Chương 4

Bên ngoài đã gần như tối đen, nhưng cùng với ánh mặt trời lặn xuống, vô số ánh đèn được bố trí sẵn trên đảo đã bật sáng vào lúc này. Đồng thời, vô số hồ nước, tháp trời hay đường hầm thủy tinh cũng bắt đầu hoạt động.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ hòn đảo trở nên rực rỡ khác thường, giống như một vùng đất mộng mơ.

Bờ biển của hòn đảo dần trở nên náo nhiệt với sự xuất hiện của các vị khách quý đến từ các tinh vực và vùng sao khác.

Những người phục vụ hướng dẫn họ đến tham dự bữa tiệc tối. Buổi đón tiếp lần này cực kỳ hoành tráng và sẽ kéo dài trong ba ngày. Trong khoảng thời gian này, các vị khách quý tham gia cũng có thể vui chơi trên các hòn đảo nổi nhỏ gần đó.

So với sự náo nhiệt phi thường bên ngoài cung điện, điện phụ thì lại vắng vẻ hơn nhiều.

Chỉ có hai người đang đối mặt với nhau.

“Cút xa ra.” Sơ Bạch đột nhiên cảm thấy một trận chóng mặt, đưa tay ôm trán, lông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng hơi bực bội của cậu.

Cậu rất hiếm khi có sự dao động cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

Cảnh Lan nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào bức tường, tay từ từ chạm vào má trái đang đau nhói, trong miệng dần dần lan tỏa một mùi máu tanh.

Gã lau đi một chút máu từ khóe môi – có thể thấy Sơ Bạch ra tay không hề nhẹ.

Nói ra thì, bao nhiêu năm nay bọn họ chưa từng cãi nhau, đừng nói là đánh nhau, ngay cả tranh luận cũng chưa từng có.

Tính tình Sơ Bạch trầm lặng, không so đo, không dây dưa, không nhõng nhẽo, thậm chí ngay cả làm nũng cũng không có, chỉ có sau chuyện đó mới có chút dịu dàng.

Nhưng trên thực tế, Sơ Bạch cũng không nhiệt tình trong chuyện đó, chỉ cần gã không đề cập thì đối phương cũng không quan tâm, điều duy nhất cậu yêu cầu nhiều nhất chính là được đến tháp huấn luyện ở đảo Trung tâm để luyện tập.

Gã biết Sơ Bạch thích điều khiển tàu chiến đấu, thích chiến đấu, muốn đến biên giới của Tinh vực Linh Khung để giao đấu với các tài năng từ các tinh vực khác, gã biết Sơ Bạch muốn làm điều gì đó cho gã.

Nhưng gã không cần.

Gã chỉ muốn đôi cánh của Sơ Bạch mãi mãi bị gã trói buộc, giam cầm ở hòn đảo Trung tâm này làm chim hoàng yến của gã, để gã tùy ý sắp đặt.

Và bây giờ, gã đã làm được điều đó.

Cảnh Lan lau sạch vết máu, gã không hề tức giận, chỉ cẩn thận đưa tay vén mái tóc bên tai Sơ Bạch ra sau, giọng điệu dịu dàng nhưng tàn nhẫn: “Em không thể đi đâu được đâu. Suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh đi.”

Nói xong, gã rời khỏi phòng, nhưng trước khi đi vẫn chu đáo đặt một đĩa điểm tâm bên cạnh Sơ Bạch, sau đó là tiếng cửa khóa vang lên.

Sơ Bạch ngồi trên ghế, do vết thương bị rách nên máy móc bắt đầu hoạt động nhanh hơn, phát ra tiếng tích tắc, một ánh đèn đỏ nhỏ ở góc phòng chớp tắt liên tục.

Cậu giữ nguyên tư thế đó trong một thời gian dài, rồi mới từ từ thả lỏng người, tựa lưng vào ghế.

Dưới đôi lông mày hơi nhíu, đôi mắt từ từ khép lại.

Cậu cần chữa lành vết thương trước.

Những ngón tay thon dài mò mẫm trên tay vịn, cho đến khi ấn vào một nút bấm, tốc độ hoạt động của máy đột nhiên tăng lên, kèm theo đó là cơn đau dữ dội hơn.

Chỉ thấy trán Sơ Bạch lập tức lấm tấm mồ hôi, trong không gian tĩnh lặng, lúc này chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc.

Thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài dần tối đen, đồng thời các loại âm thanh cũng ngày càng lớn hơn.

Khách mời đã đến.

Đến tham dự bữa tiệc chào đón long trọng này.

Sơ Bạch lặng lẽ lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn, cậu nhìn vào dữ liệu hiển thị trên tay vịn.

Phần trăm trên đó đang dần dần tiến đến màu xanh lá.

Mặc dù việc đẩy nhanh quá trình chữa trị sẽ gây ra cơn đau dữ dội, nhưng đối với Sơ Bạch lúc này, đây là cách tốt nhất.

Mặt mày cậu tái nhợt, từ khi bị thương hai ngày trước mà không được điều trị tốt, cho đến bây giờ, để nhanh chóng hồi phục vết thương, cậu đã chịu đựng cơn đau suốt mấy giờ đồng hồ.

Cảm thấy đã ổn, cậu điều chỉnh lại tần suất hồi phục, lúc này mới giảm bớt cảm giác đau đớn.

Sau khi cảm giác đau được rút khỏi não, cậu có thêm ý thức để suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.

