Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía đó, nhớ ra rằng người đàn ông này dường như muốn mang gì đó cho Vực chủ Cận.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh ta sẽ đưa ra một thứ gì đó quan trọng, thì chỉ thấy anh ta lấy ra từ trong ngực – một bao thuốc lá.
Mọi người: “…”
Cận Văn Tu thong thả nhận lấy, rõ ràng là hắn muốn thứ này.
Sau đó, ánh mắt hắn lướt qua người bảo vệ bên cạnh, mặc dù không có biểu cảm đặc biệt nào, nhưng quần áo trên lưng người bảo vệ ngay lập tức bị thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn ta nắm chặt khẩu súng bên hông, lời nói trước đó không cho phép người đàn ông vào không thể thốt ra được.
“Bị trộm?”
Cận Văn Tu sải bước ra ngoài, phớt lờ người bảo vệ bên cạnh, hắn đứng ở cửa quay lưng lại với đại sảnh nguy nga phía sau, ánh sáng chỉ chiếu vào lưng hắn, mái tóc đen và khuôn mặt nghiêng hoàn toàn chìm vào bóng tối, trong mắt vô cớ mang theo sự lạnh lẽo âm u.
Mặc dù đã quen với khí chất của Vực chủ nhà mình, người đàn ông vẫn không khỏi nuốt nước bọt, sau đó nhanh chóng gật đầu, “Vâng.”
“Không phát hiện ra.” Cận Văn Tu lấy một điếu thuốc từ trong hộp, nắm trong tay cười nói.
Khi hắn cười, trong mắt không có chút cảm xúc nào, vẫn đen như mực.
Người đàn ông rùng mình một cái, yếu ớt nói: “Vực chủ, vừa rồi tôi vội quá nên không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy không ổn.”
Cận Văn Tu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng véo đầu điếu thuốc.
Nói đến điếu thuốc của hắn là loại thuốc lá rất cổ điển, không giống như loại thuốc lá ngậm hiện đại trên tinh vực, một ống thủy tinh nhỏ trong suốt đặt gần mũi sẽ hóa thành làn khói chui vào khoang mũi, khiến người ta lâng lâng.
Thuốc của hắn là loại thuốc lá sợi rất cổ xưa, thân điếu thuốc chủ yếu là màu đen với những hoa văn trắng nhạt, kẹp giữa các ngón tay, khi sử dụng sẽ có mùi khói cay nồng.
Đúng lúc này, Cảnh Lan bên trong đã chú ý đến sự náo động bên ngoài và vội vàng đi ra.
Bên cạnh gã là Đồng Sanh, vì vội vàng đi theo mà quần áo hơi xộc xệch.
“Vực chủ Cận.” Cảnh Lan mỉm cười một cách ôn hòa, nhưng ánh mắt dưới ánh sáng mờ ảo lại che giấu suy nghĩ, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Hiện nay, tình hình giữa ba đại tinh vực đang căng thẳng, nhưng Cảnh Lan vẫn mời hai vị Vực chủ khác, có thể thấy sự cưng chiều dành cho Đồng Sanh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh Lan bước lên trước, rất hợp tác định giải quyết vấn đề.
Gã có khí chất điềm tĩnh và ôn hòa, so với Cận Văn Tu chỉ cần đứng đó đã tràn đầy sự công kích, thì gã thân thiện hơn nhiều.
“Không có gì.” Cận Văn Tu nhếch môi cười không có ý cười, “Chỉ là thuộc hạ của tôi ngu ngốc, đồ bị trộm mà cũng không biết.”
Hắn nửa như chế giễu nói.
Tưởng chừng như đang nói về người đàn ông mặc đồng phục đen, nhưng ánh mắt lại rơi vào Cảnh Lan.
Thân là chủ nhà, ngay cả người vào đảo cũng không quản lý được, biện pháp khắc phục lại chậm chạp và tồi tệ, đắc tội với khách, năng lực này thật sự đáng lo ngại.
Cảnh Lan vẫn giữ được bình tĩnh, vẫn duy trì nụ cười, chỉ là nụ cười đã nhạt đi.
Gã ôn hòa nói: “Không, là sơ suất của chúng tôi.”
Trực tiếp nhận trách nhiệm, ngược lại khiến những người xung quanh thay đổi cách nhìn một chút.
Đối với những người biết chuyện mười mấy năm trước, đều biết Vực chủ Cảnh năm đó để lên được vị trí này đã tàn sát cả gia tộc, là một kẻ tàn nhẫn độc ác.
Nhưng bây giờ xem ra… thôi bỏ đi, ít nhất cũng tốt hơn Cận Văn Tu nhiều.
