạo nào trước đây.
Kỹ thuật viên ngẩn ra, thành thật đáp: “Chính là đoạn video mà ngài đã giao cho chúng tôi trước đây, đoạn video huy hiệu được lấy ra từ túi áo.”
Nghe nói là thứ liên quan đến Sơ Bạch, Cảnh Lan lập tức sốt ruột: “Điều tra ra được gì rồi! Nói mau!”
Thần sắc và giọng điệu của gã khiến kỹ thuật viên cũng bắt đầu căng thẳng, nhanh chóng nói: “Đoạn video đó quả thật là giả, nhưng kỹ thuật làm giả rất cao, chúng tôi không thể giải mã được, chỉ có thể phát hiện một chút chương trình bất thường, chứng minh là hư cấu.
Còn nữa, camera giám sát trung tâm vào ngày hôm đó không có vấn đề gì, quả thật không có ai ra vào chỉnh sửa video, vì vậy chúng tôi đoán rằng hệ thống trung tâm của chúng ta có thể đã bị hệ thống cao cấp hơn tìm ra lỗ hổng.”
Giả sao?
Cảnh Lan chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong mắt thậm chí còn xuất hiện một chút mờ mịt.
Gã chưa bao giờ nghi ngờ hệ thống giám sát của mình, vì vậy khi nhận được đoạn video, gã đã mặc định rằng Sơ Bạch có liên hệ với Cận Văn Tu.
Cho dù đối phương có giải thích thêm bao nhiêu về sự bất khả thi về mặt logic, gã vẫn nghiêng về bằng chứng của mình hơn.
Gã thậm chí còn cảm thấy rằng việc mình không truy cứu Sơ Bạch đã là đủ cưng chiều cậu rồi.
Kết quả… thật sự là giả sao?
Thật sự là gã đã oan uổng Sơ Bạch?
Trong khoảnh khắc, dường như gã nhớ lại những lời Sở Bạch đã nói khi cậu gọi gã lại lúc rời đi.
“Cảnh Lan, anh vẫn không tin tôi.”
Trong căn phòng, Sơ Bạch đứng đó lặng lẽ nhìn gã, đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút thất vọng.
Lúc đó, dường như Sơ Bạch vẫn còn muốn giải thích với gã, nói cho gã hiểu, nhưng gã không tin.
Cảnh Lan đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, gã cau mày thật chặt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, còn kỹ thuật viên ở đầu bên kia thiết bị đầu cuối cũng rất biết ý mà im lặng.
Bởi vì vẻ mặt của Vực chủ thật sự quá đáng sợ, anh ta không hề nghi ngờ rằng nếu mình nói thêm một câu nữa, đối phương có thể xé xác anh ta ra.
Rất lâu sau, Cảnh Lan tự mình tắt thiết bị đầu cuối.
Gã im lặng đứng trong phòng, sau đó bước nhanh về phía phòng của Đồng Sanh, bước chân gã rất nhanh và nặng nề, mang theo một luồng sát khí đáng sợ.
Cùng lúc đó, Đồng Sanh vừa mới dẹp cơn giận, đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì cánh cửa lớn bất ngờ bị tông mở!
Bản lề cửa không chịu nổi sức nặng, lập tức vỡ ra một cái, chỉ còn lại một cái cố gắng giữ cửa lại.
“Anh Cảnh.”
Nhìn thấy người đàn ông bước vào với vẻ mặt u ám, Đồng Sanh giật mình, sau đó cười nịnh nọt, trông rất dịu dàng và ngoan ngoãn.
Trước đây, Cảnh Lan rất thích chiêu này, luôn luôn hết giận vào lúc này, Đồng Sanh muốn gì được nấy, nhưng phương pháp luôn luôn hiệu quả dường như đã mất tác dụng vào lúc này.
Cảnh Lan tiến lên không chút biểu cảm, túm lấy hắn ta rồi giơ tay tát một cái!
Chát!
Lực tay gã không nhỏ, mặt Đồng Sanh lập tức sưng lên một cục bầm tím, khóe miệng cũng bị đánh chảy máu.
“Anh Cảnh, anh làm gì vậy!” Hắn ta đau đến mức sắc mặt thay đổi, nước mắt lập tức chảy ra.
Cảnh Lan vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lạnh lùng nhìn hắn ta, chậm rãi nói: “Đoạn video đó là giả.”
“Video gì?”
Đã quá lâu, Đồng Sanh cũng sững sờ một lúc.
Cảnh Lan cười lạnh một tiếng, buông tay ném hắn ta xuống đất, “Đoạn video giám sát mà em bảo anh đi điều tra trước đây, đoạn video huy hiệu rơi ra từ túi áo của Sở Bạch.”
Đồng Sanh còn chưa kịp hoàn hồn sau cú ngã đau đớn thì đã bị câu nói này làm cho kinh ngạc, nhưng hắn ta phản ứng nhanh chóng, ôm lấy vết thương trên mặt, uất ức nói: “Em không biết anh đang nói gì! Đó là những gì em tận mắt nhìn thấy, video giả hay không thì em làm sao biết được.”
“Em không biết?” Cảnh Lan hỏi lại không chút biểu cảm.
“Em đâu có khả năng chỉnh sửa camera giám sát, làm sao em biết được.” Đồng Sanh khóc lóc nói.
Cảnh Lan không trả lời, còn Đồng Sanh bên cạnh tiếp tục nức nở: “Anh Cảnh, hôm nay anh bị làm sao vậy? Đột nhiên hung dữ với em như vậy còn đánh em, em vì anh mà trở về, thậm chí còn không màng đến cha em…”
“Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Tại sao ngay cả chuyện này anh cũng nghi ngờ em?”
Hắn ta vừa khóc vừa nức nở chất vấn.
Làm như vậy dường như có chút hiệu quả, Cảnh Lan từ trong cảm xúc của mình tỉnh táo lại một chút, gã nhìn Đồng Sanh đang co rúm lại nức nở, có chút im lặng.
Đúng vậy, người gã yêu không phải là A Sanh sao? Sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm tổn thương đối phương chứ.
Nhưng mà…
“Em ấy cũng đã từng bị chúng ta oan uổng.” Cảnh Lan nhìn chằm chằm Đồng Sanh, nhẹ giọng nói.
“Em ấy” là ai, không cần nói cũng biết.
Dưới ánh mắt gần như sợ hãi của Đồng Sanh, Cảnh Lan từ từ ngồi xổm xuống, “Video là giả, không phải là cắt ghép đoạn nào đó mà là hoàn toàn bịa đặt, có nghĩa là cảnh này căn bản chưa từng xảy ra.”
“A Sanh, em thật sự đã nhìn thấy sao?”
Gã nói từng chữ từng chữ một, giọng nói rơi vào tai Đồng Sanh lại đặc biệt âm trầm.
Hắn ta không khỏi lạnh sống lưng, cắn răng nói: “Em thật sự đã nhìn thấy.”
“Tốt.” Tuy nhiên, Cảnh Lan chỉ đáp lại hắn ta chữ này, rồi đứng dậy rời đi.
Đồng Sanh ngồi ngây người tại chỗ, đợi đến khi đối phương hoàn toàn biến mất không biết bao lâu sau mới đột nhiên hoàn hồn, lại phát hiện trên người lạnh toát, trong lòng càng có một nỗi sợ hãi không yên.
“063, 063! Mau giúp ta hoàn thiện bằng chứng, nếu không bị Cảnh Lan điều tra ra thì xong đời!” Hắn ta vội vàng gọi hệ thống ra.
Nhưng 063 không hợp tác, [Ký chủ, đã không còn năng lượng để cho cậu mượn nữa.]
Đồng Sanh lập tức biến sắc, uy hiếp: “Nếu mi không cho ta, không có được vận khí thì chúng ta cùng chết!”
063 không trả lời.
Đồng Sanh tức giận: “Nếu không phải mi làm giả bị lộ tẩy, làm sao Cảnh Lan có thể phát hiện ra! Làm sao độ hảo cảm của hắn với ta lại giảm!”
Lần này 063 lên tiếng: [Ký chủ, trong tình huống không có năng lượng duy trì mà có thể làm giả để giúp cậu tranh thủ nhiều thời gian như vậy đã là cực hạn rồi, bây giờ cậu nợ tôi quá nhiều điểm, để duy trì hoạt động, tôi không thể cho cậu mượn nữa.]
