Chương 19: Ra Ngoài Rèn Luyện

Trong mật điện bế quan.
Tần Mộc Lăng ngồi thiền một mình, Hằng Dịch lão tổ đã rời đi, nghe nói là trở về động thiên bí cảnh để ngủ đông.
Muốn gặp lại vị lão tổ này, trừ phi sau này Tần Mộc Lăng tu luyện đến trình độ như chưởng giáo Mục Doanh Hoa thì mới có thể giải quyết rắc rối cạn kiệt thọ nguyên cho hắn.
Trên chiếc bàn trước mặt, đặt ba khối ấn tỷ cổ ánh tím quanh quẩn, thanh khí bao phủ, mỗi khối ấn tỷ đều to bằng đầu người, chất liệu của ấn tỷ không phải vàng cũng không phải ngọc, bề mặt phủ đầy những đường vân giống như vòng tuổi của cây cối, nhưng nhìn kỹ cũng không giống làm bằng gỗ.
Khi thần niệm của Tần Mộc Lăng thâm nhập vào bên trong ấn tỷ, tiếng phượng hót du dương vang vọng khắp thần hồn, một cuộn giấy màu tím rực rỡ từ từ mở ra trong thức hải, trên đó là vô số ký tự thiên thư cổ xưa màu vàng kim sáng chói, tụ lại như thực chất, một giọng nói thâm sâu kỳ ảo vang lên không nhanh không chậm, từng câu từng chữ.
Đây chính là “Bí điển Bích Lạc Thanh Minh Nguyên Khu”, điển tịch trấn phái của Vân Mộng thiên cung, công pháp thông thiên truyền đời nổi danh trong Thái Hư tinh không.

Về cấp độ cao quý, nó thậm chí có thể xếp hàng đầu trong giới siêu cấp Đạo thống.
Bất kể là rèn luyện và cường hóa thân thể, hay là bồi dưỡng và tăng cường thần hồn, củng cố và luyện chế pháp lực nền tảng đạo, bộ công pháp này đều không tồn tại bất kỳ khuyết điểm nào, thuộc đại đạo chính thống đường hoàng trung chính.
Mặc dù Vân Mộng thiên cung đã lụi tàn hơn vạn năm, nhưng với tư cách là nền tảng cốt lõi và quan trọng nhất của siêu đạo thống nên công pháp truyền thừa tối cao này không bị mất đi.

Do đó trên lý thuyết, nó vẫn có khả năng phục hưng, đây cũng là lý do chính khiến các thế lực thù địch trong quá khứ luôn lo sợ và không ngần ngại thừa cơ hãm hại.
Không tính đến những trưởng lão cấp cao, trong số các đệ tử chính tông thế hệ mới của Vân Mộng thiên cung, số đệ tử đủ tư cách xem và tu luyện bộ điển tịch trấn phái này không quá ba trăm người, tức là chỉ có một trong số mười mấy đệ tử chính tông có tư cách này.
Hơn nữa, công pháp này có thể hoàn toàn tương thích với mọi pháp môn Đạo gia khác, bất kể là kiếm tu, pháp tu, thể tu, hay là các thần thông trong lĩnh vực đan đạo, trận đạo, thiên cơ thuật số, phù triện luyện khí,…!đều có thể dễ dàng bắt đầu nhập môn.
Tần Mộc Lăng tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh kỳ diệu của đại đạo trong thức hải.

Sau ba lần nghe, tất cả ký tự trong bí điển trấn phái này đã được hắn khắc sâu vào tâm trí, in sâu vào thần hồn.

Ngay lập tức, khí huyết trong lục phủ ngũ tạng tự động lưu chuyển, hắn bắt đầu tu luyện bài nhập môn.
Vô số đạo vận cổ xưa huyền ảo khó tả, từ hư vô tụ hội lại, lặng lẽ vang vọng ở sâu trong thần hồn của Tần Mộc Lăng, khiến hắn chìm vào trạng thái ngộ đạo chuyên sâu.
Trong thức hải, hạt giống thần bí kia chậm rãi xoay chuyển, tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn một chút.

