Chương 18: Mạc Phàm và Lang Hạo

Thấy Tiểu Điềm nở nụ cười chạy đến, đôi bàn tay định đưa ra của Đoạn Lãng định đưa ra cuối cùng rụt lại. Không ngờ đệ tử của hắn vẫn như mấy năm về trước, trực tiếp nhào tới ôm eo hắn. Đối với nàng, hắn vẫn là bậc trưởng bối luôn cho nàng sự chở che, dựa dẫm. Ít nhất cho đến bây giờ hắn luôn làm như vậy.

Dù chỉ ôm một cái rồi Tiểu Điềm bỏ tay ra luôn như sợ hắn sẽ nhắc nhở. Nhưng Đoạn Lãng không có ý tứ đó, chỉ mang theo nàng cùng về Cửu Lao sơn. Dưới ánh dương, bóng dáng hai sư đồ sóng vai mà đứng, bất giác nàng đã cao đến ngang ngực hắn, chỉ vài năm nữa thôi, nàng sẽ thực sự trưởng thành. Đoạn Lãng chợt nghĩ, đến lúc đó hắn sẽ vẫn chỉ coi nàng là đệ tử của hắn? Hắn không có câu trả lời.

Hai canh giờ tuy ngắn nhưng cũng có thể làm rất nhiều việc. Chỉ biết trên lục phong, Mạc Phàm vẫn tận dùng thời gian tu luyện. Chỉ một chút xíu nữa thôi, là hắn sẽ bước vào trúc cơ hậu kì, thứ hắn thiếu chỉ là thời gian. So với một số người sinh ra trong gia tộc tu chân, hay những thiên kiêu xuất thân từ tông môn từ bé, đây là khiếm khuyết của hắn. Rất may mắn là năm đó hắn không bỏ cuộc, và bây giờ cũng vậy. Đến khi linh thạch đã bị hấp thu thành mảnh vụn, thì cũng sắp đến giờ thi đấu. Hứa Vĩ Xương đứng trước cửa phòng nhìn hắn, lão gật đầu. Những gì cần dặn dò lão cũng đều nói cho hắn. Ngay cả ấn chú bảo mệnh của tu sĩ Phân Thần hậu kì cũng đều đã cho hắn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chắc chắn là Lang Hạo cũng như vậy. Bây giờ chỉ là cả hai sẽ buông tay mà đấu một phen, quyết định kẻ cuối cùng xứng danh thiên tài trong lớp trẻ của năm tông môn.

Chưa bao giờ trong mấy chục năm qua không khí của Luyện Hồn tông náo nhiệt đến như vậy. Bởi vì lần này, tông môn có hai người lọt vào trận chung kết của đại hội đấu pháp. Người đầu tiên chính là Vị Thành, không hổ danh là thiên kiêu của gia tộc tu chân đứng đầu Bách Việt thành, dù chỉ là con cháu của một gia tộc tu chân nho nhỏ, nhưng để có chỗ đứng ở thành Bách Việt, thì Vị gia cũng phải có những tuyệt kĩ áp đáy hòm. Người còn lại là Mạc Phàm. Mặc dù không có người vào vòng chung kết ở cảnh giới kết đan, với Luyện Hồn tông đây cũng là thành tích vô cùng tốt. So với kết quả thảm bại của đại hội lần trước ở Vạn Độc Cốc.

Tiểu Điềm cùng Chu Yên hòa vào đám đồng môn, reo hò tên Mạc Phàm dưới võ đài. Đây chính là lợi thế tông môn chủ trì, vạn chúng chú mục, cổ vũ cho ngươi. Không quản hiềm khích thế nào, trước ích lợi và vinh quang của tông môn thì các lứa đệ tử đều đồng lòng. So với số đông đệ tử Luyện Hồn tông thì các tu sĩ của tông môn khác chỉ là con số nhỏ. Huống là Lang Hạo là một kẻ rất kiêu ngạo, nên người cổ vũ cho hắn có la khản giọng cũng không so nổi với số đông. Uy thế trong lớp đệ tử trẻ của Mạc được đẩy lên cao nhất. Khi cả hai bước lên võ đài. Lang Hạo nheo mắt nhìn Mạc Phàm nói:

“Ta thích thú nhất là có thể đánh bại một kẻ được xưng là thiên tài như ngươi.”

Ngoài ý muốn Mạc Phàm lại lắc đầu nhìn hắn khó hiểu:

“Ta trước giờ chưa bao giờ tự xem mình là thiên tài. Ngươi không biết hơn ba năm trước ta còn suýt chút nữa thi trượt khảo hạch vào Luyện hồn tông. Nếu nói thiên tài chân chính, thì…” Hắn đưa mắt nhìn xuống Tiểu Điềm dưới võ đài.

