Cô gái này vốn chẳng phải tên Bạch Linh. Ngày trước, khi sa vào chốn thanh lâu, một công tử nhà giàu ép buộc nàng, nàng liền lấy dải lụa trắng mà tự vẫn.
Được cứu sống, nàng lại nuốt vàng, rồi dùng d.a.o c.ứ.a cổ.
Tú bà từng thấy nhiều người gan lì, nhưng chưa từng gặp ai bạo gan như nàng.
Nghĩ ngợi một hồi, tú bà đặt cho nàng biệt danh “Bạch Linh”, rồi danh tiếng liệt nữ vang xa.
Những kẻ ăn chơi phong lưu rảnh rỗi liền sinh ra trò vui, lập một vụ cá cược, xem ai có thể dùng lời ngọt ngào, dùng vàng bạc, và dùng sự thật lòng để chinh phục được nàng mà không cần ép buộc.
Đến khi chinh phục được, bọn chúng liền nhẫn tâm vứt bỏ nàng, ném nàng xuống khỏi mây xanh, đạp nàng vào bùn đất, để xem nàng đau khổ thế nào.
Chứng kiến bao kẻ trăng hoa tán tỉnh, nàng nhầm tưởng Lục Tướng – một người ngượng ngùng, bẽn lẽn khi bị kéo vào thanh lâu – là kẻ có tình.
Ai ngờ, cái nghèo khiến người ta khiêm nhường, còn sự giàu có bất ngờ lại làm người ta mất phương hướng.
Ta không biết nên cười cho sự ngây thơ của nàng, hay nên thương xót cho sự bất lực của nàng.
“Vậy thì ta chúc cô nương được toại nguyện.”
“Cũng chúc Lục đại nhân một bước lên tận mây xanh.”
Sự thật chứng minh rằng, Lục Tướng đã nhìn nhầm người.
Ngày hôm sau khi ta cầm lấy lá thư hòa ly và rời khỏi nhà họ Lục, người đến dạm hỏi ta khiến gian hàng bán dưa muối chật kín, không còn một chỗ trống.
Những kẻ hôm qua còn đứng xem trò cười đã bịa ra cả một câu chuyện rằng Trạng Nguyên đuổi thê tử ra khỏi nhà, cưới kỹ nữ, đặt tên là ‘Đăng Nương Truyền’. Ở Đường Lê Viên, họ còn thuê một chiếc thuyền hoa trên sông để diễn vở kịch đó, tiếng hát vang lên không ngớt.
“Con gái nhà họ Thẩm đều có tiếng hiền thục, người thì được dựng cổng vinh danh, kẻ thì vào huyện chí, người xưa vẫn nói ‘vợ hiền thì chồng ít gặp họa’.”
“Con trai ta chẳng tài cán gì, chỉ mong cưới một hiền thê mới mong giữ gìn gia phong.”
“Chỉ có những kẻ ngu ngốc, thất học mới cưới loại đàn bà lẳng lơ về làm chủ nhà.”
Những người mai mối xếp đầy danh thiếp lên sạp hàng của ta, không ít công tử nhà quyền quý cũng nhân lúc mua dưa mà lén lút nhìn trộm ta.
“Dù cho họ thế nào, ta vẫn chỉ nhận mình tẩu là tẩu tẩu của ta thôi.”
Nha đầu Tiểu Nha cứ lì lợm bám lấy sạp dưa muối của ta, không chịu rời đi, nhón chân nhìn những danh thiếp đó.
Nàng không biết đọc nhiều chữ, nhưng lại chọn một tấm thiếp, kéo áo ta một cách lén lút:
“Tẩu tẩu, ta thấy tấm này tốt đấy.”
Ta nhanh tay sắp xếp lại mớ dưa muối, không thèm ngẩng đầu lên:
“Chỉ cần đàn ông còn thở, có tốt thế nào cũng đừng nhắc tới.”
“Tẩu tẩu, người này có lẽ chẳng còn thở được bao lâu nữa.”
Ta nghe thấy tiếng ho khẽ từ người khách đặt tấm danh thiếp lên bàn.
Ta sững người, ngẩng đầu lên nhìn.
Thì ra là một người phụ nữ, dáng vẻ trông khá đoan trang và chỉnh tề, có vẻ là người của một gia đình lớn.
Ta nhận ra bà ta, người đã mua dưa muối của ta suốt bảy ngày qua.
“Thẩm cô nương, phu nhân nhà ta nhờ ta đến dạm hỏi.”
Tiểu Nha lật đi lật lại tấm danh thiếp, mặt nhăn lại vì bối rối.
Người ta thường viết rằng lang quân tài mạo song toàn, còn tấm thiếp này lại viết “con trai ta ngông cuồng, bệnh tật triền miên.”
Người ta thường viết lang quân phúc thọ song toàn, còn đây lại viết “con ta chẳng còn sống được bao lâu.”
Tiểu Nha ngờ vực hỏi:
“Người kia sắp chec rồi mà vẫn còn cưới vợ sao?”
Trên bàn dưa muối, mười thỏi vàng xếp thành hàng, ánh sáng vàng chói lóa cả mắt:
“Thiếu gia nhà ta bệnh nặng, cưới vợ để xung hỷ. Thứ hai, thiếu gia tính khí quái dị, phu nhân nói khắp kinh thành chỉ có cô nương là người có tính cách kiên cường, trị được tính khí của ngài ấy.”
Nói đến đây, bà quản gia liếc trước nhìn sau, rồi thì thầm:
“Ngay cả Thánh thượng cũng biết thiếu gia nhà ta sống không quá ba năm. Nhị thiếu gia của phủ Quốc Công, cô nương chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ rõ, tuyệt đối không dám lừa cô nương.”
“Tam tiểu thư nhà ta đã đính hôn với Vương gia, sau này xin một thánh chỉ phong Cáo Mệnh cho góa phụ như cô cũng chẳng phải việc khó.”
“Ba năm sau, cô nương và thiếu gia mỗi người mỗi ngã, sau này vừa có tiền, vừa có thời gian, không bị ràng buộc bởi đàn ông, chẳng phải cuộc sống sẽ rất thoải mái sao?”
Thật lòng mà nói, có chút cám dỗ.
Nhưng ta không muốn cược thêm lần nữa.
Ta đẩy vàng trả lại:
“Ta cảm ơn lòng tốt của phu nhân, nhưng sạp dưa muối nhỏ này cũng đủ để ta và Tiểu Nha sống no đủ.”
Bị ta từ chối, bà quản gia nhà họ Tạ không giận cũng không buồn, vẫn mỗi ngày đến mua dưa muối, đặt danh thiếp của nhị thiếu gia nhà mình ở bên cạnh.