Cửa phòng bị khóa chặt, còn cửa sổ phía sau thì khỏi phải nói, đã bị điều khiển từ xa đóng lại, không ngoài dự đoán, có lẽ đã kích hoạt cảm biến, chỉ cần có người đến gần sẽ gửi báo động đến phòng điều khiển.

Sơ Bạch nằm trên ghế tựa, giơ tay lau những giọt mồ hôi trên trán, đôi mắt trắng lặng lẽ nhìn lên trần nhà.

Sống trên hòn đảo này mười năm, cậu quá rõ ràng, không có ngoại lực hoặc sự cho phép của chủ đảo, cậu rất khó thoát khỏi nơi này.

Nhưng lần này có rất nhiều khách quý, biết đâu…

Đang suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó là tiếng khóa mở, một bóng dáng mảnh mai bưng một số đồ ăn đi vào.

Là Đồng Sanh.

Hắn ta mỉm cười bước vào, khuôn mặt giống Sơ Bạch nhưng có phần trẻ con hơn, khiến biểu cảm này đặc biệt đáng yêu.

“Anh Cảnh nói sợ cậu đói, bảo tôi mang chút đồ ăn đến cho cậu.”

Đồng Sanh đặt đĩa ngay ngắn bên tay trái của Sơ Bạch, trên đó bày đầy trái cây và bánh ngọt, đồng thời cũng không thiếu món chính.

Không biết từ lúc nào hắn ta đã cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo phông cổ chữ V mỏng manh, khi hơi cúi đầu, vị trí ngực áo lấp ló, có thể nhìn thấy rõ những dấu hôn ẩn dưới lớp áo.

Ánh mắt Sơ Bạch chỉ lướt qua những dấu vết đó, không dừng lại quá lâu, nhưng Đồng Sanh lúc này lại rất nhạy cảm, vội vàng che ngực mình lại một cách xấu hổ.

“Xin, xin lỗi.” Mặt hắn ta đỏ bừng, tay nắm chặt lấy vải áo trên ngực mình.

Sơ Bạch không để ý, vốn dĩ cậu chỉ vô tình nhìn thấy vì diện tích da thịt trắng nõn quá lớn.

Những dấu vết đó là do ai để lại thì chỉ cần dùng mông nghĩ cũng biết, nhưng Đồng Sanh là thật sự vô tình hay cố ý thì không thể biết được.

Tuy nhiên, không liên quan đến Sơ Bạch.

Ánh mắt cậu lướt qua những phần thức ăn được xếp chồng lên nhau cách cậu không xa, đây là một phần thức ăn dành cho khách sau khi vào đại sảnh, không lâu nữa, những người phục vụ sẽ vào sắp xếp những thức ăn này trên bàn ăn trong đại sảnh.

Thấy sự chú ý của Sơ Bạch không ở phía mình, ánh mắt Đồng Sanh không khỏi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, “Đúng rồi, lát nữa những thức ăn đó phải đưa đi cho khách, anh Cảnh bảo tôi đẩy cậu vào góc, được không?”

Rõ ràng đã quyết định và định làm việc đó, hắn ta cuối cùng vẫn phải hỏi một câu.

Nói xong, cũng không đợi Sơ Bạch trả lời, hắn ta đã bắt đầu hành động.

Đẩy giường điều trị đến góc trong cùng của sảnh phụ, nơi có một tấm rèm, Đồng Sanh không chút do dự kéo nó lại, che kín Sơ Bạch bên trong, nói ngọt ngào: “Cậu đừng chạy lung tung, nếu không anh Cảnh sẽ tức giận đấy.”

Nói đến đây, hắn ta dừng lại một chút, tiếp tục nói chậm rãi: “Nhưng mà, cậu cũng đừng giận dỗi anh Cảnh nữa, có mâu thuẫn gì thì xin lỗi là được rồi.”

Giọng điệu của hắn ta cứ như thể đang thật sự khuyên giải hai người bạn đang cãi nhau.

Nói xong, là một loạt tiếng bước chân, có lẽ đã rời đi.

Từ đầu đến cuối, Sơ Bạch không nói một lời nào, bàn tay cậu che đi tiến độ điều trị lúc này mới từ từ dịch chuyển, tỷ lệ phần trăm trên đó đã nhảy lên ba mươi lăm phần trăm.

Vết thương cốt lõi nhất đã lành lại.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã, sau khi Đồng Sanh rời đi, những người phục vụ đến để chuyển đồ đã đến.

Sơ Bạch ngẩng đầu, ánh mắt dưới hàng mi dài khẽ lóe lên.

Cậu từ từ tháo băng gạc trên vết thương.

Ngay khi tấm rèm được kéo xuống, sắc mặt Đồng Sanh trở nên u ám.

Hắn ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi đến một nơi hơi trống trải, như đang tự nói với chính mình: “Cảnh Lan thật sự đủ đê tiện, lúc đi thì yêu tôi sống chết, tôi trở về rồi lại bắt đầu yêu cái kẻ thế thân đó.”

Giọng hắn ta thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, cúi đầu nhìn dấu hôn trên cổ áo, một nụ cười lạnh lẽo tràn ra từ khóe môi, “Vừa muốn an ủi tôi vừa không muốn bị kẻ thế thân đó nhìn thấy.”

Nghĩ đến việc Cảnh Lan vừa an ủi, vừa để lại dấu hôn ở nơi kín đáo nhất, sắc mặt Đồng Sanh không khỏi u ám.

Cứ tiếp tục như vậy, khi nào hắn ta mới có thể có được vận khí đây.