“Phải là nàng mới đúng.” Mạc Phàm cười.

Lang Hạo quay ra nhìn Tiểu Điềm, hắn xùy cười: “Nàng?”

Trong mắt hắn Tiểu Điềm chỉ là một tiểu cô nương miệng lưỡi hơi sắc bén, lại rất dễ xúc động.

Nhưng Mạc Phàm không đáp lời hắn. Thiếu niên tuấn tú khiêm nhường này rút ra Xích Diễm Tiên, bước về phía đối diện, nhìn hắn, ý tứ chỉ một chữ:“Chiến.”

Lang Hạo cũng không coi thường, Kim Ưng Hộ Trảo xuất hiện trên tay. Cả võ đài chìm trong tĩnh lặng.

Một tiếng hô bắt đầu cũng là lúc tất cả bùng nổ.

Từng trảo từng trảo đánh xuống, Xích Diễm Tiên như con rắn lửa quấn lấy. Cả thân pháp đều được hai thiếu niên cùng thi triển. Một mạnh mẽ hung tàn như hổ báo lang sói. Một bình tĩnh thong dong nhưng cũng nhiệt huyết như lửa. Đến linh thú Mãnh Sư cũng bị Lang Hạo thu về, hắn muốn so đấu một trận thực sự bằng đấu pháp chân chính. Hộ giáp hệ thổ cũng đã được Mạc Phàm thi triển. Tuy hắn có kém Lang Hạo đôi chút về tu vi nhưng chẳng rơi vào thế hạ phong. Hỏa Long Phẫn Thiên đánh ra, vòi rồng lửa cuồn cuộn cũng bị cuồng phong nhận của Thiên Bằng đệ nhất thức cản lại. Kim Ưng Hộ Trảo cũng không làm gì được lá chắn thổ hệ. Khúc dạo đầu thật sự vô cùng kịch liệt.

Trên khán đài trước cửa đại điện, cả Hứa Vĩ Xương và Hổ Uy cũng không nói một lời im lặng quan sát đệ tử của mình thi đấu. Còn Đoạn Lãng, trong con mắt của hắn, thì đây chỉ là một trận đấu pháp của cảnh giới quá nhỏ, không gợi lên quá nhiều hứng thú. Nếu là đệ tử của hắn, thì có lẽ hắn sẽ tập trung hơn. Nhưng vì cũng là người chủ trì cho đại hội, hắn cũng nhìn về phía võ đài, nhưng phần lớn là để mắt tiểu đệ tử. Nàng lúc này vẫn thô bạo hô lên:“Sư huynh! Nướng hắn! Đúng rồi! Đánh cho hắn thành con sói nướng.”

Lang Hạo không rảnh phân tâm với nàng, nhưng khuôn mặt dã tính cũng đen thui vài phần. Mạc Phàm tuy không ngừng công kích bằng hỏa thuật, nghe những lời này không khỏi nhếch miệng cười. Mọi người trong tông môn đều đã quen mặt Tiểu Điềm, nghe những lời này liền hô đúng lắm, còn sáng tạo thêm nhiều câu cổ vũ công kích không kém. Chu Yên đứng cạnh Tiểu Điềm cũng vô cùng tự nhiên gia nhập đội cổ vũ này.

Khi Lang Hạo không nhịn được nữa mà sử dụng Lang Vương chiến thể, thân ảnh của hắn nhoáng lên trên võ đài. Mạc Phàm trực tiếp dùng Vạn Hỏa Trùng Sinh, cả võ đài lại chìm trong biển lửa. Nhưng đến lúc này, mặc cho lửa thiêu đốt, thân thể được cường hóa, Lang Hạo như con sói hoang dã, giơ vuốt liên tục mà ra chiêu. Với tu sĩ sử dụng thuật pháp, điểm yếu chính là khó có thể chịu đựng nổi nếu như công kích cận chiến của đối phương quá mạnh, nhưng Mạc Phàm không nằm trong số đó, hắn kiêm tu nhiều hệ, nhưng đều là chăm chút không lơ là.

