Người của sự vụ điện phụ trách các việc lặt vặt cũng vào tư thế chuẩn bị, vị trí trọng tài cũng đã được chọn ra từ các trưởng lão trong môn phái. Lao sơn hừng hực khí thế, không, phải nói chưởng môn của Luyện hồn tông hừng hực khí thế, Mạc Phàm im lặng đứng sau lưng lão.
Lúc này Hứa Vĩ Xương cùng Đoạn Lãng và một số trưởng lão đang đứng trước trận pháp ở chân núi. Những đệ tử đã từng nhìn tham gia đại hội trước thì không nói, còn lớp đệ tử mới gia nhập hay chưa được tham dự ba chục năm qua đều mang vẻ hồi hộp. Ánh sáng trận pháp lóe lên, một đội ngũ đông đảo gồm hơn hai mươi người xuất hiện.
Người đứng đầu mặc trường sam màu lam nhạt, là một nam nhân trung niên nụ cười hòa ái dễ gần, tay đeo tràng hạt, tóc tết sau lưng, quanh thân tỏa ánh vàng. Vị này là chưởng môn của Liên Hoa tông, tên gọi Liên Hoa Sinh. Nghe nói tiền thân của hắn là chưởng môn khai phái Liên Hoa tông, điều này vẫn chưa được chứng thực, nhưng con dân và các đệ tử đều gọi hắn là Đức Liên Hoa Sinh. Theo sau Liên Hoa Sinh là các đệ tử cùng năm vị đại trưởng lão của Liên Hoa tông. (*)
“Hứa huynh, đã vài chục năm không gặp, Luyện Hồn tông khí thế huy hoàng hơn xưa, Liên Hoa Sinh bội phục.”
Hắn chắp tay niệm một câu A Di Đà Phật tươi cười nói với Hứa Vĩ Xương. Hứa Vĩ Xương bước lại gần, khách sáo nói:
“Ha ha, mượn câu nói này của đệ, không dám không dám. Liên Hoa tông từ xa tới đây là vinh hạnh cho bản tông.”
Liên Hoa Sinh nhìn thấy Đoạn Lãng đứng bên cạnh hắn, cũng tủm tỉm gật đầu:
“A Di Đà phật, Tà lang quân, đã lâu không gặp.”
“Đó chỉ là ngoại hiệu, Hoa Sinh chưởng môn cứ gọi ta là Đoạn Lãng được rồi.” Đoạn Lãng nhấp môi bình thản đáp lễ.
“Được rồi, đừng đứng đây nói chuyện, Hoa Sinh lão đệ, ta đã an bài chu đáo, mời.” Hứa Vĩ Xương đưa tay ra mời.
Sau khi Liên Hoa Tông được an bài lên núi. Môt đội ngũ rầm rộ cũng đã tiến tới sơn môn Luyện Hồn Tông. Đội ngũ này gồm những người mặc quần áo vải thô, phong cách phóng khoáng, mỗi người đều cưỡi trên mình một con linh sủng như hoa ban báo, mãnh đầu sư, đại hùng. Riêng sáu người đi đầu trên vai đều đậu một con đại bàng, vị đứng đầu cơ thể cường tráng, mái tóc xõa tung, là một hán tử thô lậu. Nhóm người cưỡi linh thú bay đến cửa sơn môn, hán tử kia giọng nói hào sảng cất lên:
“Chà chà, xem ra Kim Bằng tông ta không phải đến sớm nhất, Hứa lão huynh, lần này hạ cố ghé thăm, có thể mời huynh uống mấy chén được không?”
“Hà Hà, Hổ chưởng môn vẫn phong thái như xưa, mấy chén rượu thì có là gì, Hứa mỗ nhất định bồi ngươi.” Hứa Vĩ xương vui vẻ tiến đến đón tiếp.
Hổ Uy chưởng môn kim bằng tông dẫn theo nhóm người tiến vào Luyện Hồn tông. Ngó quanh nói với Hứa Vĩ Xương:
“Xem ra lão bà nhi kia chưa tới nhỉ, còn tiểu tử của Thất Sơn môn kia nữa, Hứa lão huynh, đệ dẫn người lên núi trước.”
