Chương 11: Cuộc sống sau này

Tông môn thực ra mỗi tuần đều có các trưởng lão đến giảng pháp cho đệ tử ngoại môn lẫn nội môn vài buổi. Các đệ tử đều rất chú trọng đến cơ hội này. Nghĩ đến Tiểu Điềm đã bắt đầu học đến kiếm thuật, Đoạn Lãng liền bảo nàng đến giảng đường của đệ tử nội môn nghe giảng. Dù tu vi của họ không cao bằng hắn, nhưng cũng nên cho Tiểu Điềm làm quen với các đệ tử đồng môn nhiều hơn.

Tiểu Điềm rất háo hức, dù đã được Đoạn Lãng dạy chữ nhưng đây là lần đầu tiên nàng đi học. Nghe Đoạn Lãng nói vậy nàng liền vui mừng xuống lục phong tìm Mạc Phàm, nghe nói dạo này hắn tu luyện cũng chăm chỉ vô cùng.

Trời xanh nắng ấm, Tiểu Điềm ngồi tựa vào thân cây trúc, tay cầm xiên thịt nướng, vừa nhai vừa nói với Mạc Phàm đang nướng thịt bên cạnh:

“Sư huynh, sư phụ nói cho muội đến giảng đường nghe giảng, người nói, sẽ có nhiều thứ hữu ích. Huynh có đi không?”

“Không phải chúng ta đều có sư phụ chỉ dạy rồi à? Sư phụ huynh cũng dạy rất tốt.” Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn nàng thắc mắc, tay vẫn lật xiên thịt.

“Huynh chẳng biết gì cả, sư phụ nói, tiểu hài tử thì nên có bạn, thế rốt cuộc huynh có đi không?”

Nàng vất que trúc, phủi tay hỏi.

“Đi. Muội lúc nào cũng sư phụ nói, sư phụ của muội tốt vậy à.” Mạc Phàm đưa thêm xiên thịt nữa cho nàng.

“Đương nhiên rồi, sư phụ của muội là tốt nhất.”

“Câu này Nha Nha nhà huynh vẫn hay nói khi huynh mua kẹo cho nó.” Mạc Phàm đùa giỡn.

Tiểu Điềm nghe vậy thì tò mò hỏi hắn:

“Sư huynh, có muội muội như vậy thích lắm nhỉ? Muội không có người thân, lúc trước muội ăn xin ngoài đường. Sư phụ nhận muội đem về tông môn.”

Thấy Mạc Phàm bối rối nhìn mình, nàng khoát tay: “Không sao, không phải chuyện gì to tát. Huynh không muốn nói thì thôi.”

Mạc Phàm liền im lặng. Một lúc lâu sau mới nói:

“Thật ra, ta có thể làm một nửa người thân của muội.”

“Sao lại là một nửa?” Tiểu Điềm bất mãn.

Hắn gãi đầu cười ngây ngô: “Ta không biết, nhưng mà ta chỉ tính là một nửa thôi.”

“Hứ, thế thì huynh phải đem thân mình ra trải nghiệm cảm giác làm một nửa người thân của ta đi, xem chiêu!” Tiểu Điềm quệt miệng, cười ha ha rút kiếm ra xỉa xỉa hắn.

Mạc Phàm giật nảy mình, đứng lên giơ tay xua với nàng: “Ta xin lỗi, ta biết lỗi rồi, sư muội, huynh không…” Thấy nàng thật tình giơ kiếm chém, hắn đành né trái né phải, luôn miệng xin tha.

Tiếng đùa giỡn của hai đứa trẻ cứ thế vang lên trong khu rừng, cho đến khi nghe thấy tiếng lão chưởng môn gầm lên:

“Đứa nào nướng thịt để cháy hết khóm trúc quý của ta thế này!”

Tiểu Điềm và Mạc Phàm nghe vậy liền im bặt, vẫn là Tiểu Điềm tinh ranh, nàng thu kiếm, lè lưỡi nói với Mạc Phàm:

“Đến lúc huynh chứng tỏ huynh là người thân của ta rồi đấy sư huynh, muội về núi luyện công pháp, mai gọi huynh đi nghe giảng sau, xin lỗi sư bá hộ ta nha.”

Nói rồi phủi mông bỏ chạy, để Mạc Phàm lúng túng chạy ra xin lỗi Hứa Vĩ Xương.

Tất nhiên nghe mắng một hồi rồi thôi. Sau khi sư phụ hắn bỏ vào nhà, Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Lao sơn, mỉm cười.

Khóm trúc xanh la đà rủ xuống mặt hồ, vài con cá bay lên khỏi mặt nước, thiếu niên chậm rãi quay đầu, bước tới ven hồ, nhập định.