“Mi!” Đồng Sanh tức đến nói không ra lời, hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Không được, không thể hoảng loạn, chuyện này không phải là lỗi lớn, hơn nữa Cảnh Lan không có bằng chứng hắn ta làm chuyện này, hắn ta sẽ không sao đâu.
Bây giờ phải đợi đã.
Cảnh Lan chỉ là vì Sơ Bạch đột ngột qua đời mà bị kích động, đợi qua khoảng thời gian này, đối phương sẽ bình tĩnh lại, đến lúc đó hắn ta sẽ dốc toàn lực để ánh mắt của đối phương quay trở lại hắn ta.
…
Cảnh Lan trở về phòng, một mình im lặng ngồi trên ghế.
So với vẻ tức giận khi đến, bây giờ gã trông bình tĩnh hơn nhiều.
Gã hơi dựa vào ghế, nhìn căn phòng vốn bừa bộn được robot dọn dẹp từng chút một.
Gã che mặt bằng hai tay, thở dốc không ổn định.
Gã nghĩ, người gã yêu nhất hẳn là Đồng Sanh mới đúng, làm sao gã có thể ra tay với đối phương hai lần vì những chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến những uất ức mà Sơ Bạch phải chịu, gã lại không nhịn được mà trút giận, mặc dù những uất ức đó đều là do gã dung túng.
Gã mới là thủ phạm.
Lúc này, lý trí và cảm xúc dường như chia thành hai phe, muốn xé nát gã ra.
Một bên nói với gã phải bình tĩnh, không thể làm tổn thương A Sanh mà gã yêu nhất, một bên lại không thể kiểm soát được sự đau khổ và điên cuồng.
Việc Sơ Bạch mất tích còn khiến gã để tâm hơn gã tưởng tượng rất nhiều, nó chiếm trọn tâm trí gã, thậm chí khiến gã nhiều khi đối diện với Đồng Sanh cũng cảm thấy đối phương không còn quan trọng nữa, giống như vừa rồi–
Gã chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất là muốn tìm Sơ Bạch.
Cảnh Lan một mình ở lại rất lâu, mãi đến ngày hôm sau gã mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gã không truy cứu Đồng Sanh nữa, mà để Viện kỹ thuật tiếp tục điều tra nghiêm ngặt con đường làm giả video, sau đó tiếp tục theo dõi tiến độ tìm kiếm Sơ Bạch của đội đó.
Tuy nhiên, một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.
Cuối cùng, tên phụ tá không chịu nổi áp lực nữa, sụp đổ nói: “Vực chủ, chúng tôi gần như đã lục soát nửa vùng sao rồi, thật sự không tìm thấy Sơ Bạch! Những người nhìn thấy đều nói cậu ấy đã chết!”
Cảnh Lan lạnh lùng nhìn hắn ta, mặt không cảm xúc nói: “Nếu đã chết thì làm sao có thể bị người ta mang đi? Tiếp tục tìm.”
“Vực chủ…”
“Câm miệng!” Cảnh Lan cắt ngang lời hắn ta, nghiêm nghị nói: “Cho dù em ấy thật sự đã chết cũng phải tìm được thi thể của em ấy!”
Gã gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, vẻ mặt gần như dữ tợn.
Tên phụ tá sợ hãi im lặng, đành phải dẫn mọi người tiếp tục tìm kiếm.
Lại vài ngày nữa trôi qua, không chỉ việc tìm kiếm Sở Bạch không có bất kỳ tiến triển nào, mà ngay cả những người trong Viện kỹ thuật cũng không có bất kỳ tiến triển nào.
Cho dù là nguồn gốc của đoạn video vu khống Sơ Bạch trước đó, hay là nơi gửi đoạn video ghi lại cảnh Sơ Bạch trước khi chết cho Cảnh Lan.
Đều không có manh mối, đều không thể điều tra ra được.
Mọi thứ dường như đã dừng lại ở đây.
Mấy ngày nay Cảnh Lan đóng cửa không ra ngoài, trong phòng chất đầy chai rượu, Đồng Sanh đã cố gắng đến tìm gã vài lần.
Muốn an ủi gã bằng giọng nói dịu dàng như trước đây, nhưng không biết tại sao, người trước đây luôn làm gã vui vẻ, bây giờ Cảnh Lan nhìn thấy lại cảm thấy phiền phức.
Đồng Sanh không giống Sơ Bạch, không giống một chút nào, nhưng lại có mái tóc cùng màu với Sở Bạch, thoạt nhìn luôn khiến gã nghĩ đến Sơ Bạch.
Gã sẽ nghĩ rằng Sơ Bạch có thể thật sự đã chết, giống như trong video, bị vô số viên đạn bắn xuyên qua ngực, máu chảy không ngừng, nhưng Đồng Sanh vẫn ổn, thậm chí những người hầu còn coi hắn ta là chủ nhân tương lai, ngày càng cung kính hơn.
Sơ Bạch chưa bao giờ được đối xử như vậy.
Nhưng lý do là gì, Cảnh Lan tự mình cũng biết.
Đều là do gã gây ra.
Mà bây giờ Sơ Bạch đã chết.
Nghĩ đến đây, Cảnh Lan lại uống cạn một chai rượu, gã không muốn thừa nhận là do chính tay mình gây ra, nhưng sự thật là vậy, sự thật là vậy…
Gã là người rõ nhất Sơ Bạch đã làm gì và chưa làm gì, trước đây Sơ Bạch chưa từng làm sai điều gì, chưa từng, cậu luôn rất biết chừng mực, dù là trước hay sau khi hẹn hò, đều không yêu cầu bất cứ điều gì quá đáng.
Ngược lại, gã luôn giữ Sơ Bạch ở lại đảo Trung tâm, đối phương cũng không hề oán trách, chỉ lặng lẽ ở bên gã.
Cho đến khi A Sanh trở về, Sơ Bạch dường như mới làm rất nhiều “chuyện sai”.
Nhưng chuyện video đó đã là giả rồi, Sơ Bạch không làm, vậy còn những chuyện khác thì sao?
Cảnh Lan ôm chai rượu ngồi co ro trên ghế, cả người nồng nặc mùi rượu như một vũng bùn, gã không ngừng hồi tưởng lại chuyện cũ, càng hồi tưởng càng không thể thoát ra được.
Cho đến khi Đồng Sanh lại đến tìm gã.
Lần này có thể là do uống quá nhiều, cũng có thể là do không muốn chấp nhận sự thật Sơ Bạch đã chết, gã nhất thời coi Đồng Sanh thành Sơ Bạch.
Cảnh Lan khác hẳn thường ngày, ôm Đồng Sanh vào lòng, Đồng Sanh còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy đối phương khẽ gọi.
“Sơ Bạch…”
Sắc mặt Đồng Sanh đột nhiên thay đổi.
Hắn ta luôn nghe người ta nói đùa rằng hắn ta là kẻ thay thế Sơ Bạch, đương nhiên cũng cảm thấy Sở Bạch là đồ giả, mà bây giờ đột nhiên chính mình bị coi là đồ giả, nhất thời cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn ta đột ngột đẩy Cảnh Lan ra, “Anh Cảnh! Anh nhìn cho kỹ xem em là ai! Cho dù Sơ Bạch có chết thì anh cũng không thể đối xử với em như vậy chứ!”
Gần đây, chuyện Sơ Bạch đã chết không thể giấu được nữa, cả hòn đảo đều biết.
Đồng Sanh lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Anh Cảnh, em thật sự đã oan uổng Sơ Bạch, nhưng em ghen tị với cậu ta thôi, em chỉ muốn ở bên anh, em có gì sai chứ, nhưng em đâu có thật sự làm hại cậu ta, vậy mà anh lại vì cậu ta mà đánh em, mắng em, chẳng phải anh đã nói anh thích em nhất sao?”
Tiếng khóc của hắn ta khiến Cảnh Lan hơi tỉnh táo lại một chút.
Gã theo thói quen muốn cưng chiều dỗ dành người kia, nhưng không hiểu sao trong lòng lại không có chút gợn sóng nào.
Gã cũng thấy lạ, sao lại thế nhỉ?
Chẳng phải gã thích A Sanh nhất sao, tại sao bây giờ lại không có chút cảm xúc nào.
Thấy phản ứng của gã, Đồng Sanh chùng lòng, hắn ta nắm chặt hệ thống trong tay, rõ nhất về độ tình cảm của Cảnh Lan đối với mình, trước đó độ tình cảm đã giảm mạnh vì Sơ Bạch, bây giờ gần như đã xuống đáy vực.