Vừa dứt lời thì một nhóm người đã tiến ra từ pháp trận. Người đi đầu là một phụ nhân mặc áo choàng tím, mũ áo che khuất gương mặt, dù không thấy diện mạo cũng có thể qua cái cằm nhỏ và đôi môi đỏ mọng mà đánh giá đây là một người phụ nữ đẹp, đám người phía sau cũng trong dáng vẻ như vậy nhưng phân biệt là áo choàng xám và đen. Họ chính là người Vạn Độc Cốc. Lạp Lan Nhược nhếch môi đỏ, giọng nói âm dương quái khí cất lên:
“Lão thân tuy già nhưng tai còn rất thính. Không đến lượt Hổ tiểu tử ngươi cùng Hứa lão đầu nói xấu sau lưng đâu.”
“Hừ, lão bà nhi ngươi có gì mà để cho Hổ mỗ nói xấu, Hứa huynh, ngươi tiếp lão bà này đi, đệ đi trước, miễn ở đây lại nghe bà ta cạnh khóe.” Hổ Uy chắp tay với Hứa Vĩ Xương, trực tiếp dẫn đám người cưỡi linh thú bay lên thập tam phong.
Hứa Vĩ Xương nhìn theo đám người thở dài, quay đầu nói với Lạp Lan Nhược:
“Lạp Lan, ngươi cũng từng này tuổi rồi, mà bao năm vẫn cái tính tình này. Cho Hứa mỗ một chút thể diện, ngươi dẫn người Vạn Độc Cốc lên đi thôi. Thứ cho ta đón tiếp không chu đáo, ta còn chờ Cảnh Nguyên sư đệ nữa.”
Lạp Lan Nhược không khách khí hứ một tiếng với lão rồi cũng phất tay áo dẫn đệ tử của mình lên núi. Còn lại đám người Luyện hồn tông ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, Đoạn Lãng đứng bên cạnh Hứa Vĩ Xương phe phẩy cái quạt, không mặn không nhạt nói:
“Sư huynh, xem ra Lạp Lan chưởng môn đích thực cũng còn nể mặt huynh lắm, với tính tình của bà ta, thì giờ này đáng ra còn đứng đây mắng huynh chứ không phải vậy thôi đâu.”
Hứa Vĩ Xương mặt già lúng túng chỉ gắt lại:
“Hừ, đệ đừng có nói bừa, phải là ta cho bà ta thể diện. Cùng lắm so đấu pháp, nếu ta không nhường thì bà ta tính là cái gì.”
Mọi người đứng đó nghe hai người trò truyện đều đưa ánh mắt nhìn về Hứa chưởng môn. Một vị trưởng lão ưa thích bát quái còn thì thầm với vị bên cạnh:
“Năm xưa nghe đồn chưởng môn của chúng ta còn có một đoạn tình ở Vạn Độc Cốc, xem ra đúng là như vậy nha.”
Người kia không đáp chỉ suỵt một tiếng:
“Nói bé thôi, chưởng môn đang nhìn kìa.”
Chúng trưởng lão cùng đệ tử lập tức nghiêm trang, thế nên khi đám người cuối cùng của Thất Sơn môn hiện ra trước pháp trận, Cảnh Nguyên chưởng môn nhìn thấy là đám người Luyện hồn tông vẻ mặt đều như lâm đại địch, có chút buồn cười nói:
“Ồ, chẳng hay Hứa huynh không hoan nghênh Thất Sơn môn ta. Đường xá xa xôi còn mong Hứa huynh thông cảm. Cảnh đệ cáo lỗi.”
Thất Sơn môn chuyên về tu bùa phép, đạo sĩ nổi danh vùng đất sông núi. Họ đều mặc đạo bào, mang pháp bảo tùy thân khác nhau. Riêng Cảnh Nguyên trông còn khá trẻ, tầm hơn ba mươi tuổi, đầu đội quan ngọc, khí độ nho nhã, phong tư phi phàm, bên hông đeo một cái hồ lô mộc mạc. Hai tông môn tiến lại gần nhau, Hứa Vĩ Xương cười xòa:
“Nào có, đệ dẫn theo Thất Sơn môn đến đây, Luyện hồn tông ta vui còn chẳng kịp, chỉ là lúc nãy mới tiếp người Vạn Độc Cốc nên giờ hơi thất thố, đi thôi, các tông môn khác cũng đã đến đông đủ cả rồi.”
Cảnh Nguyên mang vẻ mặt thì ra là vậy, nhìn thấy Đoạn Lãng, cũng chắp tay chào hỏi:
“Đoạn sư đệ, hữu lễ, có vẻ tu vi của đệ mấy chục năm không gặp, cũng có thăng tiến, Cảnh Nguyên tự thẹn không bằng.”
“Không có, Cảnh chưởng môn phong thái nay còn hơn xưa, Cảnh chưởng môn, mời.” Đoạn Lãng mỉm cười đáp lễ hắn.