“Vậy Vực chủ Cận cứ dẫn người vào trước đi, tôi sẽ nhanh chóng bắt tên trộm cho các anh.” Cảnh Lan nói.
“Không, tôi thực sự không có hứng thú với bữa tiệc rác rưởi này, ngược lại, tôi càng tò mò hơn về kẻ có thể lấy trộm đồ từ tay cấp dưới của tôi.” Cận Văn Tu không cho chút mặt mũi nào, nụ cười trên môi tùy ý.
Trước mặt mọi người, thẳng thừng nói rằng bữa tiệc chào mừng được chuẩn bị công phu này chỉ là đồ bỏ đi, thậm chí còn không bằng một tên trộm.
Cảnh Lan mím môi, rõ ràng cũng đã có chút tức giận.
Bất kỳ ai có thể ngồi vào vị trí này đều có chút kiêu ngạo, nhưng ít nhiều vẫn sẽ giả vờ xã giao, Cận Văn Tu là người duy nhất không bao giờ nương tay, thậm chí còn không thèm giả vờ.
Hoàn toàn không sợ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, thật là ngạo mạn.
Đồng Sanh bên cạnh cũng có chút xấu hổ, cẩn thận nắm lấy góc áo của Cảnh Lan, trốn sau lưng gã, nhưng trong đôi mắt nhìn Cận Văn Tu lóe lên một chút kinh ngạc và suy tư.
Cảnh Lan an ủi nắm lấy tay hắn ta trong lòng bàn tay, nhịn cơn giận, nghiến răng cười nói: “Vậy thì đi theo đi, không ngờ một tên trộm nhỏ lại khiến Vực chủ Cận phải bận tâm.”
Cận Văn Tu không phủ nhận cũng không đồng ý, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, giữa lông mày lộ ra vẻ khinh thường.
Cảnh Lan cười, đè nén cơn giận trong lòng.
Một thời gian trước, Tinh vực Bạch Động vừa mới xâm chiếm một số tinh cầu tài nguyên của Tinh vực Hoàn Nhũng, tăng cường quân đội, hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh cao, không thể trở mặt.
Cảnh Lan xoay người bảo người hầu điều tra camera giám sát gần đó, nhưng khi đang thực hiện được một nửa, gã đột nhiên dừng lại.
Phải biết rằng, gã rất tự tin về hệ thống kiểm tra giữa đảo Trung tâm và đảo nổi nhỏ, thẻ của khách vào đều được tùy chỉnh, hoàn toàn không thể và cũng không cần thiết phải ăn trộm thẻ của người khác, nói xa hơn nữa, ngay cả khi có người thật sự ăn trộm thẻ, khi vào cung điện cũng sẽ bị phát hiện vì thông tin trên thẻ căn cước không khớp với bản thân.
Mọi nơi trên đảo trung tâm đều cần xác minh danh tính và thẻ để vào, ngoại trừ một nơi duy nhất – lối ra.
Mà bây giờ người bị trộm lại ở bên ngoài cung điện, nghĩa là, người đó không thể dùng thẻ để vào bất kỳ nơi nào, chỉ có thể sử dụng lối vào kiểm tra giữa đảo Trung tâm và đảo nổi nhỏ.
Trên hòn đảo này, ai sẽ làm như vậy?
Một tên gián điệp chưa có được thông tin? Kẻ đó không thể vào được, một vị khách đến tham quan? Họ sẽ không sử dụng cách này để ra ngoài, hay là… cư dân bản địa của đảo.
Sắc mặt Cảnh Lan đột nhiên trở nên u ám, gã lập tức kéo Đồng Sanh bên cạnh hỏi: “Lúc em đến sảnh phụ, Sơ Bạch còn ở đó không!”
Đồng Sanh dường như bị sự kích động đột ngột của gã làm cho giật mình, lắp bắp nói: “Có… có.”
Cảnh Lan hít sâu một hơi, gã cũng không gọi người hầu, trực tiếp chạy đến sảnh phụ, cửa lớn vẫn khóa chặt như lúc rời đi.
Cảnh Lan nhanh chóng đưa ngón tay vào ổ khóa, ngay khi cửa mở, gã lao vào như điên.
Một số khách vào cung điện vẫn đang đi dạo trong đại sảnh thấy vậy, cũng có chút tò mò đi theo, họ chưa từng thấy một Vực chủ nào lại mất bình tĩnh như vậy.
Cận Văn Tu chậm rãi đi theo phía sau, trong mắt lóe lên vẻ thích thú.