Thực ra, trước khi Sơ Bạch chết, Cảnh Lan đã không còn thích Đồng Sanh nhiều như vậy nữa.
Nhưng Đồng Sanh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, vì vậy hắn ta phải nhân lúc Cảnh Lan còn chưa tỉnh táo lại, vẫn tưởng rằng còn yêu hắn ta mà nhanh chóng giết chết Sở Bạch.
Đó cũng là lý do hắn ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Chỉ cần Sơ Bạch chết, tình cảm của gã có thể từ từ tăng trở lại, năm năm, mười năm cũng có thể quay lại được, dù thế nào cũng tốt hơn là để Sơ Bạch sống mãi và chiếm giữ trái tim Cảnh Lan.
Nhưng bây giờ xem ra…
Không được, phải nhịn, phải nhịn.
Đồng Sanh cắn răng, nhất định phải nhịn đến khi qua giai đoạn này.
Đồng Sanh cố gắng kìm nén, lau nước mắt, giả vờ đáng thương, dịu dàng muốn giúp Cảnh Lan dọn dẹp, chỉ cần hắn ta cứ tiếp tục như vậy, đợi cơn kích động vì cái chết của Sở Bạch qua đi, tình cảm nhất định sẽ tăng trở lại.
Nhưng hắn ta còn chưa chạm vào quần áo của Cảnh Lan thì tay đã bị hất ra.
“Đồng Sanh, em ra ngoài trước đi.”
Lần này Cảnh Lan không gọi hắn ta là “A Sanh”.
Đồng Sanh cắn răng, miễn cưỡng cười, “Được, anh Cảnh, vừa rồi là em nói nhiều quá, anh đừng để ý, em biết gần đây tâm trạng anh không tốt, chỉ cần anh vui thì thế nào cũng được.”
Những lời này bất cứ ai nghe cũng sẽ cảm động đôi chút.
Nhưng Cảnh Lan chỉ gật đầu nhẹ rồi bảo Đồng Sanh rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng với nỗi nhục nhã, Đồng Sanh bước đi trong sự im lặng, nhưng những người hầu xung quanh dường như đã ngầm hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mặc dù không ai biết chính xác.
Họ có phần cảm thán.
Không ngờ rằng Đồng Sanh cũng bắt đầu làm Cảnh Lan mất kiên nhẫn.
Nhưng mà, đây chẳng phải là tính cách của Cảnh Lan sao?
Lúc trước, khi gã còn thích Sơ Bạch, gã chẳng tiếc thứ gì để dâng tặng. Nhưng ngay khi Đồng Sanh quay trở về, gã có thể ngay lập tức chuyển toàn bộ chuẩn bị cho lễ cưới của Sơ Bạch thành bữa tiệc chào đón Đồng Sanh mà chẳng hề do dự.
Giờ đây Sơ Bạch đã chết, Cảnh Lan đột nhiên lại để tâm tới cậu, vậy thì thái độ lạnh nhạt với Đồng Sanh cũng là điều bình thường.
Đúng lúc này, Cảnh Lan bất ngờ đẩy cửa bước ra. Ánh mắt gã lướt qua mấy người hầu, rồi chậm rãi nói: “Đi gọi Minh Phùng tới đây.”
Minh Phùng chính là người hầu từng bỏ thuốc tình dược cho Sơ Bạch trước đây.
Không ai biết vì sao Cảnh Lan đột nhiên muốn gặp Minh Phùng, nhưng họ không dám chậm trễ và nhanh chóng đưa gã ta tới.
Vừa bị áp giải vào, Minh Phùng đã nhìn thấy Cảnh Lan ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong căn phòng hỗn loạn.
Cảnh Lan khẽ ngẩng cao cằm, từ trên cao nhìn xuống gã ta.
Cánh cửa phía sau khép lại, Minh Phùng lập tức quỳ xuống, giọng run rẩy: “Thưa Vực chủ.”
Cảnh Lan không nói gì ngay lập tức.
Những ngày qua, ngoài việc say rượu và nhớ Sơ Bạch, điều làm gã trăn trở nhất chính là những manh mối bị ngắt quãng.
Gã muốn quát tháo đám thuộc hạ vô dụng, nhưng giờ đây điều gã cần nhất là kết quả nhanh chóng.
Những lời Đồng Sanh nói hôm nay bất ngờ làm gã nhớ lại chuyện đã bị chính Đồng Sanh thừa nhận từ lâu: chuyện bỏ thuốc tình dược cho Sơ Bạch và mối liên hệ bí mật với Cận Văn Tu.
Chuyện này chắc chắn có điểm đáng ngờ, nhưng vì nể mặt Đồng Sanh, Cảnh Lan đã không điều tra kỹ. Còn bây giờ…
Cảnh Lan cúi mắt, gã hơi tựa vào ghế, lạnh lùng hỏi: “Đồng Sanh đã cho ngươi cái gì?”
Minh Phùng khựng lại, lập tức hiểu ra vấn đề. Gã ta lắc đầu, định giả ngây giả dại.
Nhưng lúc này, Cảnh Lan không chỉ thiếu kiên nhẫn mà còn chẳng còn chút tử tế nào. Gã khẽ vặn tay, ngay lập tức một khẩu súng xuất hiện trong tay gã.
Khoảnh khắc sau, một tia laser phóng ra, cắt ngang qua vai Minh Phùng.
“Xèo xèo——”
Khoảnh khắc ấy diễn ra quá nhanh, Minh Phùng chỉ cảm thấy vai mình nhẹ bẫng, một cánh tay từ từ trượt khỏi vết cắt, để lộ những mảng da thịt đẫm máu.
Minh Phùng mở to mắt, nhìn trừng trừng vào cảnh tượng trước mặt rồi hoảng sợ hét lên thất thanh.
“Á!!!”
Cảnh Lan không chút biểu cảm, thậm chí còn bật chế độ ngắm laser. Chỉ trong chớp mắt, một điểm đỏ xuất hiện ngay trên trán Minh Phùng, “Nếu ngươi còn phát ra một tiếng nào nữa, ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Ánh sáng đỏ chói lòa rơi thẳng vào mắt, Minh Phùng lập tức ngậm chặt miệng lại.
Khuôn mặt gã ta tím tái vì đau đớn, nước mắt và nước mũi chảy ròng ròng, run rẩy van xin, “Xin ngài tha mạng, xin ngài…”
“Ngươi nói đi,” Cảnh Lan lạnh lùng đáp.
Minh Phùng không dám giấu diếm nữa, tất cả mọi thứ được tuôn ra như thác lũ.
“Cậu Đồng Sanh, không… chính là hắn đã đưa thuốc cho tôi. Ngày đó, hắn biết được vị trí của Cận Văn Tu, nên bảo tôi dùng danh nghĩa của ngài để dụ Sơ Bạch ra ngoài. Hắn còn hứa với tôi rằng ngài sẽ không làm hại tôi, phần thưởng sau khi thành công là quyền chỉ huy Quân đội thứ năm.”
Nghe tới đây, Cảnh Lan suýt bật cười lạnh, “Quyền chỉ huy Quân đội thứ năm, ngươi đúng là dám mơ mộng.”
“Không dám! Không dám nữa!” Minh Phùng run rẩy đáp, “Tôi sẽ không bao giờ dám nữa!”
Cảnh Lan thở ra một hơi dài, “Nói đi, Đồng Sanh đã làm gì mà khiến ngươi nghĩ rằng cậu ta có khả năng trao cho ngươi vị trí đó?”
Minh Phùng chợt khựng lại, nhưng ngay giây sau, ánh sáng laser nhắm thẳng vào mắt gã ta khiến gã ta sợ hãi bật thốt, “Đồng Sanh đưa cho tôi một bí mật giả mạo!”
Giả mạo?
Minh Phùng đã sợ đến mức không còn giữ được bí mật nữa, gã ta tuôn ra tất cả, “Là đoạn ghi hình giả về việc Tướng quân của Quân đội thứ năm thông đồng với ngoại tộc.”
Lời nói này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cảnh Lan. Gã đã nghĩ đến việc Đồng Sanh dùng một thứ gì đó đặc biệt để thu phục, nhưng không ngờ đó lại là thứ này!
Hơn nữa, vụ việc đoạn ghi hình của Tướng quân Quân đội thứ năm bị rò rỉ chỉ mới xảy ra vài ngày trước, mà hiện tại vị tướng đó đã bị tạm thời giam giữ. Đoạn ghi hình này cũng đã được kiểm tra mà không phát hiện vấn đề gì.
Trong khoảnh khắc, một cơn sóng dữ trào dâng trong lòng Cảnh Lan.