Nên lúc này ưu thế đó cũng đã hiện ra. Chỉ thấy ngay cả khi lớp giáp hộ thể bị xé rách, làm trường sam màu xanh ngọc của hắn cũng rách ra, lộ một tầng da thịt ở ngực thì cũng là thân thể của một thiếu niên cường tráng. Xích Diễm Tiên đã bị thu lại từ bao giờ, hắn trực tiếp dùng tay đối trảo, chỉ khác là trên bàn tay cũng hiện ra hộ giáp thổ hệ. Các tu sĩ Luyện Hồn tông ngay cả Tiểu Điềm và Chu Yên thân thuộc với hắn nhất cũng cảm thấy khó hiểu vì sao hắn lại thu Xích Diễm Tiên mà đổi sang đấu pháp cận chiến. Ngoài Đoạn Lãng và Hứa Vĩ Xương thì không ai biết, Mạc Phàm mạnh nhất không phải là hỏa hệ linh căn, mà là lôi hệ. Từ ngày phát hiện thiên phú này của hắn, Hứa Vĩ Xương đã tìm cho hắn các công pháp lôi hệ tốt nhất trong tông môn, từ công pháp luyện thể cho đến công pháp công kích. Có mầm ươm từ sớm thì cũng sẽ sớm gặt hái thành quả, tu sĩ bình thường sợ lôi điện, còn tu sĩ lôi hệ lấy lôi đình làm món ăn, dùng lôi đình luyện thể. Đừng trông Mạc Phàm ngày thường trông như một thư sinh mà nhầm, hắn cũng đã nếm trải không biết bao lần lôi điện tẩy rửa, ngay cả Vạn Lôi Quật, một trong những bí cảnh tu luyện trong môn phái, hắn cũng đã đi vào, dù chỉ mới trải qua tầng một. Không ai phát hiện ra điều này, bởi mấy nghìn năm qua Luyện Hồn tông chưa hề phát hiện tu sĩ lôi hệ. Vì thế, dù không có Lang Vương chiến thể, thì thân thể trông như bình thường của hắn lại tràn ngập lực lượng thể chất, căn cốt không biết hơn bao nhiêu lần người bình thường. Nếu nói vì sao những lần đấu pháp trước để bị thương, thì đây chính là điểm thông minh của hắn. Hắn giấu mình rất kĩ, chỉ khi có thể thu liễm thì mới là người chiến thắng đến cuối cùng.

Lang Hạo vô cùng bất ngờ, vì hắn không tìm được lợi thế ngay cả đã khi đã kích phát chiến thể. Đối phương như có một luồng khí lực không hề thua kém hắn, mọi công kích đều bị đáp trả. Đến lúc hắn thấy linh lực cũng vơi đi một phần ba, đành thu trảo, lùi lại về thế thủ. Nhìn Mạc Phàm dù một bên áo đã rách nhưng cũng vẫn khí độ như vậy, hắn không khỏi dâng lên hàn ý. Trên thảo nguyên sinh tồn rất khó khăn, bộ lạc phải trốn chui trốn lủi, hắn sống nhờ giành ăn với dã thú, nên bản tính của hắn vốn hoang dại, ngay cả khi gia nhập Kim Bằng tông vì vài chuyện ngoài ý muốn, cá tính đó vẫn không thay đổi. Hắn đắc ý vì thiên phú của mình, cũng coi thường những đứa trẻ được nuôi trong phòng ấm, vì hắn nghĩ mình có tư cách đó. Nhưng lần này chính hắn cũng nhận ra, không thể coi thường bất cứ kẻ nào, ví dụ như thiếu niên luôn miệng nói mình không phải là thiên tài trước mắt hắn.

Xung quanh võ đài dậy sóng, mọi người vốn nghĩ Mạc Phàm rất giỏi, nhưng giờ lại cảm thấy hóa ra hắn còn hơn thế, có thể so đấu cùng chiến thể, không hề thất thế. Các tu sĩ đồng môn reo hò. Ngay cả Chu đổ thần đang xem chiến, hắn cũng phấn khích, nếu hôm nay Mạc Phàm thắng, thì hắn sẽ thua kha khá linh thạch, nhưng nếu thua như vậy hắn cũng cảm thấy không hề lỗ vốn.

