Chương 19: Núi cao còn có núi cao hơn

Lúc lời này của hắn vừa ra, thì hắn trợn mắt nhìn Mạc Phàm đang mỉm cười liền gục xuống, thiếu niên đứng đắn này vậy mà chỉ là cố cầm cự. Thật sự thì Mạc Phàm đã cạn lực.

Nếu Lang Hạo không nhận thua thì giờ này người thua là hắn. Nhưng không ai có thể chê trách hắn bất cứ điều gì, bởi thực lực của hắn khiến các đồng môn tâm phục khẩu phục. Không chờ trưởng lão kia tuyên bố Mạc Phàm thắng cuộc. Thì Tiểu Điềm đã chạy thẳng lên trên võ đài, oa oa kêu:

“Sư huynh, huynh có sao không? ”

Thấy mắt Mạc Phàm như muốn nhắm lại, liền túm lấy hắn lắc lắc:

“Huynh đừng ngủ! Ngủ rồi đi luôn đó! Hu hu…”

Chu Yên đứng bên cạnh ái ngại, nói nhỏ:

“Sư tỷ mà lắc nữa thì sư huynh mới đi luôn ấy.”

“Được rồi, Điềm nha đầu, để ta xem cho hắn nào.”

Tông chủ Hứa Vĩ Xương cùng Hổ Uy đang đứng sau lưng nàng. Tiểu Điềm vội vàng đứng sang một bên. Lang Hạo giờ mới cười cười lên tiếng:

“Tiểu muội tử, muội lo lắng cho Mạc Phàm làm gì, một trảo ấy của ta bị cắt mất nửa chiêu, dăm bữa nửa tháng lại ngon lành. Ta mới là người phải lo đây này. Đến giờ vẫn không thể đứng dậy nổi.”

Thật vậy, gần mười thành lôi đình lực tích lũy của Mạc Phàm, giờ lôi điện chạy khắp thân thể, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng bên trong khổ không sao kể xiết. Cuối cùng hắn bị Hổ Uy tông chủ một tát vỗ xuống đầu dạy dỗ:

“Còn nằm đó mà tán gái, chưa chết được! Lần này về khỏi kiêu ngạo nữa nhé, xem lão tổ dạy dỗ ngươi thế nào.”

Ngoài ý muốn thì Lang Hạo có vẻ rất tôn trọng vị tông chủ này, hắn không phản khán chỉ la oai oái:

“Đừng mà, Hổ thúc, cả người ta ngoài đầu ra chỗ nào cũng bị thương. Ai nha, ngươi nhẹ tay thôi.”

Cuối cùng cả Hứa Vĩ Xương và Hổ Uy đều mang người của mình đi. Bên võ đài khác cũng định ra kết quả. Vị Thành thành công đứng đầu lứa luyện khí. Còn võ đài kim đan, thật không ngoài ý muốn, là Liên Hoa tông đệ tử toàn thắng.

Kết quả này khiến Liên Hoa tông coi như là đạt thành tích tương đồng mà lại có phần nhỉnh hơn Luyện Hồn Tông. Phải biết đường tu luyện có vô số thiên tài ngã xuống, mà thiên tài trong lứa kim đan cũng là thành tích tốt nhất trong lớp đệ tử trẻ. Ba ngày xem chiến đấu khiến cho tất cả đệ tử của năm tông môn mở mang tầm mắt.

Nhưng điều háo hức hơn là lần này hầu hết đệ tử đều thắng cược, ha ha. Nếu không phải Mạc Phàm kiên trì nổi thì hôm nay thắng lớn nhất là Chu đổ thần. Mặc dù vậy nhưng Chu đổ thần không hổ là con bạc có uy tín của Luyện Hồn tông. Hắn dùng tu vi kim đan áp chế từng người muốn xông vào náo loạn, chiếu theo tờ danh sách cá cược mà trả linh thạch.

Tiểu Điềm nhờ vậy mà lại có thêm kha khá linh thạch nữa. Nghĩ nghĩ, nàng kéo theo Chu Yên chạy xuống khu luyện đan các, thấy những loại thảo mộc nào có giá trị dưỡng sinh tốt đều bỏ linh thạch ra mua. Nhân sâm, linh chi, nấm hương, đủ cả.

Nàng định ngày mai sẽ đưa tặng cho Mạc Phàm để hắn dưỡng thương. Không thì đưa mấy cái này cho táo phòng của tông môn để nấu đồ ăn cũng không tệ. Nghĩ vậy, không tự chủ mà nuốt nước miếng, nàng và Chu Yên tách ra trở về núi của mình.