***
Trên đỉnh thập tam phong, trong đại điện hùng tráng uy nghi, chính giữa điện đặt một cái đỉnh đồng điêu khắc họa tiết thâm ảo. Hứa Vĩ Xương ngồi trên ghế chủ vị, bên dưới tay phải hắn là đại trưởng lão Đoạn Lãng. Các chưởng môn và người của môn phái đều được an bài hai bên đại điện. Bên cạnh Liên Hoa tông là Vạn Độc Cốc, còn phía bên kia là Thất Sơn môn và Kim bằng tông.
Hứa Vĩ Xương ho nhẹ, đứng lên, lúc này trông dáng vẻ hắn đầy phong thái của một vị chưởng môn, dáng vẻ uy nghi, khuôn mặt tráng niên, cốt cách tiên phong đạo cốt. Lão mở miệng nói:
“Hôm nay ở đây đều là nhân vật chủ chốt trong tu chân giới. Hứa mỗ thân là chưởng môn của Luyện hồn tông, lần này mạn phép dùng lễ của tông môn chủ nhà đối đãi, có gì chưa chu đáo thì các vị cũng bỏ qua cho. Ta cũng không nói dài dòng, lần này là cuộc so tài đấu pháp giữa các tu sĩ của năm tông môn, mục đích là để các đệ tử có thể luận bàn cùng nhau cố gắng. Tất nhiên chỉ trong cảnh giới với nhau, trong quá trình này cũng không một ai được phép xen vào, nếu không cũng đừng trách Hứa mỗ không nể mặt. Đây vốn là quy củ của các tông môn từ xưa đến nay. Còn về người đứng nhất trong đại hội lần này cũng sẽ có thưởng. Thưởng cho tu sĩ luyện khí đứng đầu một kim linh quả, mười viên trúc cơ đan, một trăm linh thạch hạ phẩm. Tu sĩ trúc cơ đứng đầu một gốc sâm ngọc linh ba trăm năm,năm trăm linh thạch hạ phẩm. Tu sĩ kim đan hạng nhất là ngũ sắc quả năm trăm năm, một ngàn linh thạch hạ phẩm. Các vị chưởng môn ở đây có ý kiến gì không?”
Cả bốn vị chưởng môn đều im lặng, Hứa Vĩ Xương thấy thế gật đầu:
“Nếu các vị không có ý kiến gì. Thì từ ngày mai sẽ bắt đầu thi đấu. Giờ ta đã sắp xếp nơi ở cho các vị, mời mọi người đi theo đệ tử tiếp dẫn, thủ tục báo danh cho các đệ tử cứ nói với họ là được.”
Mọi người đều tản đi, chưởng môn Kim bằng tông thì đứng chờ ở cửa điện, cười to nói với Hứa Vĩ Xương:
“Hứa huynh, đi thôi, lâu rồi không uống cùng nhau một chén.”
Hai vị chưởng môn trực tiếp cùng nhau bay xuống lục phong. Mạc Phàm định đi theo sư phụ của hắn, thấy sư phụ có vẻ gặp lại bằng hữu cũ, nên hắn biết ý không đi theo, nghĩ thế nào, hắn quyết định đi dạo trên thập tam phong. Gần ba năm nay, hắn tu luyện rất chăm chỉ, cảnh giới trúc cơ trung kì đã tiếp cận hậu kì. Như vậy đã là vô cùng nhanh rồi, nhưng hắn biết nếu không cố gắng thì bất cứ lúc nào cũng có thể ở sau lưng người khác.
Tiểu Điềm là một ví dụ, nàng không có linh căn như hắn, nhưng cũng có thể cùng hắn đấu ngang tay. Đáng tiếc không ai phát hiện ra điều này. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, hàng chục dãy võ đài, bước chân khựng lại, chỉ thấy bên gốc cây cổ thụ già, Tiểu Điềm vẫy tay với hắn, nàng gọi:
“Sư huynh.”
Mạc Phàm bước tới, nhìn vào gương mặt xinh xắn linh động của nàng.
“Sao muội lại ở đây?”
Tiểu Điềm bĩu môi, hai tay chắp sau lưng, chân nàng đá viên sỏi trên mặt đất.
“Thì ở Cửu Lao nhàm chán quá, muội tính lên đây xem võ đài, nhưng hình như hôm nay chưa bắt đầu.”
“Chưa, mai mới bốc thăm. Ngày mai ta cũng thi đấu.”
“Mai muội sẽ xin sư phụ cho đi cùng, muội nhất định sẽ cổ vũ cho huynh và Chu Yên, cố lên!”