Cảnh Lan nhanh chóng quét mắt khắp điện phụ, cuối cùng ánh nhìn dừng lại ở tấm rèm bên trong cùng. Gã bước nhanh tới, một phát giật mạnh tấm rèm lớn ra.
Chỉ thấy trên bàn điều trị có một người xa lạ đang nằm, chỉ mặc mỗi lớp áo lót.
Người đó nhắm mắt, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ mê.
Cảnh Lan lập tức bật cười vì tức giận, gã kéo mạnh người đó dậy, siết chặt cổ đối phương, ép người kia tỉnh lại.
Tên cấp dưới còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cơn nghẹt thở và đau đớn dữ dội đồng loạt ập tới. Gã ta vùng vẫy: “Vực, Vực chủ!”
Cảnh Lan không để ý, trong cơn cuồng nộ gào lên: “Sơ Bạch đâu!”
Nhưng tên cấp dưới nào có biết, gã ta vừa vào lấy đồ xong thì ngất đi bên trong.
“Tôi, tôi… tôi không biết.” Mặt gã ta tím tái, trông như sắp ngạt thở đến nơi.
Đồng Sanh vội bước tới ngăn lại: “Anh Cảnh, anh bình tĩnh chút. Hắn không biết gì đâu, chắc chắn là Sơ Bạch đã đánh ngất hắn rồi bỏ trốn.”
Cảnh Lan như thể không nghe thấy gì, gã vẫn siết chặt cổ tên cấp dưới, gần như bóp chết gã ta rồi đột ngột buông tay.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”
Tên cấp dưới bị ném trở lại ghế hồi phục, run rẩy ôm cổ, cuộn mình thành một đống, ho dữ dội.
Người vốn luôn mang vẻ ngoài nhã nhặn ôn hòa nay đã trút bỏ lớp ngụy trang. Cảnh Lan nhìn chằm chằm cấp dưới đang run rẩy vì sợ hãi trước mặt, trong mắt thoáng qua một tia sát khí rõ ràng.
Gã nhanh chóng ra lệnh phong tỏa mọi lối ra khỏi đảo Trung tâm sau đó bắt toàn bộ những ai đã rời đảo trong thời gian này trở lại!
Dù có phải đắc tội với bất kỳ ai, gã cũng không do dự.
Đồng Sanh lo lắng chạy tới bên tên cấp dưới, nhìn thấy vết bầm tím do siết cổ trên cổ kẻ đó, vẻ mặt đầy đau xót kìm nén. “Anh Cảnh, rõ ràng là Sơ Bạch đã đánh ngất người rồi bỏ trốn, vậy mà anh lại vì chuyện này mà làm tổn thương người khác?”
Giọng hắn ta nghe dịu dàng và yếu ớt, mang theo chút nghẹn ngào: “… Hơn nữa, nếu anh thực sự không muốn mất cậu ta, thì cần gì đưa em về?”
Chỉ vì một kẻ thay thế, gã đã tổn thương cấp dưới vô tội, lại còn tỏ ra quan tâm đến mức hạ thấp thể diện của hắn ta.
Đồng Sanh đưa tay lau khóe mắt, cắn nhẹ môi, dáng vẻ ấy cuối cùng cũng kéo Cảnh Lan thoát khỏi cơn giận dữ.
Gã hít sâu một hơi, đè nén sự phiền muộn trong lòng, vội bước tới ôm Đồng Sanh vào lòng, khẽ an ủi: “A Sanh, cậu ta làm sao có thể sánh được với em.”
Vừa nói, gã vừa dịu dàng hôn lên khóe mắt Đồng Sanh. “Chẳng qua chỉ là nuôi một con thú cưng vài năm, đột nhiên không nghe lời nên có chút bực mình thôi. Nếu em không vui, sau này anh sẽ đưa cậu ta sang đảo khác.”
Đồng Sanh khẽ hít mũi, vùi mặt vào ngực Cảnh Lan, giọng buồn bã: “Anh Cảnh, em đã chẳng màng gì để quay lại tìm anh, nên anh đừng phụ lòng em.”
Cảnh Lan gật đầu. Nếu là trước đây nghe những lời này từ Đồng Sanh, chắc chắn gã sẽ cảm động vô cùng. Giữa họ có mối thù giết cha, việc Đồng Sanh quay lại tìm gã đã khiến gã biết ơn lắm rồi. Nhưng bây giờ, gã chỉ an ủi cho qua, trong lòng lại nóng ruột chờ tin tức.
Chẳng bao lâu sau, từ trạm đảo nổi nhỏ phía Đông báo tin, đúng là hai phút trước có một người rời khỏi đó.
