Đều biết đồ đệ này cũng học được chút “chân truyền” của hắn. Tiểu cô nương vô cùng khả ái này, luôn cung kính cùng hắn bái kiến các vị sư thúc sư bá, miệng ngọt ngào, mắt lấp lánh. Cả hai sư đồ này trên mặt mỗi người thiếu điều viết chữ: “Sao ngươi chưa cho ta (nó) quà gặp mặt.”
Các vị sư thúc, sư bá:….
Kết quả là Tiểu Điềm thực sự nhận được kha khá bảo vật, tất nhiên trong mắt Đoạn Lãng thì không thể nói là bảo vật, nhưng đây cũng không phải là mục đích của hắn. Để Tiểu Điềm có thể làm quen chút với môn phái, mọi người đều biết nàng là đệ tử của hắn, ra ngoài không có hắn, người trong sư môn có thể chiếu cố cho nàng.
Chỉ là, cao tầng trong tông môn lại thả ra tin tức: “Trực tiếp bế quan tiềm tu, không nhận bái phỏng, không nhận bằng hữu thân thích, không có đại sự diệt tông, không làm phiền.”
Đối với những vấn đề này, Đoạn Lãng rất thản nhiên không cho ý kiến, Tiểu Điềm khâm phục gật đầu, các vị sư thúc sư bá quả là có tấm lòng tu đạo bền bỉ kiên trì. Chưởng môn Hứa Vĩ Xương thì… không muốn bình luận thêm.
Khi Đoạn Lãng đưa Tiểu Điềm về ngọn núi thứ chín của mình, Tiểu Điềm nhìn khu đất cây cối um tùm, động phủ… Thật may mắn, có kết giới bảo vệ nên không bị cỏ dại xâm lấn. Nàng ngẩng đầu nhìn sư phụ của mình:
“ Sư phụ, đây là đâu? Có vẻ hoang vu…”
“Ừm, tông môn ngự trị trên dãy Lao Sơn, ngọn núi này là nơi tu hành của ta, ngươi cũng có thể gọi nó là ngọn Cửu Lao. Ta đã rời khỏi đây mấy chục năm, tuy mọi thứ không thay đổi nhưng không có đệ tử nào được phép lui tới, cỏ dại nhiều chút cũng là bình thường.” Đoạn Lãng phất tay, trực tiếp thanh tẩy, dẫn đồ đệ đi vào động phủ.
Động phủ rất rộng rãi, thoáng mát. Trừ mọi thứ phủi lên một lớp bụi mỏng thì cũng không tồi. Đoạn Lãng không phải người chú trọng vật chất. Ngoài một cái kệ sách chứa ít thư tịch, công pháp, một chiếc bàn đá có bộ trà cụ, một cái giường đá to lớn thì không còn gì cả.
Tiểu Điềm cảm thấy không vấn đề gì hết, như vậy là quá tốt so với cuộc sống đầu đường xó chợ của nàng ngày trước.
Nàng tò mò chạy tới kệ đựng sách, lật lật, không hiểu chữ nào, chạy tới chiếc giường đá, nhẵn nhụi mát lạnh. Lại nghiêm túc đánh giá bộ ấm chén uống trà làm bằng bạch ngọc.
“ Sư phụ, từ giờ chúng ta sẽ ở đây ạ?”
“Ừm.”
Nàng reo hò ôm lấy eo Đoạn Lãng, không chút cố kị.
“Tuyệt quá, vậy là cuối cùng con cũng có nhà rồi!”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, đôi mắt rạng ngời hạnh phúc, nghe nàng gọi động phủ là “nhà”. Trong lòng hắn không hiểu sao có chút… Ấm áp.
Nhưng vẫn đẩy nàng ra, giọng nói cứng nhắc: “Không được hồ nháo.”
Tiểu Điềm không vấn đề gì, buông tay hắn ra, cười hì hì.
Đoạn Lãng nhìn tiểu nha đầu trước mặt, còn chưa cao đến trước ngực hắn, khuôn mặt hoan hỉ, nụ cười như đóa hoa nở rộ, rực rỡ như ánh mặt trời ban trưa. Hắn chợt nhận ra một điều, đồ đệ của hắn cũng cần động phủ riêng, hắn cũng cần cho nàng một không gian thoải mái.
Vậy nên hắn nhíu mày quan sát động phủ, có đúng một chiếc giường, một cái bàn đá, quá đơn sơ rồi. Thấy vậy, Tiểu Điềm hỏi:
“ Sao vậy sư phụ?.”
“ Ta nghĩ muốn tìm cho ngươi một động phủ khác.”