Trên Cửu Lao sơn, Đoạn Lãng cũng đã trở lại. Hắn không ở trong động phủ mà lại ngồi trên vách núi, tựa vào tảng đá to lớn, thấy Tiểu Điềm, hắn gật đầu, nói:

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Sư phụ, con nghĩ sư huynh bị thương nặng, muốn mua ít linh thảo cho hắn.”

“Yên tâm đi, ta đã đến xem qua, hắn không sao cả, chỉ là thua chút về cảnh giới sử dụng pháp lực quá độ nên hư thoát thôi.”

Nếu Lang Hạo có ở đây thì sẽ nói rằng ngươi quá xem thường chiêu thức kia của hắn. Đường đường Thiên Bằng đệ nhị thức mà không sao cả là thế quái nào, Mạc Phàm không bị xé toang lồng ngực là may mắn lắm rồi, còn nội kình dư chấn của một trảo đó để lại cũng đủ ăn đau khổ. Nhưng Tiểu Điềm vô cùng tin tưởng Đoạn Lãng, nghe vậy liền thở phào. Đi về sau núi luyện kiếm tiếp.

Đoạn Lãng không nói gì nữa, hắn phách ra chiết phiến, phe phẩy, dưới hoàng hôn, biển Bột Hải phía xa nhuộm một màu tím của ráng chiều, đẹp không sao kể xiết.

Bên dưới Lục phong tình cảnh không được thong dong như thế. Dù Đoạn Lãng đã dùng pháp lực bảo vệ tâm mạch cho Mạc Phàm, nhưng hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Dọa cho Hứa Vĩ Xương phải kiểm tra toàn thân cho hắn một hồi, rồi mới tin tưởng lời Đoạn Lãng nói mà yên tâm hơn. Quả thật là như vậy, bỏ qua vấn đề bị thương, thì đan điền trong cơ thể hắn thực sự suy kiệt, nhưng cũng may mắn. Vì nhờ vậy mà thúc đẩy Mạc Phàm đột phá tiến vào cảnh giới trúc cơ hậu kì.

Rất nhiều tu sĩ vì thế mới lăn xả trong tu chân giới, bởi kinh nghiệm chiến đấu cũng như kích phát tiềm năng sẽ giúp họ có thể tăng tiến tu vi một mảng lớn.

Buổi chiều ngày hôm sau, trong lễ trao thưởng với sự có mặt đầy đủ của năm tông môn cùng chúng đệ tử. Có thể thấy ba người đứng đầu đều có dáng vẻ khác nhau nhưng chung quy đều rất vui vẻ, ngay cả Vị Thành ngày thường không thích nói cười cũng nhếch khóe môi.

Tiểu Điềm đứng ở bên dưới khán đài, nhìn Mạc Phàm nhận thưởng mà không khỏi tự hào, đấy là sư huynh của nàng a. Tất nhiên ngoài trao thưởng thì năm tông môn còn luận bàn giữa các cao tầng về nhiều vấn đề khác, nhưng đấy không phải là việc của các đệ tử tham gia.

Đoạn Lãng cũng cùng Hứa Vĩ Xương tiến vào đại điện. Nên Tiểu Điềm, Mạc Phàm, Chu Yên rủ nhau xuống lục phong của Mạc Phàm tụ tập.

Trong rừng trúc xanh rợp bóng cây, cả ba thiếu niên thiếu nữ ngồi quây quần. Cách đấy không xa là căn nhà tranh nhỏ.

“Sư huynh, giờ huynh cảm thấy thoải mái hơn chưa?” Tiểu Điềm mở miệng, Chu Yên cũng quay sang nhìn Mạc Phàm.

“Khá hơn rồi, tầm mười ngày nửa tháng là ổn. Huynh cũng vừa lúc đột phá trúc cơ hậu kì luôn. Coi như là nhân họa đắc phúc.” Mạc Phàm gật đầu.

“Oa, Mạc sư huynh giỏi thế, đệ mới ở trúc cơ trung kì.” Chu Yên nghe vậy liền phồng má, lẩm bẩm.

“Được rồi, sư phụ tỷ nói tu hành thì phải kiên trì, không nên nóng vội. Mỗi người đều có đường của mình, đệ đừng lo.” Tiểu Điềm an ủi hắn, lại lấy ra một cái nồi đất, nói với Chu Yên.

“Đệ nhóm lửa đi, sáng nay ta vừa xuống hỏa táo phòng dưới núi nhờ họ làm cho một nồi gà hầm linh thảo để sư huynh bồi bổ.”

“Sao không có phần của đệ mà lại của Mạc sư huynh?” Chu Yên kháng nghị.