Đoạn Lãng không quản thúc Tiểu Điềm quá nhiều, nhìn thấy nàng đạp Bỉ Ngạn kiếm trở về, cũng chỉ nhìn lướt qua rồi tập trung vào luyện hồn. Từ lúc trở về từ nước Xích Quỷ, hầu hết thời gian hắn để dành cho việc dạy đệ tử, giờ mới chú tâm được vào việc của mình. Nhưng cuối cùng lại vẫn phân tâm ra chút để ý tiểu nha đầu đang luyện kiếm bên ngoài.

Hắn phất tay lấy ra một đám hồn, lại dùng thủ pháp mà luyện thành lửa, ngọn lửa từ màu lục đến màu lam đến màu vàng rồi lại chuyển sang màu tím. Mỗi lần như vậy lại tốn một lượng lớn âm hồn. Hắn làm thành thạo từng bước, cuối cùng trên tay là ngọn lửa tím, sức nóng mãnh liệt, ngọn lửa này nếu dùng để ném ra có thể đốt cháy cả ngọn núi, hắn phải áp súc nó trong lòng bàn tay.

Tiểu Hắc lúc này hiện ra, ủy khuất nói: “Chủ nhân, rất nóng, ta da mỏng thịt cũng mỏng không chịu được đâu.” Tiểu Hắc là quỷ nô của Đoạn Lãng, nó cũng là khí linh của Cẩm Tú phiên.

Nhưng Đoạn Lãng lại không để tâm đến thỉnh cầu của nó, trên tay xuất hiện một cái đỉnh, hắn vất ngọn lửa tím trên tay vào, Cẩm tú phiên cũng lơ lửng trên đỉnh. Hắn dùng tay kết thủ ấn, mắt tập trung nhìn biến hóa của tử sắc hỏa.

Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, đến khi tiếng Tiểu Hắc vang lên nức nở: “Chủ nhân, ta cảm thấy mình đã rất mạnh rồi, thật đấy.” Cẩm Tú phiên lấp lánh tử sắc chầm chậm bay trở về tay hắn. Đoạn Lãng lúc này mới thu công.

Hắn nhàn nhạt đánh giá cây quạt, mở miệng: “Chờ đến khi ta luyện được đa sắc hỏa, lại tiếp tục.”

Tiểu Hắc không có biểu cảm nhưng nếu có thể nó sẽ nhất định khóc ròng.

***

Ngày đầu tiên đến giảng đường nghe giảng, Tiểu Điềm kéo theo Mạc Phàm đến rất sớm. Hai đứa trẻ chọn cho mình một cái bồ đoàn ở hàng trên cùng. Tiểu Điềm nhìn quanh, có rất nhiều đệ tử cũng đã lục tục kéo đến.

Đây là nơi trưởng lão nội môn giảng pháp nên ở đây cũng chỉ có nội môn đệ tử. Các đệ tử đã kết đan và tu vi cao hơn đều ra ngoài phiêu bạt hoặc đi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, nên phần lớn ở đây đều là đệ tử trúc cơ.

Trong nhóm đệ tử xung quanh, Tiểu Điềm nhìn thấy Chu Yên của chấp pháp điện, Tô Hiểu của luyện đan các. Chu Yên cũng là mới trúc cơ được gần đây. Hắn nhìn thấy Tiểu Điềm và Mạc Phàm liền mang gương mặt rạng ngời chính khí tiến lại gần chào hỏi.

“Sư huynh, sư tỷ, hai người cũng đến đây nghe giảng sao? Đệ hôm nay là lần đầu tiên.” Chu Yên vốn là nam hài tử hoạt bát, lại thân thiện. Hai người nghe thấy thế Mạc Phàm liền gật đầu, còn Tiểu Điềm thì vui vẻ bắt chuyện.

“Đúng, bọn ta hôm nay cũng là lần đầu tiên. Lý trưởng lão bảo đệ đến đây à?”

Chu Yên nghe vậy liền nhăn nhó khuôn mặt tròn, lắc đầu nói:

“Đệ tự chạy đến đây, tỷ không biết đâu. Việc đệ làm nhiều nhất từ khi làm đệ tử của sư phụ là chăm sóc lá chè cho hắn. Sư phụ bảo việc tu hành không thể nóng vội, mỗi ngày hắn còn bắt đệ cõng bao cát chạy quanh đồi chè mười lần, rồi đủ thứ luyện thể. Đệ rất thảm.”

Tiểu Điềm nhớ tới dáng vẻ hào sảng của Lý Tam đại trưởng lão, thấy vẻ uất ức của Chu Yên liền ăn ủi:

“Chắc là công pháp của sư phụ đệ truyền thụ yêu cầu như vậy, đệ cứ nghe theo là được. Ta thấy Lý trưởng lão rất vui khi nhận được đệ làm đệ tử, đừng trách hắn.”