“Tại sao ạ? ”
“Chỗ này cũng quá đơn giản, ta với ngươi tuy là sư đồ, nhưng nam nữ khác biệt, chút nữa ta sẽ ra ngoài kiến tạo cho ngươi một cái động phủ. ”
Tiểu Điềm nghĩ nghĩ: “Không phải trước ở thành Bách Việt, con với người vẫn ở một phòng sao?”
“Lúc đó là ta suy nghĩ không chu toàn, giờ ngươi ở đây tập trung tu luyện, cũng nên có không gian riêng của mình rồi.”
“Nhưng…” Tiểu Điềm cảm thấy không nỡ, thời gian qua nàng cảm thấy muốn dựa dẫm vào hắn nhiều hơn, giờ tách ra có chút không quen. Bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, nàng vỗ tay nói:
“Sư phụ, không bằng thuận tiện, người tạo cho con một động phủ nhỏ thông với động phủ này được không? Như vậy, có vấn đề gì con cũng có thể trực tiếp chạy sang hỏi sư phụ nha.”
Đoạn Lãng ngẩn người, hắn thấy đề nghị này…cũng không tồi. Hai sư đồ vừa có không gian riêng, hắn cũng có thể yên tâm dạy bảo đồ đệ.
Như vậy, Tiểu Điềm chính thức có động phủ nhỏ của riêng mình.
Đoạn Lãng vì suy nghĩ đến tâm tư của đồ đệ, ngoài tạo cho nàng động phủ nhỏ rộng rãi, bày một cấm chế thật tốt, chỉ riêng lối đi thông với động phủ hắn thì không có cấm chế, còn có treo một cái chuông gió, mỗi lần hắn bước ra vào tiếng chuông sẽ ngân vang. Bên cạnh cái giường đá cũng là một cái bàn trang điểm nhỏ xinh, hắn còn gọi tạp vụ mang lên một bộ chăn gối mới. Vậy là xong.
Khi Tiểu Điềm nhìn thấy động phủ của hắn tạo cho nàng, nụ cười vui vẻ hiện lên không ngớt trên mặt.
Tu sĩ Đại thừa kì, không tiếc pháp lực của mình, chế tạo thứ yêu thích cho đồ đệ, phần sủng ái này của hắn, cũng khiến cho các đệ tử khác trong tông môn nhìn Tiểu Điềm ganh tị đỏ mắt.
***
Nói đến bốn đứa trẻ được Đoạn Lãng mang về từ kinh đô, hiện giờ đang an bài trong nơi ở của đệ tử ngoại môn dưới chân núi.
Xuất thân từ bốn gia tộc lớn trong thành, do mâu thuẫn của trưởng bối trong gia tộc, ít nhiều cũng không quen ở cạnh nhau. Nhưng xa nhà đến một nơi xa lạ, không có sự nuông chiều của người nhà, bất giác có chung sự đồng cảm, nên chúng cũng mau chóng thân với nhau hơn.
Vị Thành của Vị gia là một nam hài tử mười hai tuổi, coi như lớn nhất trong bốn đứa trẻ. Hắn thừa hưởng sắc đẹp của gia chủ Vị gia, nhưng có chút âm nhu. Trái lại Chu Yên mười tuổi lại là một bé trai sáng sủa, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười chính trực. Hai bé gái còn lại của Nguyễn gia và Tô gia là Nguyễn Minh Nguyệt và Tô Hiểu,một điềm đạm nhu mì, một trầm lặng ít nói.
Lúc này bốn đứa trẻ đang ngồi cùng nhau trong sân viện của chúng. Dù sao cũng đã được nhận vào tông môn, chỉ cần khảo hạch linh căn xong thì sẽ được các trưởng lão chọn làm đồ đệ. Nên tạp vụ an bài cho chúng một sân viện riêng có hai phòng nam và nữ.
“Các ngươi nói, lần này chúng ta sẽ được trưởng lão nào lựa chọn a? ” Chu Yên vui vẻ khởi xướng.
“Hừ, chẳng phải vài ngày nữa là biết à, đến lúc ấy coi chừng không ai thèm nhận ngươi.” Vị Thành nhếch môi châm biếm.
“Không đâu, Chu gia gia của ta nói ta nhất định sẽ được chọn.” Chu Yên không để tâm nói.
“Chu ca ca, có thể là muội, muội cảm thấy so với mọi người tư chất của muội là kém nhất.” Nguyễn Minh Nguyệt thỏ thẻ.
Tô Hiểu trực tiếp im lặng không nói gì.
Bốn đứa trẻ đều chìm trong suy tư của chính mình.