Gã hít một hơi sâu, lập tức ra lệnh cho Viện kỹ thuật kiểm tra đoạn video này giống như đã từng làm với video của Sơ Bạch.
Cảnh Lan không thể tin nổi, Viện kỹ thuật dưới trướng gã lại không phát hiện ra điều gì bất thường hai lần liên tiếp!
Sự giận dữ dâng lên trong lòng, Cảnh Lan gần như bóp cò súng, khiến Minh Phùng hoảng loạn lăn lộn trên đất. Nhìn bộ dạng run rẩy của gã ta, Cảnh Lan biết rằng Minh Phùng không đủ can đảm để dối lừa gã, có lẽ… điều gã ta nói là thật.
Đồng Sanh…
Cảnh Lan không thể ngờ rằng Đồng Sanh lại có những thủ đoạn như vậy!
Và để hãm hại Sơ Bạch, hắn ta không ngại đánh đổi lòng trung thành của Tướng quân Quân đội thứ năm với Linh Khung!
Nếu vậy, đoạn video của Sơ Bạch trước đây chắc chắn cũng có thể là giả mạo. Nếu những lời Sơ Bạch nói là thật, thì Đồng Sanh hoàn toàn có khả năng lấy cắp huy hiệu từ phòng của Sơ Bạch, biết chính xác vị trí của Cận Văn Tu và bỏ thuốc…
Cảnh Lan cảm thấy trong lòng vô cùng bất an. Gã phất tay ra lệnh cho người áp giải Minh Phùng đi, sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, gã cũng ra lệnh bắt giữ cả Đồng Sanh.
Vấn đề ở đây không chỉ là Đồng Sanh đã làm những chuyện đó, mà là hắn ta có những thủ đoạn như vậy mà không hề để lộ một chút sơ hở nào.
Tại sao hắn ta lại biết nhiều như vậy? Tại sao hắn ta có thể làm nhiều như vậy? Và tại sao sau mười năm, hắn ta mới quay trở lại? Chẳng lẽ hắn ta thật sự không quan tâm đến mối thù của cha mình sao?
Cảnh Lan chính là như vậy, một khi đã nghi ngờ, bất cứ điều gì liên quan đều trở nên không đáng tin.
Đối với Sơ Bạch, người luôn ở bên cạnh gã, là như vậy, đối với Đồng Sanh thì càng không cần phải nói.
Chẳng lẽ hắn ta là kẻ địch?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Cảnh Lan liền liên tưởng đến việc kế hoạch tiêu diệt quân phản loạn bị rò rỉ, khiến gã phải đày Sơ Bạch đi. Chẳng lẽ…
Bàn tay buông thõng bên người đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Cảnh Lan lập tức bắt đầu tổ chức nhân lực điều tra tất cả mọi việc của Đồng Sanh kể từ khi hắn ta trở về.
Từng chuyện từng chuyện một.
Để có thể ngồi được vào vị trí này, sự tàn nhẫn và thủ đoạn của Cảnh Lan là không cần bàn cãi. Trước đây, gã chỉ là không quan tâm, không để ý, nhưng bây giờ thì khác.
Trong một thời gian ngắn, đảo Trung tâm chìm trong sự hỗn loạn. Đôi khi, chỉ vì Cảnh Lan không vui, những tên hầu cận đã từng nói xấu Sơ Bạch trước mặt gã cũng bị lôi đi giết. Thấy vậy, những tên hầu cận khác đều vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Và khi Cảnh Lan không còn che giấu một số thông tin, thậm chí còn bắt đầu điều tra toàn diện, rất nhiều thông tin cũng nhanh chóng lan truyền.
Cuối cùng họ cũng biết những châu báu được thu thập dưới danh nghĩa của Sơ Bạch đã đi đâu. Họ cũng biết Sơ Bạch chưa từng cấu kết với bất kỳ Vực chủ nào khác. Họ biết rằng có kẻ khác đã làm rò rỉ kế hoạch tiêu diệt quân phản loạn, và Vực chủ đang điều tra chuyện này.
Tất cả những điều này đều khiến người ngoài cảm thấy vô cùng sửng sốt và xót xa.
Nói cho họ biết những điều này cũng giống như nói với họ rằng bầu trời đêm có màu xanh vậy.
Họ đã tin rằng Sơ Bạch là một kẻ ác trong suốt tám năm, bây giờ đột nhiên nói cho họ biết sự thật, họ chỉ cảm thấy như đang bị trêu đùa một cách tàn nhẫn.
Vậy ra, họ đã sai sao?
Tất cả mọi người đều sai sao?
Nhưng dù thế nào đi nữa, Vực chủ đã phát điên rồi.
Sau khi Đồng Sanh gặp Cảnh Lan vào ngày hôm đó, hắn ta lập tức bị giam giữ. Ban đầu, hắn ta còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi biết rằng Minh Phùng đã tiết lộ mọi thứ về hắn ta.
Điều này khiến Đồng Sanh giận dữ đến mức nét mặt trở nên dữ tợn.
Nếu chuyện bị lộ ra xảy ra trước khi Sơ Bạch gặp nạn, hoặc nếu nó xảy ra sau một thời gian dài, hắn ta vẫn có thể cứu vãn được phần nào. Nhưng lại xảy ra đúng lúc Sơ Bạch gặp chuyện!
Từ đó, dù Đồng Sanh cố gắng hết sức trong ngục để xin gặp Cảnh Lan một lần, tất cả đều vô ích. Mãi đến khi bị giam gần nửa tháng, cuối cùng Cảnh Lan cũng đến gặp hắn ta.
Nhưng chưa kịp mừng rỡ, Đồng Sanh đã tái mặt khi thấy những dụng cụ tra tấn bày ra trước mắt.
“Anh Cảnh… Anh định làm gì thế?” Hắn ta run rẩy hỏi.
Cảnh Lan chỉ nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi thản nhiên nói với những người bên cạnh: “Ra tay đi.”
Chỉ trong chớp mắt, phòng giam tràn ngập tiếng hét đau đớn của Đồng Sanh.
Những người kia không hề chần chừ, chẳng buồn hỏi một câu nào, trực tiếp dùng dụng cụ tra tấn, bẻ gãy và giật đi mười móng tay của hắn ta.
Máu tươi nhỏ xuống khắp sàn, thấm ướt cả nền đất.
“Không! Đừng mà! Anh Cảnh! Không, Cảnh Lan!”
“Cảnh Lan! Cảnh Lan, bảo họ dừng tay đi!”
Đồng Sanh đau đớn đến mức khuôn mặt trở nên méo mó, tay chân co giật. Hắn ta liên tục gọi 063 để yêu cầu kích hoạt chế độ chặn cảm giác đau.
Nhưng vì hắn ta đã kiệt quệ lâu ngày, 063 không còn đủ năng lượng để kích hoạt chức năng này.
“Đồ vô dụng! Đồ vô dụng!” Đồng Sanh hét lên trong cơn đau đớn tột cùng. Hắn ta bắt đầu mắng chửi, rồi lại khóc lóc cầu xin, nhưng tất cả đều vô ích. Cảnh Lan đến đây mà chẳng nói một lời, cũng không hỏi han điều gì, chỉ đứng nhìn những người kia tra tấn hắn ta.
Móng tay bị lột, máu và da thịt dính vào từng mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Xương chân bị đập gãy thành từng mảnh vụn.
Không biết bao lâu sau, Cảnh Lan mới từ từ ra lệnh dừng lại. Lúc này, Đồng Sanh đã không còn biết mình đã ngất bao nhiêu lần, bị giội nước tỉnh lại bao nhiêu lần nữa.
Vừa mở mắt ra, hắn ta run rẩy khóc lóc cầu xin: “Không, đừng đối xử với em như thế này. Nể tình những chuyện trước đây, hãy tha cho em. Làm ơn tha cho em.”
“Vì anh, em đã từ bỏ mọi thứ. Em quay lại tìm anh, xin anh đừng đối xử với em như vậy.”
Thế nhưng, Cảnh Lan chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế mềm ngoài phòng giam, đôi mắt sâu thẳm vô cảm, giống như một con thú hoang đang chực chờ nuốt chửng hắn.
“Nhưng cậu vẫn còn sống, còn Sơ Bạch đã chết rồi.”
Gã nói nhẹ nhàng.
Trong suốt thời gian đó, gã đã điều tra mọi chuyện, tất cả kế hoạch diệt trừ đã bị phanh phui.