Chu Yên cũng gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói với nàng: “Ừm, tỷ nói cũng phải. Đệ tuy không biết thuật pháp nhưng giờ lực tay cũng có thể xách được hai lu nước trăm cân rồi nha.”

Trong lúc mấy đứa trẻ bàn luận về sư phụ thì trưởng lão giảng pháp cũng đã bước vào giảng đường. Tất cả đều đứng lên bái kiến rồi tập trung lắng nghe.

Vì ở đây đều là đệ tử trúc cơ nên bài giảng của lão cũng tập trung vào cảnh giới này. Tiểu Điềm nghe giảng mới biết trúc cơ còn chia làm ba cảnh giới sơ kì trung kì và viên mãn. Tu sĩ trúc cơ dùng linh khí luyện hóa bồi đắp cơ thể, để có thể chịu đựng được các yếu tố như nóng lạnh sắc bén nặng nề. Lượng linh khí thu vào cũng lớn hơn rất nhiều nên cần sử dụng linh thạch để tu luyện. Đây là nguyên nhân phần lớn tu sĩ trúc cơ phải ra bên ngoài lịch lãm, bởi tài nguyên tông môn thì có hạn, tìm kiếm cơ duyên là cách duy nhất để có thể đột phá. Linh thạch để tu luyện chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Tu sĩ đã trúc cơ hàng tháng được tông môn phát cho năm viên hạ phẩm linh thạch. Còn linh thạch trung phẩm thượng phẩm thì không có, chỉ dành cho đệ tử được đánh giá là tiềm năng nhất của tông môn, và cao tầng tông môn như đại trưởng lão và thái thượng trưởng lão, tất nhiên con số là giới hạn. Nếu không ra ngoài lịch luyện, có thể luyện đan, làm nhiệm vụ tông môn lấy cống hiến để đổi linh thạch. Vị trưởng lão giảng pháp còn nói thêm. Ở bên ngoài tông môn cũng có những phường thị tu chân, dùng đan dược đã luyện được bán cho đan phường cũng có thể đổi lấy linh thạch. Tiểu Điềm nghe xong mới biết, hóa ra bên ngoài không chỉ có tông môn mà còn có các gia tộc tu tiên, có tu sĩ không gia nhập tông môn, trực tiếp lang bạt tìm kiếm cơ duyên, được gọi là tán tu. Tán tu là một thế lực rất mạnh không thể coi thường trong tu chân giới. Họ có thể có kì ngộ không thể cầu, cũng có khả năng sinh tồn và năng lực chiến đấu phong phú.

Đây chỉ là thường thức tu chân giới, hầu như các vị trưởng lão đều sẽ giảng qua. Nhưng với mấy tiểu hài tử như Tiểu Điềm thì là những kiến thức mới lạ hữu ích.

Khi trở về Cửu Lao sơn nàng vui vẻ đến tìm sư phụ. Hắn đang nằm đọc sách trên giường đá, thấy nàng trở lại thì nói:

“Nghe giảng xong rồi à, có thấy thú vị không?”

“Dạ có sư phụ, mai con sẽ qua bên sự vụ điện nhận linh thạch. Tính từ lúc trúc cơ đến giờ con chưa nhận, chắc cũng khoảng ba mươi viên.”

“Linh thạch, à, ta quên mất nhỉ. Chỗ này của ta có một ít, cho ngươi.” Đoạn Lãng nghe vậy liền ngồi dậy, đưa cho nàng một cái giới chỉ.

Tiểu Điềm nhận lấy xem thử. Trực tiếp há hốc mồm, rất nhiều linh thạch xếp đầy trong không gian. Nàng nhìn sơ qua số lượng phải đến một vạn. Từng này linh thạch mà sư phụ nàng nói “chỉ một ít”. Đôi mắt nhìn Đoạn Lãng của nàng biến thành sùng bái. Nàng khoa trương nói với hắn:

“Sư phụ, người dạy con không được dựa vào ai khác, tu luyện phải tự lực tự cường. Con còn đang nghĩ sẽ học luyện đan, còn nghĩ sẽ ra ngoài lịch luyện, không ngờ người quăng cho con một cái bánh lớn như vậy. Sư phụ, con cảm động chết mất!”

“Ồ, còn muốn tự mình đi kiếm tài nguyên tu luyện, không tồi, vậy thì ta lấy lại thôi.” Hắn giơ tay làm động tác, Tiểu Điềm lập tức ôm khư khư cái giới chỉ, lùi lại hai bước cười khả ái với hắn, lộ chiếc răng khểnh đầy ranh mãnh:

“Không! Sư phụ, con đổi ý rồi, người là sư phụ của con, người giàu có như vậy, thì chính là tài nguyên của con. Con quyết định sẽ tu luyện thêm nữa rồi mới ra ngoài, con còn nhỏ nha.”