“Được, vậy đệ cũng bị thương như vậy đi, ta hứa sẽ hầm cho đệ tận hai con.”

“….”

Mạc Phàm ngồi nhìn hai người tranh luận, từ chối cho ý kiến, nhưng nét mặt hắn vẫn nhu hòa, đây là sư muội, sư đệ của hắn, nội tâm Mạc Phàm rất vui vẻ. Cuối cùng cả ba đứa trẻ đều chia ra ăn hết nồi gà hầm, Tiểu Điềm tuy nói không làm cho Chu Yên nhưng người ăn nhiều nhất là nàng và tiểu sư đệ này.

Tuy xuất thân nông gia, nhưng Mạc Phàm từ trước không có dáng vẻ và phong phạm thô lỗ, hắn được Hứa Vĩ Xương dạy dỗ rất tốt từ cách cư xử lẫn đối nhân xử thế. Ngay cả ăn uống cũng chậm rãi. Chưa đến nửa canh giờ, cả nồi gà hầm cũng sạch bóng, Tiểu Điềm và Chu Yên đều vỗ bụng ợ một hơi thoải mái.

“Ăn xong rồi, nói chuyện chính. Lần này ta muốn tạm biệt hai người trước, quyết định một thời gian tập trung tu luyện, nửa năm sau ta sẽ rời núi lịch luyện.” Tiểu Điềm uống một ngụm nước hoa quả, tuyên bố với hai người.

Mạc Phàm là người đầu tiên phản ứng, hắn nhíu mày:

“Muội còn nhỏ thế, đi đâu?”

“Đúng a, sư tỷ, ở trên núi tu luyện cũng được mà?” Chu Yên tròn mắt, ngây thơ hỏi nàng.

“Ta còn chưa biết được nha, nhưng ta nghĩ sẽ xuôi nam về thành trấn nhỏ lúc trước ta ở tiện thể thăm một người bạn cũ, coi như một lần dạo chơi đi, cũng không biết bao giờ trở về luôn.” Tiểu Điềm lắc đầu, nàng bứt một ngọn lá trúc, cầm xoay xoay trên tay.

“Sư phụ muội, hắn cho muội đi? Không được, quá nguy hiểm.” Mạc Phàm lập tức ngăn cản.

Chu Yên cũng rối rít gật đầu đồng tình.

“Có chứ, sư phụ đồng ý rồi.”

“Thế thì ta cũng đi, để muội đi một mình ra ngoài, ta không yên tâm.” Mạc Phàm như huynh trưởng quan tâm nói.

“Đệ cũng đi nữa.!” Chu Yên nghe vậy thì liền đòi đi theo.

Tiểu Điềm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu:

“Được nha, vậy hẹn hai người nửa năm sau nhé.”

***

Thời gian sau đó, Tiểu Điềm xuống công pháp các, tìm tòi trong đám công pháp của đệ tử nội môn. Học thêm một vài thuật pháp khác. Vì kĩ năng bảo mệnh tốt thì sẽ giữ được mạng nhỏ nếu không may gặp phải kẻ có lòng dạ khó lường.

Ví dụ như Trường Xuân quyết, tạo một lớp lá chắn mộc hệ chịu sát thương, hay như Xuyên Dương kiếm pháp chiêu thức xuất kì bất ý sáu kiếm công kích trực diện cực mạnh làm đối thủ không kịp trở tay. Quan trọng nhất là, công pháp luyện hồn và thu hồn.

Tiểu Điềm từ tàng kinh các đọc một số bản viết nói về lịch sử tông môn, cảm thấy việc dùng hồn luyện hỏa này cực kỳ có hứng thú, nàng muốn luyện cho Bỉ Ngạn kiếm tăng thêm uy lực.

Khi Đoạn Lãng thấy Tiểu Điềm bê một chồng sách trở về, hắn cũng khá ngạc nhiên. Liền hỏi nàng, biết được đệ tử muốn học khống hồn để luyện linh pháp bảo thì mỉm cười nói:

“Sư phụ ngươi là luyện hồn sư thì không hỏi, đọc mấy thứ này làm gì?”

“Con không biết, con chưa thấy sư phụ luyện hồn bao giờ.”

“Lần đầu ngươi gặp ta, chẳng phải đã thấy sao?” Hắn nhướng mày, gõ cây quạt vào trán nàng.

Tiểu Điềm xoa trán, cuối cùng mới nhớ ra lần đầu gặp sư phụ trong miếu, trong tay hắn đúng là có một ngọn lửa màu xanh lam. Đang suy nghĩ thì thấy hắn đi vào động phủ, liền ôm chồng sách đi theo. Hắn bước tới giường, ngồi xuống lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho nàng:

“Đây là tâm đắc của ta trong việc luyện hồn, cho ngươi. Cái này là ngọc giản ghi chép, áp nó lên mi tâm xem là được.”