“Nguyên soái Minh mà cũng dám thông đồng với cậu, quả là tài giỏi thật đấy.”
Gã thì thầm.
“Chỉ một thủ đoạn nhỏ nhoi như vậy, mà đã khiến Sơ Bạch của ta chết.”
Vì gã không điều tra kỹ, vì gã không tin tưởng Sơ Bạch, vì gã…
Trong suốt gần một tháng qua, thế giới bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn. Chiếc phi thuyền bị phá hủy đã được tìm thấy, hai thi thể của thân tín đã lộ diện, chỉ riêng thi thể của Sơ Bạch là vẫn chưa được tìm thấy.
Không tìm thấy, dù đã cố gắng hết sức, vẫn không tìm được.
Tất cả manh mối, bằng chứng, mọi người đã từng gặp, tất cả đều chỉ về một kết luận duy nhất.
Sơ Bạch thực sự đã chết.
Sơ Bạch của gã mãi mãi không thể quay lại, thậm chí thi thể cũng bị ai đó cướp mất.
“Xin lỗi, là lỗi của em, là em sai rồi!” Đồng Sanh giờ không còn màng đến thể diện gì nữa, hắn vội vàng van xin, “Em cầu xin anh, em xin anh tha cho em. Em sẽ giúp anh tìm cậu ta, được không? Em chắc chắn sẽ tìm được.”
Nhưng Cảnh Lan không hề để ý đến hắn ta. Dường như gã đến đây chỉ để nhìn Đồng Sanh chịu tội. Sau khi đứng nhìn một lúc, gã quay người rời đi.
Đồng Sanh còn chưa kịp lộ ra nét vui mừng, thì nghe thấy giọng gã nói: “Tiếp tục.”
Tiếp tục?
Đồng Sanh nghe vậy thì chết lặng, ngơ ngác nhìn những người đứng cạnh đống dụng cụ tra tấn.
…
Cảnh Lan quay về phòng, chính xác hơn là phòng của Sơ Bạch.
Căn phòng này giờ đã được gã phong tỏa kỹ lưỡng. Khi bước vào, dường như gã vẫn có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ Sơ Bạch.
Gã nghĩ rất nhiều.
Nghĩ về những lần gã không nghe Sơ Bạch giải thích, một mực cho rằng cậu đã phản bội mình. Hết lần này đến lần khác, gã không nghe, không tin, và cuối cùng đẩy Sơ Bạch đến tinh cầu phản loạn, nơi cậu bị sát hại.
Nhưng Sơ Bạch của gã chưa bao giờ làm điều gì sai trái.
Là gã sai rồi.
Là gã ngu ngốc, kiêu ngạo.
Cảnh Lan luôn biết rõ bản thân mình là loại người tự phụ và ích kỷ đến thế nào.
Khi Đồng Sanh quay trở lại, gã giữ lại Đồng Sanh thay vì Sơ Bạch cũng vì một phần lo sợ rằng có ngày chính gã sẽ yêu Sơ Bạch hơn.
Những kẻ quyền quý chơi bời kia, khi không thể có được người mình muốn, thường tìm một người giống hệt để thay thế. Và khi họ đã chiếm được người thật, họ thường giết chết kẻ thế thân.
Có kẻ rất dễ dàng vượt qua chuyện đó, sống hạnh phúc bên người mình thật sự yêu thương. Nhưng cũng có kẻ hối hận, nhận ra mình thật ra chỉ yêu kẻ thay thế.
Cảnh Lan là kiểu người tự cho mình là đúng như thế.
Gã nghĩ rằng mình có chút thích kẻ thế thân, nên gã ép buộc giữ lại Đồng Sanh. Một phần vì muốn để lại một con đường lui cho bản thân, phòng khi gã hối hận, cả hai người đều vẫn trong tay gã, muốn ai thì có người đó. Một phần khác là vì gã luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ bị những cảm xúc vớ vẩn kia trói buộc, chỉ là theo thói quen để lại cho mình một đường thoát.
Vì vậy, gã luôn tin rằng mình phân biệt được rõ ràng.
Gã cứ ngỡ mình yêu Đồng Sanh, còn Sơ Bạch chỉ là một lựa chọn dự phòng để gã quay về khi hối hận.
Cho đến bây giờ…
Không, có lẽ là sớm hơn, ngay từ lúc gã nói những lời đuổi Đồng Sanh đi để giữ Sơ Bạch lại, gã đã dao động rồi.
Có lẽ, gã đã chẳng còn yêu Đồng Sanh nữa.
Chỉ là gã quá tự phụ, quá tự tin, cho rằng không thể nào yêu một kẻ thay thế rẻ mạt, đó là sự phản bội trái tim mình.
Vì vậy, Sơ Bạch đã chết, vĩnh viễn không thể ở bên gã nữa.
Cảnh Lan luống cuống ôm lấy tấm chăn trên giường, mùi hương trên đó đã nhạt lắm rồi, gã áp sát vào chóp mũi như thể uống rượu độc để giải cơn khát.
Gã thật sự rất nhớ, rất nhớ Sơ Bạch.
Xin lỗi, xin lỗi…
Giá như gã bớt ích kỷ một chút, để Sơ Bạch ra đi, thì đã không rơi vào kết cục này.
…
Từ sau ngày sự việc được làm sáng tỏ, Cảnh Lan rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, ngày ngày gã co ro trong phòng Sơ Bạch, cố gắng lưu giữ lại những mùi hương còn sót lại, nhưng dù gã làm gì, những gì phải biến mất vẫn sẽ biến mất.
Khi mùi hương gần như không còn ngửi thấy nữa, gã ôm những bộ quần áo trong tủ ngủ, nâng niu từng chiếc, từng chiếc một.
Nhưng rồi cũng có ngày dùng hết.
Khi tất cả mùi hương biến mất, gã bắt đầu chè chén say sưa trong căn phòng này.
Chai rượu la liệt khắp nơi, lấp đầy căn phòng không còn chỗ đặt chân.
Còn Đồng Sanh, ngày ngày bị giam cầm trong ngục tối, hắn ta không thể chết, Cảnh Lan đã chuyển những thiết bị y tế tốt nhất đến đó.
Thỉnh thoảng, vài tháng một lần, Cảnh Lan cũng đến thăm, Đồng Sanh đã bị hành hạ đến mức không còn hình người.
Lần đầu tiên đến, Đồng Sanh khóc lóc cầu xin gã.
Lần thứ hai đến, Đồng Sanh chất vấn gã, chẳng lẽ gã không hối hận sao.
Giống như, đã từng hối hận với Sơ Bạch, rồi sẽ hối hận với hắn ta.
Câu nói này quả thực khiến Cảnh Lan khựng lại, gã sững sờ đứng yên, khi trong lòng Đồng Sanh le lói một tia hy vọng, gã cười khẽ, chậm rãi nói: “Không sao, lần này ta có kinh nghiệm rồi.”
“Kinh nghiệm, kinh nghiệm gì chứ?”
Trên khuôn mặt đầy máu của Đồng Sanh, hai con ngươi sợ hãi đảo quanh.
“Chỉ cần cậu còn sống là được, cho dù ta có hối hận thì cũng có thể quay lại bất cứ lúc nào, phải không?” Cảnh Lan thản nhiên nói, dứt lời liền rời đi, không quan tâm đến Đồng Sanh đang suy sụp phía sau.
Câu nói này nghe quen lắm, phải không?
Giống như những gì Cảnh Lan đã từng làm với Sơ Bạch.
Sợ bản thân hối hận, nên muốn giam cầm người kia mãi mãi trong lồng son, để mình hưởng lạc.
Lần thứ ba đến, Đồng Sanh bò đến bên song sắt, khúm núm nói: “Tôi biết anh nhớ Sơ Bạch, đúng không?”
Hắn ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Cảnh Lan, run rẩy nói: “Tôi rất giống cậu ấy, tôi có thể làm thế thân của cậu ấy, tôi có thể học cách nói chuyện, học biểu cảm của cậu ấy, thậm chí tôi có thể tạo ra mùi hương trên người cậu ấy!”
Cảnh Lan đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn kẻ như bùn nhão kia.
“Hãy cho tôi một cơ hội, cầu xin anh!” Đồng Sanh hét lên: “Tôi có thể học rất giống! Anh hãy thử xem, hãy thử xem! Anh rất nhớ cậu ấy mà, đúng không!”