Mạc Phàm nhìn nàng giơ tay tạo thành nắm đấm, nhớ tới nàng đầu tiên gặp nàng, hôm đó hắn thật chật vật. Khẽ cười nói:
“Được. Giờ về thôi, ta đưa muội về.”
Tiểu Điềm chớp chớp cặp mắt nhìn hắn:
“Huynh không tò mò muốn biết đối thủ của mình như thế nào à. Muội mà là huynh thì giờ đã đến khu tiếp dẫn đường xem thử rồi đó.”
“Thế à, thế… Ta dẫn muội đi xem thử?” Hắn cũng không có suy nghĩ đó, nhưng nếu Tiểu Điềm muốn xem thì dẫn nàng đi xem cũng được.
“Ừ, nhưng phải bí mật, huynh hiểu không, đã đi do thám thì không thể đường hoàng mà đi được.” Nàng nheo đôi mắt, cười cười nói với hắn, mỗi khi có chủ ý xấu, nụ cười của nàng luôn như vậy.
Vậy là, nửa canh giờ sau, tại khu nhà ở của các môn phái trong tiếp dẫn đường, Tiểu Điềm kéo tay Mạc Phàm, đứng nép ở một góc hành lang nhìn ngó xung quanh, một bộ dạng như đạo tặc. Nhưng giờ này, các môn phái cùng người của họ đều đã vào phòng nghỉ ngơi, hoàn toàn không có một ai ra ngoài. Các sân viện đều trống không. Tiểu Điềm chán nản quay đầu, định nói gì thì nhìn vẻ mặt như đã biết trước của Mạc Phàm, tức giận buông tay áo hắn, nói:
“Huynh đã biết rồi mà không nói, làm muội lén lút nãy giờ, kệ huynh, mai muội xem lên đài huynh làm thế nào.”
Mạc Phàm cố nén cười, hắn chọc chọc tay vào trán nàng, hơi chế giễu:
“Muội đấy, muội có thấy ai có võ công tuyệt kỹ gì vừa đến nhà người khác làm khách đã thi triển ra chưa, nếu muội muốn giúp ta, mai muội đứng dưới khán đài la to một tí là được.”
Tiểu Điềm giơ tay làm nắm đấm, định vung tay đánh hắn, thấy Mạc Phàm nghiêng người né như thói quen, lại đảo mắt, đổi thành gạt chân, thấy hắn đứng không vững sắp ngã thì đạp Bỉ Ngạn kiếm bỏ chạy, miệng vẫn không quên nói:
“Muội mặc kệ, huynh mà thua thì huynh là đồ con rùa, đừng mong muội báo thù cho huynh.”
Nàng quên mất đây là một cuộc tỉ thí, nếu Mạc Phàm có thua nàng ngay cả tư cách báo thù cũng không có. Để lại Mạc Phàm đang chống tay dựa cột, nhìn bóng dáng nhỏ đang làm mặt xấu với hắn khuất dần trên bầu trời, dở khóc dở cười. Một lúc sau hắn mới nói:
“Ừ, ta cũng không muốn thua đâu. Thật khó coi… Trước mặt muội.” Hắn nhỏ giọng thì thầm.
Hắn không để ý, ở một góc phòng cuối dãy hành lang cách đó không xa, cánh cửa sổ hé mở, một bóng người mặc áo choàng trùm đầu màu xám đang nhìn hắn.
“Bình nhi, có chuyện gì à?”
Lạp Lan Nhược đang ngồi trên bàn uống trà, hỏi nàng. Nàng đóng cửa lại, dưới áo choàng xám, giọng nói thanh lãnh của thiếu nữ vang lên.
“Không có, sư phụ.”
***
(*) Tác giả có lời muốn nói: Lấy ý tưởng từ rất nhiều bối cảnh và tư liệu, thì bây giờ Đức Phật thích ca chưa giáng sinh, nhưng Liên Hoa tông vẫn mang màu sắc Phật giáo chút. Nhưng không thể nhầm với tôn giáo bây giờ. Mong các bạn đọc không cho rằng tác có ý chỉnh sửa gì mà hãy coi nó đích thực là một môn phái tu chân do mình sáng tạo để phục vụ cốt truyện. Các môn phái khác cũng là như vậy. Thuật ngữ tiên hiệp hay kì trân dị bảo cũng là “huyền huyễn” Không có thật nha. Mình sẽ không giải thích nhiều về những thuật ngữ cơ bản của truyện tiên hiệp, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.