Chương 6

Khi đó ta nằm ở đáy vực.

Đan điền tan nát, thức hải khô cạn, xương cốt cả người đều bị gãy vụn, chỉ có thể nghe ma hồn gào thét, yên lặng chờ chết.

Màn sương mù màu đen nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt nhưng lại không thể che khuất ánh hào quang rực rỡ của hai đoá hoa màu vàng.

Hai đóa hoa nở trên cùng một cành, một trắng một đen, thân cây màu bạc, cành lá màu vàng.

Ta sẽ không nhận nhầm, đó đích thực là Lưỡng Đồ Hoa.

Thánh dược trị thương trong truyền thuyết.

Ta cố gắng hết sức vươn cổ lên, từ từ cắn cánh hoa, lá và rễ cây.

Ngay cả chút nhựa cây rơi trên mặt đất cũng liếm sạch sẽ.

Ta muốn sống, dù chỉ là một tia hy vọng.

Lưỡng Đồ Hoa chữa trị đan điền của ta, tái tạo lại gân cốt trên người.

Mãi cho đến khi cảm nhận được nguyên khí đang chảy trong đan điền, giờ khắc này ta mới dám tin rằng mình thực sự còn sống.

Là Lưỡng Đồ Hoa kia đã cứu ta.

Ta đã ăn một gốc.

Nhưng ta nhớ được, nơi đó vẫn còn một gốc.

Ta ném con gà kho đã nấu được một nửa, thậm chí còn quên tắt bếp.

Từ Lạc Hà Tông đến Ma Vực là một quãng đường khá xa.

Dưới đáy vực sâu Ma Vực, mây mù cuồn cuộn, tất cả những tình huống bất ngờ đều có thể xảy ra.

Sư phụ không còn nhiều thời gian nữa, ta nhất định phải đi nhanh về nhanh.

Nhưng không có kiếm Hàm Sương, ta không thể một mình xuống được đáy vực.

Nhị sư muội vứt cây chùy sắt xuống, tam sư đệ bỏ cây cuốc trồng hoa đi.

Trên núi Lạc Hà, lửa lò luyện sắt vẫn chưa tắt, ruộng hoa đã cày cấy được một nửa.

Ngày hôm đó, ráng chiều đỏ như lửa phủ khắp chân trời, đốt cháy một nửa bầu trời trong xanh.

Con lừa già dưới gốc cây lê kêu lên be be, đưa mắt nhìn chúng tôi rời đi.

Viện tử và khoảng sân của sư phụ xa dần trong ánh sáng trời chiều đỏ thẫm.

Không biết cơm chiều không đợi được món thịt gà kho, lão đầu tử có tức giận đến dậm chân hay không.

6

Sương mù của Ma Vực lan rộng hơn so với năm đó khi ta nằm bên dưới đáy vực.

Điều này có nghĩa là phong ấn đã bị nới lỏng, Ma Vực được mở rộng.

Chúng ta cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng hái được bông Lưỡng Đồ Hoa còn lại kia.

Khi chúng ta vội vã chạy về núi Lạc Hà, khoảng cách kỳ hạn bốn mươi chín ngày vẫn còn lại một ngày.

Sư phụ đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu.

Ông ấy tư chất tầm thường, tu vi không cao, dưới tình huống bị tổn thương tâm mạch vẫn có thể sống sót đến ngày hôm nay đã là kỳ tích.

Ta xốc lại tinh thần, nhét bông Lưỡng Đồ Hoa vào trong tay ông ấy.