Tiểu Điềm vui mừng, nhận lấy ngọc giản, cảm ơn hắn:

“Cảm ơn sư phụ.”

Từ đó, ngoài luyện kiếm pháp lại còn luyện đan, tu luyện, nghiên cứu ngọc giản sư phụ cho, Tiểu Điềm bận tối mắt tối mũi. Bù lại những bước đầu của việc khống hồn và luyện hồn nàng đã hiểu đôi chút. Nhưng luyện hồn chân chính để ngưng tụ thành hỏa diễm thì nàng chưa được thử, bởi vì tông môn quá sạch sẽ, không có lấy một mảnh hồn.

Khi Tiểu Điềm trình bày về vấn đề này cho Đoạn Lãng, hắn không cho ý kiến gì, chỉ quăng cho nàng một cái giới chỉ. Tiểu Điềm hào hứng mở ra xem, chỉ thấy trong đó có một cái tháp nhỏ, hình dạng cổ xưa, ngoài ra không còn gì khác. Nàng mân mê cái tháp trong tay, cũng không xem ra cái gì, liền đi hỏi sư phụ. Mới biết đây là một cái nạp hồn giới, có thể chứa đựng hồn phách. Bởi không phải pháp bảo nào cũng có thể chứa đựng âm hồn, nhất là pháp bảo có linh từ lâu như Bỉ Ngạn kiếm.

Còn Tiểu Hắc là ngoại lệ, nó là quỷ hồn hóa thành từ vạn hồn thôn phệ trong Cẩm Tú phiên. Thì ra ý tứ của Đoạn Lãng là, muốn có hồn thì tự đi mà bắt…

Nhưng ít nhất thì nàng cũng có thêm một bảo khí để thu hồn, sau khi trích máu nhận chủ, nàng đặt tên cho nó là Hồn Tháp. Đoạn Lãng thấy Tiểu Điềm không đòi hỏi hắn phải cho nàng một đống âm hồn, mà yêu thích ngắm nghía Hồn Tháp thì hài lòng.

Cái nạp hồn giới này hắn tìm ra từ một di tích cổ, so với nạp hồn giới bình thường thì nó ngay cả hồn tu sĩ cảnh giới nào cũng có thể nhốt, nếu như ngươi đủ tu vi. Chính hắn cũng suýt nữa không cẩn thận bị ăn thiệt thòi bởi cái nạp hồn giới này, không ngờ hôm nay lại truyền nó cho đệ tử.

Có một hôm đang ngồi đọc thư tịch, Đoạn Lãng chợt nhớ ra điều gì, gọi Tiểu Điềm tới. Hắn lấy ra chuỗi hạt đang đeo trên cổ tay, đưa cho nàng, nói:

“Đây là niệm hồn châu, dùng để trấn tà vật, ngươi học pháp môn của Luyện Hồn tông, sau này ra ngoài không cẩn thận dễ bị tà quái đeo bám, dùng nó sẽ không sợ nữa, cầm lấy đi.”

Ngoài ý muốn là Tiểu Điềm chần chừ nhìn hắn nói:

“Thứ quan trọng như vậy, sư phụ cũng cần, con không lấy đâu.”

Đoạn Lãng ngẩn người, hắn cảm thấy hơi vui mừng trong lòng vì sự quan tâm của đệ tử, niệm hồn châu này là món sư phụ hắn cho lúc gia nhập môn phái, đi theo hắn đã nhiều năm tháng. Tuy giờ tác dụng với hắn không còn nhưng hắn vẫn luôn đeo nó như một thói quen. Hắn không nói với Tiểu Điềm điều này, chỉ lạnh nhạt:

“Giờ tu vi của ta đã không cần nó nữa, nhận lấy, giữ gìn cẩn thận.”

Lúc này nàng mới ngoan ngoãn đáp một tiếng “dạ”, cầm lấy chuỗi hạt. Chuỗi hạt bằng gỗ này đeo lên cổ tay nhỏ xinh còn hơi rộng, cuối cùng Tiểu Điềm quấn nó lại thành hai vòng tròng vào cổ tay mình. Hạt gỗ thơm mùi hương thoang thoảng, Tiểu Điềm rất yêu thích, mỗi khi rảnh rỗi lại đem ra lau cẩn thận, đây là món đồ vật đầu tiên sư phụ lấy từ trên người hắn cho nàng.