Sắc mặt Cảnh Lan hơi biến đổi, lập tức sai người đi chặn lại, sau đó giả vờ bình tĩnh trấn an Đồng Sanh, để hắn ta ở lại rồi nhanh chóng rời đi.
Trong điện phụ lập tức không còn ai, không gian trống trải và tĩnh lặng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Đồng Sanh đứng đó một mình, vẻ mặt dần tối sầm lại theo từng bước chân của Cảnh Lan xa dần, bên tai vang lên tiếng thông báo về việc độ tình cảm giảm mạnh, càng khiến hắn ta giận dữ.
Hắn ta bực bội đi vài bước tại chỗ, cắn móng tay một cách lo lắng, nét mặt căng thẳng cho thấy sự khó chịu đã lên tới cực điểm.
Một lúc sau, hắn ta hít sâu, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, âm u như thể có thể xuyên qua màn đêm dày đặc mà thấy được đảo nổi nhỏ cách hàng ngàn mét.
Xem ra, Sơ Bạch nhất định phải chết.
Dù bây giờ Cảnh Lan có rẻ rúng bản thân đến mức thích Sơ Bạch hơn thì sao chứ? Chỉ cần Sơ Bạch chết, hắn ta hoàn toàn có thể từ từ chiếm lại trái tim Cảnh Lan, giống như cách Sơ Bạch đã chiếm chỗ của hắn ta suốt mười năm qua. Hắn ta cũng có thể kéo Cảnh Lan trở về.
Nhưng trước khi làm điều đó, còn một chuyện nữa…
Nghĩ đến vị Vực chủ mới xuất hiện đột ngột, ánh mắt Đồng Sanh lóe lên một tia quái dị.
Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì cái tên Cận Văn Tu kia chẳng phải là…
“063, đổi đạo cụ cho ta.”
Đằng sau hắn ta, tên cấp dưới có chút kinh ngạc nhìn sắc mặt âm trầm của hắn ta.
Vốn dĩ trong lòng còn đang mắng Sơ Bạch là kẻ bán thân cầu vinh, dám trái lệnh Vực chủ bỏ trốn, hại gã ta suýt bị Vực chủ xử chết, rồi lại cảm thán Đồng Sanh quả không hổ là người Vực chủ yêu thích, thật dịu dàng thân thiện.
Nhưng bây giờ đối phương như vậy, hình như có chút khác so với vừa rồi.
…
“Người ở đâu!”
Cảnh Lan trong thời gian ngắn nhất đã chạy đến hòn đảo nổi nhỏ, gã thở hổn hển, tim đập cực nhanh, từng hồi chấn động màng nhĩ.
Có thể là do vận động mạnh hoặc cũng có thể là do người gã ngày đêm mong nhớ.
“Vực, Vực chủ.” Vì suýt để Sơ Bạch chạy thoát, người canh gác giữa các đảo có chút căng thẳng nuốt nước miếng, cố gắng kìm nén sợ hãi nói: “Ở phía Đông Nam của đảo nổi, chúng tôi đưa ngài đi.”
Đối mặt với sắc mặt âm trầm của Cảnh Lan, người canh gác không ngừng may mắn vì đã kịp thời bắt được người vào phút cuối, nếu không Sơ Bạch lái tàu bay rời đi, thì thật sự là đá chìm đáy biển, tìm cũng không thấy.
Nói xong, bọn họ không dám chậm trễ một khắc nào liền khởi động thiết bị di chuyển về phía Sơ Bạch.
Đến gần trung tâm đảo nổi, phía Đông Nam, từ xa đã có thể nhìn thấy một “hố lớn”, chỉ thấy bên trong dưới ánh sáng yếu ớt hiện ra một chút ánh kim loại.
Có lẽ là lối đi dẫn đến kho tàu bay tư nhân bên dưới.
Mà nơi này, ngay cả Cảnh Lan cũng không biết.
Khi nhìn thấy căn hầm đó, trong mắt gã lóe lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo ánh mắt nhìn vào Sơ Bạch bị trói hai tay, để năm sáu người canh giữ bên cạnh “hố lớn”.
Trên hòn đảo trống trải yên tĩnh, ánh trăng trắng mờ ảo rơi trên mái tóc trắng có chút rối bời, chiếc mũ và vải đen rơi dưới chân đã bị giẫm đạp đến biến dạng, có lẽ nghe thấy động tĩnh, đôi mắt bạc kia nhìn sang.
Trong đôi đồng tử bạc, không có hoảng loạn, không có giãy dụa, cũng không có tức giận, giống như suối băng không thể khuấy động gợn sóng, chỉ bình tĩnh và lạnh lùng nhìn gã.