Cả bốn đứa đều nhớ đến tiểu nha đầu rụt rè nấp sau lưng đại trưởng lão. Tò mò, hâm mộ, ganh tị đủ cả…
Trong con mắt của chúng, tuy nơi này không có điều kiện sống sung túc như trong gia tộc, nhưng lại là nơi có rất nhiều thần tiên. Chỉ là một đệ tử canh giữ cửa sơn môn cũng có thể phi hành, nếu có thể trở thành đệ tử chân truyền của bất cứ trưởng lão nào cũng là một trợ giúp lớn cho gia tộc của chúng, đây chính là lời dặn dò của các vị trưởng bối trong tộc.
***
Năm ngày sau…
Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trong mười năm trở lại của Luyện hồn tông. Cửa sơn môn rộng mở cho người trong khắp nơi đổ về, chỉ cần dưới mười năm tuổi, qua được đợt khảo hạch của tông môn thì đều được thu làm đệ tử của môn phái.
Cấp bậc từ đệ tử ngoại môn, nội môn đến cao nhất là chân truyền.
Được trở thành đệ tử của một trong năm đại phái lớn nhất trong tu chân giới là ước mơ của rất nhiều người.
Không chỉ vậy đây là sự kiện mà các trưởng lão cùng chưởng môn vô cùng quan tâm. Vì nó liên quan đến căn cơ của môn phái sau này.
Người tham gia khảo hạch kéo dài chen chúc dưới chân núi. Không phân biệt giàu nghèo sang hèn, đều có cơ hội.
Khảo hạch lần này, là dùng chính bản lĩnh của mình leo được đến đỉnh Lao Sơn cao nhất trong vòng hai canh giờ. Không quản dùng cách gì, chỉ cần ngươi có thể thì đấy chính là có thực lực. Các đệ tử môn phái sẽ giám sát quá trình này, khi bỏ cuộc có thể được đưa trở lại chân núi.
Từ lúc cuộc khảo hạch bắt đầu thì Tiểu Điềm cũng ngồi trên ngọn Cửu Lao quan sát. Nàng trầm trồ trước tràng cảnh nhộn nhịp như vậy, cũng cảm thấy vô cùng may mắn đã gặp sư phụ của mình. Giờ này nàng ngồi bên tảng đá chống tay nhìn dòng người đông đúc đang thi nhau đi lên núi.
Ngon núi cao nhất của dãy Lao Sơn là ngọn núi thứ mười ba. Từ xưa đến nay ngọn núi này là nơi diễn ra các sự kiện quan trọng trong môn phái, trên đỉnh núi là một quảng trường to lớn với một đại điện uy nghi tráng lệ. Nơi này thuộc về Nghị Sự đường. Các vị trưởng lão cùng chưởng môn sẽ ở nơi này, hoàn thành cửa cuối cùng là khảo nghiệm linh căn cho đệ tử vượt qua khảo hạch.
Thế núi Lao Sơn trùng điệp, tạo thành một quần thể san sát nhau, phía đông giáp biển, còn phía bắc là man hoang, xuôi về phía nam thì là dòng Hoàng Hà. Chính vì thế, nơi đây quy tụ đủ linh khí thiên địa, tạo nên một môn phái lớn như Luyện Hồn Tông ngày hôm nay.
Cũng không biết có phải do tạo hóa hay không, ngọn núi thứ mười ba lại được bao bọc bởi bốn ngọn núi khác vây quanh, giống như bàn tay của người khổng lồ muốn đâm thẳng trời cao.
Tiểu Điềm từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc đùi gà, ngồi gặm ngon lành nhìn ngắm tràng cảnh này. Cũng phải cảm ơn sự kiện bái phỏng hôm nọ, nàng được tặng một cái giới chỉ, tuy không gian không lớn nhưng có thể mang theo thức ăn yêu thích của nàng. Mấy ngày nay, nàng chạy khắp ngọn Cửu Lao cũng bắt được vài con gà rừng. Cuộc sống không tệ.
Bộ dạng ăn gà xem náo nhiệt của nàng, các vị trưởng lão trên ngọn núi thứ mười ba đều trông thấy, một lão giả râu tóc bạc phơ, vuốt chòm râu cười nói với Đoạn Lãng:
“ Đoạn Lãng, đồ đệ này của đệ, tính tình thật là thú vị. ”
Đoạn Lãng nhìn tiểu đồ đệ của mình, khóe miệng nhếch lên, trong giọng nói tuy là trách cứ nhưng không có chút giận dữ nào:
“Nha đầu còn nhỏ tuổi, không biết quy củ, các sư huynh đừng chê cười. Lát nữa, ta sẽ đem nó tới để khảo hạch linh căn, cho nó thấy thua kém người khác mà biết tập trung tu hành.”