Thỉnh thoảng có thể thấy những vệt sáng xanh tím li ti hiện ra, bay lượn trên không trung một lúc rồi tan vào thần hồn của Tần Mộc Lăng như những giọt mưa hòa vào mặt nước, biến mất không dấu vết.
Cảm giác ấm áp, dịu dàng nảy sinh từ sâu thẳm trong hồn phách của Tần Mộc Lăng.

Cùng với sự hòa tan không ngừng của những vệt sáng xanh tím này, hắn có thể nhận thức rõ ràng được căn nguyên thần hồn của hắn đang dần dần tăng cường, cả da thịt cũng trở nên hoàn hảo hơn, trong ngoài mượt mà không tì vết.
Cùng với lượng lớn linh khí trời đất không ngừng tràn vào cơ thể, trải qua quá trình rèn luyện tinh khiết của hạt giống thần bí, hóa thành dòng nhiệt lưu dồi dào hòa quyện vào thần hồn và thân xác.
Pháp trận trong bí điện đã vận hành hết công suất, điên cuồng hút lấy linh mạch dưới đỉnh Phượng Ca, không ngừng vận chuyển linh khí dồi dào đến.
Dưới trạng thái giác ngộ sâu sắc, viên linh đan Huyền Thanh Tạo Hóa chưa được tiêu hóa hoàn toàn cũng có phản ứng, từng luồng dược lực tinh túy lan tỏa khắp cơ thể, bị tạng phủ kinh mạch hấp thu luyện hóa.
Ba tháng thoáng cái đã trôi qua, đến khi Tần Mộc Lăng cuối cùng kết thúc giác ngộ, khi mở mắt ra, phát hiện toàn bộ da thịt trên cơ thể đều phủ một lớp da chết dày cộm, vảy máu đen bám đầy.

Đưa tay phủi nhẹ, da chết rụng xuống lả tả, lộ ra làn da mới mịn màng, trắng nõn như ngọc.
Tiếp tục thăm dò tình trạng bên trong cơ thể, Tần Mộc Lăng không hề bất ngờ khi phát hiện tu vi đã đạt đến tầng thứ bảy của cảnh giới Ngộ Huyền, liên tục tăng lên bốn cảnh giới nhỏ, mà đây vẫn là kết quả do hắn cố ý áp chế, nếu không thì giờ đây đã có thể đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Ngộ Huyền, thử đột phá cảnh giới Ngưng Đan.
“Nên ra ngoài rồi, không biết các sư tỷ đang làm gì.”
Tần Mộc Lăng chậm rãi đứng dậy, thuận tay vận dụng Nhu Thủy Linh Quyết, triệu hồi một quả cầu nước lớn bao bọc lấy cơ thể, tẩy rửa toàn thân sạch sẽ.

Sau đó, hắn lại thi triển một pháp thuật nhỏ để làm sạch quần áo và hong khô.
Khi đã chỉnh trang xong, Tần Mộc Lăng chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái nhẹ nhàng, đạo vận dạt dào, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Đóng trận pháp, mở cửa bí điện, Tần Mộc Lăng không bất ngờ khi nhìn thấy Tuyết Băng Tuyền đang đứng canh gác bên ngoài, ngay cả Kỳ Nhã Lan cũng ở đây.
“Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi!”
Vừa nhìn thấy bóng dáng tiểu sư đệ xuất hiện, hai người còn chưa nói xong đã cùng đứng trước mặt Tần Mộc Lăng, hương thơm thanh nhã thoang thoảng phả vào mặt, mỗi người nắm lấy một cổ tay của hắn, phóng ra thần niệm để thăm dò trạng thái tu vi bên trong cơ thể hắn.

Cảm giác mềm mại mịn màng tuyệt vời làm cho tim Tần Mộc Lăng đập nhanh hơn nửa nhịp.
“Tốc độ thăng cấp tu vi của sư đệ nhanh thật đấy, nhưng với tư chất bẩm sinh của sư đệ thì tốc độ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Tuyết Băng Tuyền mỉm cười dịu dàng nói, kết quả nhận được còn vượt ngoài mong đợi của nàng ấy, biểu hiện của Tần Mộ Lăng thậm chí còn xuất sắc hơn nhiều so với khi nàng ấy vừa mới thăng cấp lên đệ tử chính tông.