“Anh thả tôi ra, còn có những kỹ thuật tôi biết, tôi đều có thể nói cho anh, tôi sẽ giúp anh xâm nhập vào các tinh vực khác, tôi sẽ giúp anh…”
Hắn ta lắp bắp nói một tràng dài, nhưng lời nói không rõ ràng, hôm qua vừa bị nhổ mấy cái răng, miệng đầy máu mủ, lẫn với nước bọt chảy ra khi mở miệng, nhỏ giọt xuống đất.
Cảnh Lan đến đây dường như chỉ để xem kịch, nghe được vài câu đã thấy chán nản bỏ đi, để lại Đồng Sanh phát điên một mình.
Gã đến đây thực ra cũng muốn xem thử mình còn có cảm giác gì với Đồng Sanh hay không.
Sự thật là, Cảnh Lan không hề có chút xao động nào.
Nhưng trước đây, khi nhìn thấy Sơ Bạch bị thương, gã vẫn đau lòng, vẫn khó chịu, vậy tại sao gã lại không nhận ra chứ?
Tại sao gã lại thà tin vào bản thân, cứ ngỡ mình phân biệt được, cứ ngỡ mình yêu Đồng Sanh, mà không chịu thật lòng cảm nhận tình cảm dành cho Sơ Bạch?
Cảnh Lan ngày ngày co ro trong phòng Sơ Bạch, mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng từ lâu, chỉ còn lại một điều duy nhất.
Gã vẫn không hiểu tại sao hai tên tâm phúc kia lại giết Sơ Bạch.
Gã đã giải phẫu thi thể của chúng nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết của chip hay thuốc độc nào, gã cũng không thể moi được thông tin gì từ Đồng Sanh dù đã tra tấn hắn ta.
Gã nghĩ, đợi đến khi công nghệ phát triển, gã sẽ mổ não Đồng Sanh ra xem có thể đọc được gì không.
Cuộc sống hỗn loạn này kéo dài không biết bao lâu, cho đến khi tinh vực Bạch Động bất ngờ tấn công với sức mạnh như chẻ tre.
Ban đầu, Cảnh Lan nghĩ đó chỉ là những cuộc đụng độ nhỏ ở biên giới, nhưng không biết từ lúc nào, quân đội của đối phương đã xuất hiện bên trong, bị tấn công từ trong ra ngoài.
Sự thờ ơ hoặc không tham gia vào việc phòng thủ biên giới của gã trong thời gian dài đã khiến lực lượng vũ trang trở nên lỏng lẻo, không thể chống đỡ hoàn toàn cuộc tấn công đầu tiên của Bạch Động, sau đó liên tục thất bại.
Không ai biết tại sao Bạch Động, vốn nhắm vào Hoàn Nhũng, lại đột nhiên tấn công Linh Khung, điều này nằm ngoài mọi ghi chép lịch sử.
Dường như việc gã liên tục quấy rối Hoàn Nhung chỉ là một màn kịch để đánh lừa Linh Cung.
Cuộc chiến không kéo dài quá lâu, ngày Cận Văn Tu tấn công, hắn vẫn tùy tiện và lơ đễnh như trước, dí súng vào trán Cảnh Lan.
Tất cả mọi người trên đảo Trung tâm tạm thời bị giam giữ.
Điều thú vị là, Cảnh Lan bị nhốt vào chính chiếc lồng của Đồng Sanh.
Khi nghe tin bên ngoài, Đồng Sanh, vốn đã bị tra tấn đến điên loạn, cười phá lên điên cuồng.
“Cảnh Lan, mày đáng đời lắm, hahahahaha, sao mày còn chưa chết! Mau chết đi! Hahahahaha!”
Sự tra tấn lâu dài đã khiến Đồng Sanh không còn ra hình người, tóc và lông mi của hắn ta đều bị Cảnh Lan nhổ đến máu me đầm đìa, chỉ vì gã không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì giống Sơ Bạch trên người hắn ta.
Cảnh Lan dựa vào bức tường loang lổ máu, tay nắm chặt một chai rượu, không có phản ứng gì với Đồng Sanh.
Đã quá lâu, quá lâu rồi, gã vẫn không thể thoát ra được.
Người đã ở bên gã tám năm đã chết dưới tay gã.
Ban đầu, Cảnh Lan cũng nghĩ rằng thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, sẽ có một ngày gã nguôi ngoai, nhưng không.
Gã vẫn rất nhớ, rất nhớ.
Gã nhớ những lúc Sơ Bạch mệt mỏi sẽ nhẹ nhàng dựa vào gã, trên người thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, khi luyện tập đối kháng với gã, dù biết không thể thắng nhưng cậu vẫn sẽ nương tay ba phần vì sợ làm gã bị thương, cậu không thích đọc chữ trên thiết bị đầu cuối, thích ngồi ngay ngắn trên ghế trong thư viện cổ của đảo trung tâm để đọc sách.
Cậu sẽ làm rất nhiều việc, cũng thích rất nhiều thứ, cậu đã để lại dấu vết ở mọi nơi trên đảo Trung tâm.
Vì vậy, gã vẫn không hiểu, Sơ Bạch quan trọng với gã như vậy, tại sao gã lại có thể nhất thời hồ đồ mà hại chết cậu.
Gã không hiểu, tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy, tại sao lại phải làm ra chuyện như vậy.
“Sơ Bạch, có thích anh không?”
Cảnh Lan nhớ lại lúc đó, gã mang theo tâm trạng đùa giỡn, nụ cười lười biếng, tay nhẹ nhàng luồn qua tóc Sơ Bạch, vuốt ve vành tai cậu.
Sơ Bạch sững người, dường như không ngờ gã lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Cậu ngây người nhìn gã một lúc lâu, đó là lần đầu tiên Cảnh Lan thấy biểu cảm có chút đáng yêu trên gương mặt cậu.
“Sao vậy, không thích à?” Cảnh Lan lại trêu chọc, ngón tay dịu dàng nhéo nhẹ vành tai cậu.
Sơ Bạch khựng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Thích.”
Khi nói câu này, dường như cậu có chút ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh, không nhìn gã nữa, chỉ cụp mắt nhìn cuốn sách, hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt.
Cảnh Lan càng hồi tưởng, từng khung cảnh càng trở nên rõ nét.
Khi tỉnh táo, nghĩ đến chỉ thấy đau lòng, khi say rượu, nghĩ đến lại như chìm đắm vào quá khứ, vì vậy suốt thời gian qua, gã không rời khỏi rượu.
Chiến loạn bên ngoài dường như đã lắng xuống.
Cận Văn Tu đến trước song sắt giam giữ bọn họ vào lúc đêm khuya, hắn không nói gì, chỉ lười biếng dựa vào ghế rồi chiếu cho họ xem một đoạn video.
Đó là đoạn video ghi lại cảnh hai tên tâm phúc nổi loạn giết Sơ Bạch.
Những đoạn video này đều đến từ camera giám sát trên phi thuyền, lúc đó chính hắn đã lấy đi đoạn video, những gì gửi cho Cảnh Lan chỉ là một phần cuối cùng, không có cảnh hai tên tâm phúc bị moi tim mà vẫn có thể hành động.
Ban đầu, Cảnh Lan chỉ ngây người nhìn Sơ Bạch, mãi đến sau mới nhận ra điều bất thường.
Hai tên tâm phúc đó, rõ ràng giống như quái vật.
“Trong cơ thể hai tên tâm phúc này có một loại côn trùng có thể làm tê liệt tinh thần và điều khiển cơ thể, gân cốt, thậm chí cả xương, một thứ rất mới lạ, ta chưa từng thấy bao giờ.” Cận Văn Tu vừa xem video vừa chậm rãi nói.
“Đúng rồi, đây hẳn là thứ của ngươi…” Cận Văn Tu nói, liếc nhìn Đồng Sanh với ánh mắt nửa cười nửa không, như thể không biết nên gọi hắn ta là gì.
Phu nhân? Hay là…
“Dù sao thì đó cũng là thứ của ngươi, đúng không? Ngươi hẳn còn nhiều thứ thú vị khác trên người, trong thời gian tới sẽ phải làm phiền ngươi rồi.” Cận Văn Tu nhìn hắn ta, khóe môi luôn nở một nụ cười mờ ám, khiến người ta lạnh sống lưng.
Làm phiền? Làm phiền thế nào?
Trong lòng Đồng Sanh dâng lên một nỗi sợ hãi, trước đây dù Cảnh Lan có tra tấn thế nào, hắn ta cũng không hé răng về chuyện cổ trùng, bởi vì thứ này có ảnh hưởng quá lớn ở tầng lớp này, sợ bị cấp trên phát hiện, không nói ra còn có thể sống sót, nếu bị phát hiện có liên quan đến hắn ta, chắc chắn sẽ bị bắt và tiêu diệt ngay lập tức.