Chỉ là, Lang Hạo chưa hề đuối sức, cũng không có ý bỏ cuộc. Con mắt hắn đỏ vằn như dã thú, lại tru lên một tràng dài như sói giữa đồng hoang, tàn ảnh hiện lên, mượn nhờ thân pháp và phong hệ pháp thuật gia tốc, áp sát Mạc Phàm lần nữa, đôi con ngươi hiện ra ánh đỏ chói mắt, khiến Mạc Phàm như bị thôi miên, cánh tay đưa ra cản công kích cũng dừng lại. Đây chính là Yêu Nhãn Nhiếp hồn, một đặc thù công pháp của Lang Vương chiến thể. Ngay lúc này, Lang Hạo không dùng công kích bình thường bằng lợi trảo mà là chiêu thức thứ hai trong Thiên Bằng Thập Tam thức, Kim Bằng Liệt Địa. Một trảo này, không hoa mĩ như thức thứ nhất, mà lại như áp súc cả trăm lần sức mạnh, để lại một vệt trảo màu đen giữa không trung theo hướng hắn vươn song trảo, vị trí chính là ngực trái của Mạc Phàm. Chỉ dùng ba ngón tay như móng vuốt chim ưng vồ mồi, nhưng sức mạnh có thể Liệt Địa như tên gọi của nó. Điều đáng sợ là khi trảo đã tiếp cận mục tiêu, sẽ dùng sức lực xé toang lồng ngực con mồi. Nhưng Mạc Phàm đã hồi thần ngay lúc trảo ấn đặt lên lồng ngực, một tầng đất dày dâng lên bảo vệ vị trí trái tim, hắn lấy tay làm chưởng hất văng một trảo của Lang Hạo, mắt thấy trảo còn lại khí thế không thể ngăn cản, hắn vận dụng sức mạnh của toàn bộ cơ thể, huyết nhục chấn động, quyết định dùng chưởng pháp đánh ngược vào lồng ngực đối thủ, trong chưởng đó đan xen lôi đình lực, bàn tay hiện từng gợn sóng màu tím nhạt, tiếng vang lách tách. Khi chưởng đó đập vào ngực Lang Hạo, hắn như không tin mà nhìn vào dòng lôi điện đang hoành hành trên ngực mình, trợn mắt nhìn Mạc Phàm, cả lồng ngực tê dại đau buốt bay về phía sau. Mạc Phàm cũng không khá gì hơn, hắn bay về hướng ngược lại, trên lồng ngực hộ giáp vỡ tung, máu cũng bắn ra.

Hứa Vĩ Xương cùng Hổ Uy đều bật dậy, dưới võ đài Tiểu Điềm và Chu Yên la lên:

“Sư huynh!”

Cả lồng ngực đau đớn, khóe miệng cũng trào ra máu, đến hít thở cũng phải cố gắng lắm mới có thể hít vào thở ra. Mạc Phàm đưa tay sờ lên lồng ngực, hoàn hảo vẫn chưa bị xé rách. Nhưng khi hắn ngồi dậy lại thổ một ngụm máu, trong máu có mảnh vụn, xem ra bị thương không nhẹ. Hắn ho khan, dùng tay áo lau máu trên môi. Nhìn lại đối thủ của mình. Một chưởng đó hắn cũng quyết tâm ngoan tuyệt, muốn cùng Lang Hạo ăn miếng trả miếng, dùng hơn tám thành lực lượng lôi đình trong cơ thể. Nên giờ này Lang Hạo tuy chưa bất tỉnh, nhưng cũng không kém hắn là bao. Dã thiếu niên đã trở về hình dạng vốn có của hắn, mái tóc rối tung, lồng ngực in đậm chưởng ấn, lực lượng lôi đình vẫn thẩm thấu trong cơ thể, đau không kể xiết. Lang Hạo lúc này mới hiểu đây mới là sát chiêu của Mạc Phàm. Cả thân thể hắn rã rời, nhìn đối thủ từng bước gian nan tiến đến gần hắn, hai bàn tay đều ngưng tụ lôi điện. Hắn thấy Mạc Phàm cười khổ nói với mình:

“Thật ra ta còn một vài chiêu lôi pháp muốn cùng ngươi phân thắng bại, nhưng giờ cũng không còn đủ sức nữa rồi. Chỉ là vẫn có thể dùng lôi điện lực, ngươi có muốn thử không?”

Lang Hạo nghe vậy thì trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn đến đây với tâm thế của kẻ chiến thắng, nhưng cuối cùng lại nằm dưới đất không thể nhúc nhích nghe câu hỏi này của đối thủ. Nhưng hắn không phải là kẻ ủy mị, tâm cảnh như tháo bỏ gút mắc, lấy lại phong thái cuồng dã của mình. Hắn thản nhiên nhìn Mạc Phàm, chớp đôi mắt sắc bén, trầm giọng:

“Nếu có lần sau gặp lại, ta với ngươi lại so đấu?”

“Được.” Mạc Phàm gật đầu, dù trông hắn tả tơi nhưng không hề giảm sút hình tượng. Tay hắn vẫn súc thế, như chỉ chờ nếu Lang Hạo phản kích thì sẽ dùng toàn lực.

Vậy mà, Lang Hạo nghe vậy lại rất thống khoái nhìn trưởng lão chủ trì, nói: “Ta nhận thua.”