Những cảm giác này hắn chưa từng nói với người ngoài, ngay cả khi đi tìm y tu cũng vậy, cho nên Thẩm Dao Chu là thực sự biết chứ không phải đoán mò.
Thẩm Túy An không hiểu sao lại có chút tin tưởng nàng.
Thẩm Dao Chu lại tiếp tục nói: “Tiếp theo sẽ tiến hành thuật trừ độc đan, nói một cách dễ hiểu, chính là ta sẽ rạch một đường trên da thịt của người, dùng linh lực cùng loại thăm dò vào linh mạch của người, lấy những độc đan bám trên đó ra.”
Lời này của nàng vừa nói ra, hiện trường lại nổ tung.
Da thịt bị thương thì không sao, nhưng linh mạch đối với tu sĩ mà nói quá quan trọng.
Đa số tu sĩ đều không cho phép người khác dùng linh lực thăm dò linh mạch của mình, huống chi nàng còn muốn đưa linh lực của mình vào linh mạch của đối phương, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?
Mọi người ở đây tự nghĩ, nếu đổi lại là họ thì sẽ không đồng ý, huống chi Thẩm Túy An lại là người đa nghi như vậy, chẳng phải sợ bị Thẩm Túy An chấn vỡ đan điền sao?
Nhưng ngoài dự đoán của họ, thái độ của Thẩm Túy An lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sẽ thế nào?”
Thẩm Dao Chu trả lời rất thành thật: “Ta không biết.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Túy An, hắn vốn tưởng Thẩm Dao Chu sẽ nói lời đe dọa hoặc cam đoan chắc nịch, nàng cố ý nói những lời đó, chẳng phải là vì mục đích này sao?
Nhưng Thẩm Dao Chu lại rất thản nhiên, nàng không muốn vì hoàn thành nhiệm vụ mà lừa dối Thẩm Túy An, bởi vì nàng là bác sĩ, chân thành với bệnh nhân là nguyên tắc của nàng.
Thẩm Túy An nhìn nàng chăm chú, không thể phân biệt được ý định thực sự của nàng.
Nhìn nàng tỉ mỉ và nghiêm túc nói ra tình hình bệnh và các kết quả có thể xảy ra, điều này thật vô lý, chẳng lẽ nàng thực sự định chữa bệnh cho mình?
Thẩm Túy An do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, nói: “Chữa đi.”
Thẩm Dao Chu gật đầu, cũng không vì sự tin tưởng của hắn mà tỏ ra kích động, dường như đây chỉ là một chuyện rất bình thường.
“Mời Lục công tử đến phòng phẫu thuật chờ.”
Phòng phẫu thuật được dựng tạm thời, tất cả các dụng cụ cũng theo yêu cầu của nàng mà khử trùng xong, trong đó d.a.o mổ vẫn tạm thời dùng d.a.o găm của Trương Quý thay thế.
Thẩm Dao Chu thì đi rửa tay.
Nàng tỉ mỉ rửa sạch tay theo phương pháp rửa tay bảy bước, kẽ móng tay cũng dùng bàn chải nhỏ chải sạch.
Đối với bác sĩ phẫu thuật, đây chính là một nghi thức.
Trong quá trình rửa tay, nàng dần bình tĩnh lại.
Sau khi Thẩm Dao Chu vào phòng phẫu thuật, bên trong không chỉ có Thẩm Túy An, mà còn có mấy vị trưởng lão.
Thẩm Dao Chu hỏi Thẩm Túy An lần cuối: “Lục công tử không định phong bế cảm giác đau sao?”
“Không cần.” Thẩm Túy An thản nhiên nói: “Đau đớn này ta còn chịu được.”
Thẩm Dao Chu: “Ai quan tâm ngươi đau hay không, ta sợ lát nữa ngươi cử động lung tung, ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của ta.”
Thẩm Túy An: “! “
“Không cần, ta tuyệt đối sẽ không cử động lung tung.” Thẩm Túy An vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng nghe kỹ vẫn có thể nghe ra giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
Được rồi.
Bệnh nhân nhất quyết không chịu, Thẩm Dao Chu cũng không còn cách nào khác.
Nàng vận linh lực vào mắt, nhìn rõ tình hình cánh tay phải của Thẩm Túy An, nàng không chọn linh mạch bị nhiễm độc đan nghiêm trọng nhất, mà chọn linh mạch tương đối ít hơn, độc đan tập trung, độ khó phẫu thuật cũng đơn giản hơn.