Nàng ấy rất háo hức chờ đợi Tần Mộ Lăng sẽ mang đến cho mình những bất ngờ gì trong tương lai, nghĩ đến lời dặn dò của sư tôn Mục Doanh Hoa trước khi rời đi, trong lòng nàng ấy lại dâng trào cảm xúc.
“Đệ chuẩn bị đi, một canh giờ sau theo chúng ta đến chi viện ở vực thẳm Hồn Ma, tiện thể thăm hỏi Tứ sư tỷ của đệ, đây cũng là ý của sư tôn.” Kỳ Nhã Lan khẽ vuốt ve tay hắn nói.
Tần Mộc Lăng đương nhiên không có ý kiến gì: “Được thôi, nhưng trên đường đi các tỷ phải dạy ta điều khiển xe kéo đó.”
Tuyết Băng Tuyền cười: “Lần này không chỉ có ba người chúng ta, mà còn có mấy ngàn đệ tử khác nữa, phải dùng lâu thuyền Thiên Chu mới thích hợp.

Chuyện dạy đệ lái xe cứ để sau này tính tiếp nhé.”
Tần Mộc Lăng gật đầu.

Các Thái Thượng Trưởng Lão đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

Hắn đã gia nhập tông môn lâu như vậy, hưởng thụ nhiều sự quan tâm như vậy, cũng nên ra ngoài rèn luyện một phen.
Lúc này, trên quảng trường trước Nghị Sự điện của tông môn, đã có hàng ngàn đệ tử tập trung.

Từ đệ tử chính tông đến đệ tử nội môn, ngoại môn, đệ tử tạp dịch đều có mặt.

Ngoài ra còn có vô số luồng sáng lấp lánh, rực rỡ từ các ngọn núi khác nhau không ngừng bay đến.
Chiến dịch chi viện lần này của tông môn không thể xem thường, lệnh triệu tập đã được ban bố từ vài ngày trước, hôm nay là ngày chính thức lên đường.

Các đệ tử có ý định tham gia rèn luyện chinh chiến đã tập trung ở đây từ sớm, chờ Đại sư tỷ đến điều phối và sắp xếp.
Khi Tuyết Băng Tuyền dẫn Tần Mộc Lăng xuất hiện trên quảng trường, toàn bộ quảng trường bỗng dưng im bặt.

Ánh mắt của hàng ngàn nữ đệ tử gần như đồng loạt đổ dồn vào vị thiếu niên tư thế như rồng như phượng, khí chất thanh tao như ngọc kia.
“… Vị này là ai vậy?”
“… Không biết, trông cũng không tệ, nhưng Vân Mộng thiên cung chúng ta có nam đệ tử từ bao giờ vậy?”
“Ta có nghe Đại sư tỷ nói cách đây vài hôm, hình như hắn là hậu nhân cách một thế hệ của một vị Thái Thượng Trưởng Lão nào đó, được định sẵn là người kế thừa y bát, nên mới được chưởng môn chí tôn đặc cách cho phép ở lại tông môn.”
“Thì ra là thế, xuất thân không tầm thường, vậy chắc là tư chất thiên phú của hắn cũng rất tốt nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao đáng để Thái Thượng Trưởng Lão tốn công giúp đỡ chứ?”
“…”
Tiếng xì xào bàn tán trên quảng trường vang lên không dứt, Tần Mộc Lăng giữ nguyên vẻ mặt bình thản, đi sát bên cạnh Đại sư tỷ.
“Keng…!”
Cùng với tiếng chuông nặng nề vang lên, quảng trường hoàn toàn yên lặng.
Bầu trời bỗng tối sầm lại, bảy bóng đen khổng lồ chậm rãi xẹt qua, hạ xuống cách đó không xa, đó là bảy chiếc lâu thuyền Thiên Chu thân dài hàng trăm trượng.
Ánh mắt uy nghiêm của Tuyết Băng Tuyền quét qua đám đông trước mặt, lạnh nhạt nói: “Đến giờ rồi, mọi người lên thuyền đi!”