Mà bây giờ, tất cả đã bị người trước mặt này nắm thóp.
Trong mắt Đồng Sanh hiện lên vẻ sợ hãi.
“Dù sao cũng là ngươi…” Lúc này, bên tai bỗng vang lên một giọng thì thầm.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cảnh Lan đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, ánh mắt ấy chứa đầy hận thù sâu sắc, như muốn lột da xẻ thịt.
“Ngươi đang làm cái gì thế!”
Đồng Sanh nhìn thấy gã từng bước tiến lại gần, không tự chủ được mà lùi về phía sau.
“Ban đầu ta đã nghi ngờ là ngươi, nhưng ngươi không phải kiểu người dễ khuất phục, dù có tra khảo thế nào cũng không nói, nên ta mới đi điều tra hướng khác.” Cảnh Lan bỗng nhiên đưa tay bóp chặt cổ cậu.
“Đồ khốn! Quả nhiên vẫn là ngươi! Vẫn là ngươi!” Gã gào lên đầy hận thù, siết tay mạnh hơn khiến Đồng Sanh trợn trừng mắt, hô hấp nghẹn lại.
“A…”
Đồng Sanh cố gắng chống cự, nắm lấy tay gã, nhưng sức của hắn ta làm sao sánh được với đối phương, cổ họng bị bóp chặt đến mức máu rỉ ra.
Cận Văn Tu đứng bên nhìn, nhướng mày, rồi ra hiệu cho người bên cạnh tiến tới tách hai người ra.
Cảnh Lan điên cuồng vùng vẫy, nhưng chân gã đã bị đập gãy, sức lực cũng không còn.
Đồng Sanh vừa căm hận vừa sợ hãi nhìn gã, kẻ đang cố gắng bò về phía mình. Cuối cùng, cảm xúc của hắn ta cũng sụp đổ. “Là tao làm đấy, thì sao nào! Cảnh Lan, tao nói cho mày biết, nếu không phải tại mày, tao đã không thể ra tay được!”
Hắn ta cười điên dại, gần như phát cuồng: “Nếu không phải vì mày như một con chó, tao nói gì cũng tin, thì hắn ta đã không chết! Ha ha ha ha ha! Mày là Vực chủ, quyền lực lớn biết bao! Nếu mày không chịu, thì làm sao tao giết được hắn!”
“Chính mày đã giết hắn! Cảnh Lan! Chính mày giết hắn!”
“Mày có tư cách gì mà đổ hết lên đầu tao!”
“Đồ khốn! Là mày đã có một người rồi còn muốn thêm một người nữa! Là tại mày hèn hạ, là mày đã khiến hắn chết, vậy mà mày còn dám đổ lỗi cho tao!”
Nghĩ đến việc mình chắc chắn không thể sống sót, Đồng Sanh hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn ta mỉa mai: “Có phải mày đã điều tra mãi mà vẫn không phá nổi cái đoạn video đó đúng không? Phải rồi, bọn hạ đẳng như mày thì làm sao mà phá được! Ha ha ha ha ha! Tao thật không hiểu nổi, loại vô dụng như mày sao lại có thể sở hữu vận khí lớn đến vậy!”
Hắn ta càng điên loạn, càng chửi rủa nhiều hơn, tiết lộ thêm nhiều điều.
Cận Văn Tu thấy vậy liền ra hiệu cho người bên cạnh tiến lên bịt kín miệng Cảnh Lan, để im lặng nghe hết lời mắng nhiếc của Đồng Sanh.
Những gì Đồng Sanh nói ra dần khiến những người xung quanh càng kinh ngạc hơn.
Hệ thống gì? Tầng lớp gì? Vận khí gì? Mệnh trời gì?
Chờ đến khi Đồng Sanh đã nói đủ, nói đến mệt, hắn ta dần dần im lặng, thân thể yếu ớt tựa vào tường, hơi thở mệt nhọc.
Những năm qua, bị Cảnh Lan hành hạ đến nỗi hắn ta chỉ còn sống nhờ vào khoang chữa trị.
“Đúng rồi, còn một chuyện tao muốn nói với mày nữa.” Đồng Sanh đột nhiên nhếch môi, nhìn Cảnh Lan bằng ánh mắt tràn đầy ác ý, cười nhạt: “Mày có biết tại sao mày lại ở bên Sơ Bạch không?”
“Không phải vì nó giống tao.”
“Mà là vì…”
Hắn ta khẽ hạ mí mắt đẫm máu xuống, đôi môi nứt nẻ và bê bết máu chậm rãi thốt ra từng từ: “Trong mệnh trời này, mày và nó vốn đã là một đôi.”
“Hai người sẽ cùng nhau thúc đẩy sự phồn vinh của Linh Khung.”
“Cả đời bên nhau, sống đến bạc đầu.”
“Đáng tiếc, bây giờ một người chết, một kẻ trở thành tù nhân hèn mọn! Ha ha ha ha ha ha!”
Những lời này lập tức kích thích Cảnh Lan đến mức đôi mắt gã đỏ ngầu, gã bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, trong mắt đầy sự thù hận và sát ý kinh hoàng.
Cận Văn Tu ra lệnh cho người thả miệng gã ra.
Cảnh Lan nghiến răng gào lên đầy căm phẫn: “Cận Văn Tu! Để ta giết hắn!”
Tuy nhiên, Cận Văn Tu chỉ mỉm cười chế giễu, giọng nói đầy vẻ thích thú: “Mối thù lớn như vậy sao?”
“Tôi nhớ không lầm thì không phải anh đã từng lưu đày cậu ấy sao? Tôi tưởng kẻ thù của anh là thú cưng nhỏ bé kia chứ.”
Lời vừa dứt, Cảnh Lan đột ngột trừng mắt đầy tức giận: “Chính ngươi đã bắt em ấy đi!”
Cận Văn Tu chỉ cười, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận.
“Em ấy chưa chết, đúng không? Em ấy chưa chết! Trả em ấy lại cho ta! Trả lại cho ta!” Cảnh Lan điên cuồng vùng thoát khỏi sự kiềm chế, lao tới, bám lấy song sắt nhà tù, gào thét trong tuyệt vọng.
Giọng nói của Cảnh Lan đã khàn đặc vì cồn và gào thét.
Cận Văn Tu thì ngược lại, vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn nói: “Không, cậu ấy đã chết rồi.”
Nói xong, hắn đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Sau này tôi cũng chỉ mới biết anh lại nghĩ cậu ấy có liên quan đến tôi đấy.”
Cận Văn Tu cười nhạt, “Vực chủ Cảnh hiểu lầm rồi. Tôi chẳng hề quen biết cậu ấy.”
“Vậy sao ngươi lại nhìn em ấy…” Cảnh Lan chưa kịp nói hết câu thì đã bị ngắt lời.
Cận Văn Tu nhìn xuống gã, chậm rãi nói: “Tôi đánh giá cao cậu ấy. Cậu ấy là một người có tiềm năng. Nếu được rèn luyện kỹ lưỡng, có lẽ còn có thể vượt qua cả anh. Đáng tiếc…”
“Cậu ấy ở bên anh đúng là phí phạm tài năng.”
Nói xong, Cận Văn Tu không dừng lại nữa, quay người rời khỏi phòng.
Những gì cần nói, Đồng Sanh có lẽ cũng đã nói hết. Hai kẻ kia giờ chẳng còn giá trị gì nữa.
Bị nhốt cùng nhau, có lẽ chẳng mấy chốc họ sẽ chết.
Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau, Đồng Sanh đã chết.
Hắn ta bị Cảnh Lan lột da rút xương bằng tay không, chết trong những tiếng thét thảm thiết, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Nhìn thi thể của Đồng Sanh, Cảnh Lan vẫn chưa thể hoàn hồn.
Những lời của đối phương cứ không ngừng vang vọng trong đầu, như có ma lực, từng câu từng chữ gợi lên những hình ảnh đẹp đẽ.
Gã luôn có thể tưởng tượng ra những khung cảnh huyền ảo đó, nhưng mỗi lần tỉnh lại, thứ gã đối diện không phải là Sơ Bạch đang lau mồ hôi cho mình trong bất lực, mà là bức tường đầy máu.
Cuối cùng, Cảnh Lan tự sát trong ngục.