“Tiểu nha đầu, còn biết mình nhỏ tuổi à, đi tu luyện cho tốt đi, không thì uổng phí chỗ linh thạch ta cho ngươi.” Hắn phất phất tay đuổi người. Khóe miệng nhếch lên.

Mặc dù có được số lượng lớn linh thạch Đoạn Lãng cho, nhưng Tiểu Điềm không nghĩ sẽ không học luyện đan. Nghe trưởng lão giảng pháp, nàng cảm thấy đan dược vô cùng cần thiết với tu sĩ, có được khả năng đó nàng cũng có thể tự kiếm linh thạch cho mình. Nàng hiểu được mình đã may mắn hơn rất rất nhiều tu sĩ, có được một sư phụ chỉ dạy tận tình, lại có thể thuận lợi trúc cơ, trong lúc ngoài kia bao người phải chật vật để đột phá. Nàng không muốn lãng phí cơ hội của bản thân, không muốn làm sư phụ thất vọng.

Từ đó, hàng tuần trừ chăm chỉ đi nghe pháp, tu luyện bằng linh thạch, Tiểu Điềm còn học luyện đan. Hàng đêm nàng ôm sách về đan dược, dược thảo để tìm hiểu. Ban ngày đến luyện đan các thuê một gian phòng, dùng dược liệu mua được khai lò luyện đan. Không phải nàng không muốn thỉnh giáo một trưởng lão nào về luyện đan, nhưng nghe nói cần thiên phú hệ mộc cực cao, mà nàng… Hỏa hệ hạ phẩm. Cuối cùng Tiểu Điềm quyết định kiên trì, nàng tin có cố gắng thì sẽ có kết quả. Sư phụ nàng nghe nói nàng muốn học luyện đan cũng không ngăn cản, ý tứ là để nàng tùy tiện, hắn chỉ nói: ” Không có kẻ nào không cố gắng mà thành thiên tài.” Vậy nên Tiểu Điềm càng có quyết tâm. Nhưng càng làm, Tiểu Điềm càng nhận ra, có vẻ như… Luyện đan không khó như nàng nghĩ. Bằng chứng là sau một tuần, nàng học được cách khống hỏa, một tháng sau học luyện được viên đan dược cấp một đầu tiên. Dù tác dụng của nó chỉ là làm người sử dụng tăng chút căn cốt, nhưng Tiểu Điềm rất vui mừng. Ở luyện đan các mày mò đến tầm chiều, lại trở về núi luyện kiếm, không có người luận bàn thì đi tìm sư huynh sư đệ. Đến nỗi có lần Chu Yên phải la lên: “Sư tỷ, tỷ có thật là linh căn hạ phẩm không, sao ta có cảm giác ta mới là linh căn hạ phẩm vậy hả?” Tiểu Điềm đều ôm kiếm cười khanh khách, tiếp tục ngược đãi nó.

Ròng rã như vậy hai năm. Lúc này, Tiểu Điềm mười hai tuổi, nàng cao hơn, dáng người cũng đã có chút đường cong của thiếu nữ. Nước da vẫn là màu mật ong, không trắng lên một chút nào, nhưng không hề làm vẻ đẹp của nàng giảm sút. Đôi lông mày anh khí, mắt hạnh to tròn ngày nào vẫn lung linh dưới hàng mi rất dày, sống mũi rất cao, đôi môi đỏ mọng. Đặc biệt mỗi khi nàng cười, chiếc răng khểnh tô thêm cho nàng vẻ linh động. Các đệ tử nữ của Luyện hồn tông đều mặc quần áo bằng tơ lụa màu xanh hoặc hồng nhạt, còn có người váy trắng thướt tha. Có một lần ngồi cùng Chu Yên và Mạc Phàm, lúc bọn hắn hỏi về chuyện trang phục, hỏi vì sao nàng không như thế. Tiểu Điềm lúc này đang nhai một viên kẹo, lấy ra củ tam thất màu đen, lại lấy một miếng lụa trắng bọc xung quanh. Đưa cho hai người xem, hỏi:

“Thấy hợp không? Không phải ta không muốn mặc, mà là không hợp, bất cứ màu nào cũng không hợp.”

Vì lý do đó nên Tiểu Điềm cũng chỉ mặc quần áo màu đen, tóc cài hoa đỏ, vô tình trong đám nữ đệ tử, nàng trông rất nổi bật.

Đại hội giao lưu của ngũ đại tông môn trên dãy Lao sơn cũng sắp sửa bắt đầu.