Trưởng lão của chấp pháp đường Lý Tam là một hán tử to cao, dáng vẻ hung dữ nghe thấy vậy liền nói:
“ Đệ thật biết nói đùa, Luyện hồn tông chúng ta không phải môn phái chính đạo gì, chẳng có nhiều quy củ đến thế, ta thấy nha đầu này không bị ảnh hưởng bởi quy củ, là một hạt giống tốt đấy, không bằng đệ nhường cho ta? ”
Lý Tam vừa dứt lời đã nhận lấy một cái lườm sắc lẻm từ sư đệ của hắn và các vị trưởng lão khác. Ngay cả chưởng môn Hứa Vĩ Xương cũng dùng vẻ mặt giận dữ nói với hắn:
“ Lý Tam! Ta coi đệ chán sống rồi phải không? Thân là trưởng lão chấp pháp đường, mà lời lẽ không có chút quy củ! Nghiêm chỉnh lại cho ta, làm mất mặt tông môn, ta sẽ đến núi của đệ uống trà cả năm!”
Lý Tam ngoài tu luyện ra thì cực thích phẩm trà, yêu trà như mạng, nghe thấy lời này cũng đành lầu bầu trong miệng: “Ta muốn cái chức này chắc, còn không phải Đoạn sư đệ thì không thích quan tâm sự vụ, các ngươi thì người này người kia thoái thác. Thoái thác không được thì giở trò bốc thăm, lão tử chính là xui xẻo đó. Nốt trăm năm ta mặc kệ, về núi trồng trà, lúc đó coi các ngươi bắt bẻ ta thế nào! ”
Trên nghị sự điện các trưởng lão náo nhiệt như vậy, còn duới núi lúc này đã qua một canh giờ. Số người kiên trì đã vơi đi quá nửa.
Trong đám người này, có một thiếu niên chừng mười hai tuổi, ánh mắt kiên định vô cùng, y phục ướt đẫm mồ hôi, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cắn răng chống gậy đi về phía trước.
Dốc núi treo neo, bậc thang phủ rêu xanh trơn trượt, không cẩn thận có thể mất luôn tính mạng.
Thiếu niên này chỉ là con của một hộ dân bình thường dưới chân núi, nếu hắn có thể trở thành đệ tử Luyện hồn tông, hàng năm cha mẹ hắn ở nhà sẽ được nhận hai mươi lượng bạc. Bản thân hắn cũng có thể có chút ngân lượng hàng tháng gửi về. Đây chính là động cơ của hắn. Nhà hắn rất nghèo. Tên của hắn cũng là một cái tên rất bình thường, Mạc Phàm.
Mặt trời đã lên cao chói chang, còn nửa canh giờ là kết thúc khảo hạch. Thiếu niên đã gần như kiệt sức. Hắn chỉ biết tiến về phía trước như một con rối. Đoạn đường phía trước chỉ còn tầm ba mươi bậc thang, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy xa tầm với. Cuối cùng, hắn thật sự vất đi gậy chống chân, trực tiếp dùng tay chân bò lên đỉnh. Phía trên tụ tập rất đông người, nhưng không một ai lên tiếng cười nhạo hắn.
Tiểu Điềm ở Cửu Lao phong đã chú ý đến thiếu niên này. Thấy hết sự cố gắng của hắn. Thấy người kia còn mười bậc thang, dù sức cùng lực kiệt vẫn dùng cả tay lẫn chân cố gắng, nàng vô cùng khâm phục, lấy tay làm loa hét lên:
“Tiểu ca ca! Cố lên! Huynh nhất định làm được!”
Mạc Phàm đang mơ hồ nghe thấy tiếng hét này, quay sang, chỉ thấy trên một ngọn núi khác, một nha đầu nhỏ đang cầm đùi gà quơ tay quơ chân trực tiếp hét lên với hắn:“ Cố lên, cố lên. ”
Hắn vô cùng cảm động, ở lúc suy sụp nhất vẫn có một người xa lạ vì hắn mà cổ vũ.
Nên hắn thực sự cố gắng, dùng hết khí lực của mình, lết đến đỉnh núi… Sau khi lên đến đỉnh hắn nằm vật ra thở hổn hển, nhìn xuống tiểu cô nương đã cổ vũ hắn, thấy nàng vỗ tay hoan hô, hắn cảm thấy nỗ lực của mình thật đáng giá.
Tiểu Điềm còn đang vui mừng cho Mạc Phàm, thì cổ sau áo bị người ta nhấc lên, Đoạn Lãng lạnh lùng đứng phía sau đen mặt:
“Vui vẻ nhỉ, giờ theo ta đến thập tam phong, còn có khí lực cổ vũ người khác, tí nữa khảo hạch linh căn hi vọng ngươi cũng có thể lạc quan như thế.”
Nói rồi hắn mang theo Tiểu Điềm như mang theo một con gà con bay về phía quảng trường.