…
Nhiều năm sau, ba tinh vực lớn được thống nhất, các hệ thống tinh vực đã bị xóa bỏ, vết nứt không gian cũng hoàn toàn biến mất, ba tinh vực chính thức hợp nhất thành một.
Trong căn hầm lạnh lẽo, không gian đầy hơi lạnh bao phủ bởi những tinh thể băng tuyệt đẹp, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ở trung tâm căn phòng băng, một cỗ quan tài bằng băng nằm yên, bên trong là một chàng trai tóc trắng.
Cậu nhắm mắt khẽ khàng, hàng mi dài rủ xuống đẹp đẽ, nơi khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ khiến gương mặt thêm phần ma mị. Gương mặt thanh tú được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, dáng vẻ yên tĩnh như thể mãi mãi đắm chìm trong giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Không biết bao lâu sau, dưới tầng hầm vang lên tiếng động nhẹ nhàng.
“Vực chủ, chúng tôi đã tìm được một nơi tốt hơn để đặt thi thể này.”
Người đàn ông đi theo Vực chủ cúi đầu, ánh mắt cẩn trọng, không dám tỏ thái độ trước hành vi bảo quản thi thể của cấp trên, chỉ cung kính báo cáo lại điều mình phát hiện.
“Cứ để yên ở đây.”
Cận Văn Tu từ chối.
Hắn chậm rãi tiến đến bên cạnh quan tài băng, nhìn người bên trong vẫn giữ nguyên dung mạo như nhiều năm trước, ánh mắt chăm chú. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên quan tài, như thể muốn chạm vào người bên trong qua lớp kính lạnh.
Nói thật, hắn cũng không rõ tại sao lại muốn giữ người này lại.
Khi hắn đến dự buổi tiệc chào mừng ở Linh Khung, mục đích chính là để loại bỏ cái gai trong mắt đang ẩn náu ở Bạch Động. Lúc đó, thuộc hạ của hắn vô tình làm xáo trộn kế hoạch bỏ trốn của đối phương, nhưng hắn không mấy bận tâm.
Dù sao, với quyền lực bao trùm cả Linh Khung, việc bắt một người chẳng khác nào như trở bàn tay. Hắn vốn đánh giá cao đối phương, nên định sau khi xử lý xong chuyện ở Bạch Động sẽ mang người về bên mình.
So với sự hỗn loạn và khói lửa chiến tranh của Bạch Động lúc đó, Linh Khung lại là nơi an toàn hơn nhiều.
Kế hoạch của hắn diễn ra suôn sẻ, mọi thứ đều nằm trong dự tính. Sau khi trở về, hắn lần lượt tiêu diệt những kẻ chống đối, rồi dự định mang người đó về nuôi dưỡng, chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu to lớn.
Nhưng không ngờ, chỉ trong vòng hai, ba ngày ngắn ngủi, người đó đã rơi vào cảnh cận kề cái chết.
Mọi nỗ lực cứu vớt sau đó chỉ có thể xem là cố gắng hết sức, nhưng việc phong ấn người vào trong quan tài băng lại là điều hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Cận Văn Tu không biết nói sao cho đúng, hắn chỉ cảm thấy giữa hắn và người này… không nên dừng lại ở đây.
Thân tín bên cạnh thấy Vực chủ nhà mình như biến thái đang vuốt ve tấm kính, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đi thôi.” Khi Cận Văn Tu lên tiếng, thân tín lập tức giật mình tỉnh lại.
Cậu ta cẩn thận đi theo sau Vực chủ, đến khi rời khỏi tầng hầm, mới dè dặt hỏi: “Vực chủ đang nghiên cứu cách cứu sống người đó sao?”
“Cứu sống?” Cận Văn Tu dường như bật cười khẩy.
“Điều đó là không thể ở thế giới này.”
Ý gì? Thân tín cảm thấy mơ hồ.
Cận Văn Tu thấy vẻ mặt ngu ngơ của thuộc hạ, lười biếng chỉ tay lên trên, “Nhưng có thể, ở trên kia.”
Trên kia?
Cậu ta bỗng nhớ đến những lời Đồng Sanh từng nói, rồi khi nhìn lại Vực chủ, chỉ thấy đôi mắt ấy tràn ngập dã tâm và sự điên cuồng lộ liễu.
Dù đã theo Vực chủ nhiều năm, cậu ta vẫn không khỏi choáng ngợp trước những ý nghĩ táo bạo của hắn.
Cậu ta hít một hơi sâu, kính cẩn cúi mình:
“Vâng, chúng tôi sẽ luôn theo ngài đến cùng.”
– —
Ý thức dần chìm vào yên lặng theo cái lạnh của thân xác.
Không biết mình đang ở nơi nào, cũng chẳng cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
Ý thức của Sơ Bạch trôi nổi trong một không gian mờ mịt, cảm giác hỗn độn như muốn nuốt chửng lấy cậu.
Cho đến không biết bao lâu sau, dường như cậu cảm nhận được một tia sáng le lói trong bóng tối vô tận, bên tai cũng dần dần vang lên tiếng ù ù như tiếng ve kêu.
Tiếng kêu chói tai ấy ngày càng lớn, ngày càng vang, cho đến một khoảnh khắc nào đó, nó như kéo cả linh hồn cậu ra khỏi thể xác!
“Choang——”
Sơ Bạch đột nhiên mở mắt.
Ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt cậu, khiến cậu không khỏi nheo mắt lại, vừa tỉnh dậy cậu còn rất mơ màng.
Vẫn còn sống? Bị bắt lại rồi sao?
Sơ Bạch trấn tĩnh lại, đợi mắt quen với ánh sáng mới nhận ra đó chỉ là đèn trần trắng.
Cậu khẽ nhíu mày, từ từ đứng dậy nhìn quanh, chỉ thấy cách bài trí trong phòng quen thuộc đến chói mắt.
Đúng là phòng của cậu.
Thật sự… bị bắt lại rồi sao?
Ý nghĩ hơi bất lực của Sơ Bạch còn chưa kịp dâng lên đã đột nhiên cảm thấy không đúng, cậu cúi đầu nhìn khắp người mình, cậu đang mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, không chỉ không có vết thương nào từ trận chiến đẫm máu hôm đó mà còn không có một vết sẹo nào.
Điều này không ổn.
Sơ Bạch chạy thẳng vào phòng tắm, khoảnh khắc đối diện với gương, cậu không khỏi sững sờ.
Trong gương là một khuôn mặt khá trẻ, xinh đẹp, tinh xảo, còn hơi non nớt của một thiếu niên, chỉ là đôi mắt bạc lạnh lùng, vô cảm kia đã đè nén sự non nớt ấy xuống, khiến người ta cảm thấy xa cách.
Đây là Sơ Bạch, nhưng tuyệt đối không phải Sơ Bạch 23 tuổi.
Sơ Bạch hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn kỹ bộ lễ phục sang trọng này.
Thiết kế và chất liệu của bộ lễ phục này rất đắt tiền, hiếm có, cả Linh Khung cũng không có đến hai bộ, vì vậy Sơ Bạch có chút ấn tượng về nó, đó là bộ lễ phục mà Cảnh Lan đã chuẩn bị cho cậu vào ngày trưởng thành năm cậu mười tám tuổi.
Mười tám tuổi, lễ thành niên.
Sơ Bạch vẫn chưa thể tin nổi điều này. Cậu đã tìm kiếm khắp trong phòng mình, cố gắng tìm bằng chứng để xác nhận sự thật.
Cuối cùng, cậu nhận ra một điều: cậu đã được tái sinh.
Thật là… không thể tin nổi.
Sơ Bạch đứng yên lặng rất lâu, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn. Cậu đờ đẫn nhìn quanh căn phòng, không biết phải nghĩ gì. Có lẽ vì quá choáng ngợp, cậu chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cho đến khi một cảm giác quen thuộc bùng lên trong cơ thể.
Sự nóng rực quen thuộc này khiến sắc mặt Sơ Bạch thoáng biến đổi, kéo cậu trở lại với hiện thực. Loại thuốc này rất mạnh, cậu cảm thấy đôi chân mình bắt đầu mềm nhũn ngay lập tức.
Cậu loạng choạng bước vài bước, tay đập mạnh xuống mặt bàn, phát ra một tiếng “bốp” lớn để giữ thăng bằng.
Đúng rồi, chính vào ngày này, cậu đã xảy ra chuyện với Cảnh Lan!
Trong buổi tiệc sinh nhật mừng lễ thành niên, Cảnh Lan đã bỏ thuốc vào ly rượu của cậu.