Chương 12: Chưởng Môn Ngươi Ăn Giấm Rồi!

(*) ăn giấm: ghen tị
Xá Nữ Linh Tủy Thể.

Đây là thể chất đỉnh cấp dành riêng cho nữ tu.

Nữ tu mà sở hữu thể chất này thì không chỉ tu vi tiến bộ thần tốc, mà trong cơ thể còn có thể liên tục sinh ra Tinh Túy Chi Khí.

Mặc dù Tinh Túy Chi Khí này không có công hiệu đối với bản thân nữ tử, nhưng lại có thể khiến cho tu vi của đạo lữ thăng tiến nhanh chóng.

Đây là kiểu thể chất rất có hiệu quả cho việc song tu!
Mà tuy nghe Tuyền Cơ Quang Minh Kinh cứ giống như là nghe Phật Môn chính thống vậy, nhưng trên thực tế đó lại là công pháp song tu hàng đầu.

Tu luyện càng sâu, thân thể toả ra ánh sáng thì sẽ vô cùng diệu dụng đối với đạo lữ, thậm chí còn có thể gia tăng ngộ tính nữa.

Hai cái này mà phối hợp lại với nhau, có thể nói Song Tu Giới sẽ trở thành một sự tồn tại vô địch.

– Song Tu Sáo Trang? Tên nhóc này khá lắm…
Vẻ mặt Lý Nhiên rất bất đắc dĩ.

Đồ thì là đồ tốt đấy, vấn đề là cho ai dùng hả?

Nếu như U La Điện là Song Tu Môn Phái, vậy Lý Nhiên hắn tuyệt đối sẽ là cái tên chăm chỉ nhất.

Nhưng sự thật lại trái ngược.

Tâm pháp của U La Điện chú trọng vào thanh tâm quả dục, đạo pháp tự nhiên, song tu được xem là đường ngang ngõ tắt ở đây.

Huống hồ ngày hôm qua hắn còn vừa mới bày tỏ với Lãnh Vô Yên nữa.

Lỡ đâu mà bị đối phương phát hiện hắn len lén song tu với những muội tử khác, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu!
– Chỉ có điều, nếu như song tu cùng với chưởng môn thì sao?
Hồi tưởng lại gương mặt xinh đẹp và tinh xảo kia của Lãnh Vô Yên, vóc người vô cùng trưởng thành dưới lớp áo bào trắng, Lý Nhiên không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô.

Tuy là việc này không quá thực tế, nhưng làm người mà không có mộng tưởng thì có khác gì cá mặn đâu chứ?
– Người có tu vi càng cao thì tố chất thân thể lại càng khủng bố.

Chưởng môn thân là Đế Cấp Cường Giả, đao kiếm cũng khó mà làm tổn thương đến một cọng tóc của nàng… Cũng không biết có biến thành miếng dán cường lực không nữa?
Lý Nhiên nhỏ giọng thì thầm.

– Miếng dán cường lực là cái gì?
Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng nói quen thuộc.

Trong nháy mắt, biểu cảm của Lý Nhiên cứng đờ lại.

Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đứng phía sau người mình, cổ họng bỗng chốc thít chặt lại.

– Sư tôn.

– Ừm.

 
Lãnh Vô Yên lên tiếng, nàng hiếu kỳ mà nói:
– Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của bổn tọa, miếng dán cường lực là cái gì?
– …
Mồ hôi lạnh sau lưng Lý Nhiên chảy ròng ròng.

– Cái này… Là một loại yêu ma, bởi vì thân thể cứng rắn như sắt thép cho nên mới được gọi là Cương Hóa Ma (*).

(*) Lý Nhiên dùng từ đồng âm, Cương Hóa Ma (钢化魔) cùng cách đọc với miếng dán cường lực (钢化膜).

Lý Nhiên thuận miệng bịa chuyện.

– Đây vẫn là lần đầu bổn tọa nghe nói đến đó, chắc là một loại tiểu yêu không đáng nhắc tới chứ gì.

Lãnh Vô Yên suy tư một hồi.

– Không sai, rất tầm thường, sư tôn không cần để ý đến đâu.

Lý Nhiên gật đầu như giã tỏi.

– Ừm.

Lãnh Vô Yên cũng không có hỏi tới nữa.

Hôm nay, nàng vẫn mặc một thân trắng thuần, dưới lớp áo bào trắng là một bộ xiêm y đơn bạc, lộ ra cần cổ như thiên nga cùng với xương quai xanh trắng nõn và tinh xảo.

Ngoài ra, hôm nay nàng còn mặc một chiếc váy ngắn hơn so với bình thường rất nhiều, đôi chân nhỏ nhắn, tinh tế và mượt mà cứ tựa như phấn điêu ngọc trác (*) vậy.

(*) 粉雕玉琢: phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Cả người đều tăng thêm mấy phần cảm giác thiếu nữ.

– Sư tôn, trang phục hôm nay của ngài thật là đẹp mắt.

Lý Nhiên đổi chủ đề.

– Tùy tiện mặc một chút mà thôi, có cái gì đẹp mắt hay không đẹp mắt đâu.

Giọng điệu của Lãnh Vô Yên rất tùy ý, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia vui vẻ.

Nàng tỉ mỉ ăn mặc nửa canh giờ, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng rất hy vọng Lý Nhiên có thể chú ý tới.

– Đúng rồi, bổn tọa thấy ngươi cùng với nữ đệ tử kia hình như có quan hệ rất tốt nhỉ? Gọi là Lộc Hân Nhiên đúng không?
Lãnh Vô Yên thơ ơ không thèm đếm xỉa tới, nàng hỏi.

Lý Nhiên lắc đầu.

– Quan hệ cũng bình thường thôi, đệ tử cũng chỉ vừa mới biết tên của nàng ta.

– Nếu đã như vậy, vậy sao ngươi lại phải hao tâm tổn sức đi giúp nàng ta đột phá làm gì?
Ánh mắt của Lãnh Vô Yên sáng quắc.

Trong lòng Lý Nhiên hơi giật mình một cái.

Hình như chưởng môn cực kỳ để ý đến chuyện này thì phải!
– Dù sao cũng là sư huynh sư muội đồng môn, nàng ta cách Trúc Cơ chỉ kém một chân bước nữa thôi, đệ tử cũng chỉ là thuận tay tương trợ mà thôi.

Lý Nhiên nghiêm túc trả lời.

Nhưng hiển nhiên là Lãnh Vô Yên không hài lòng với đáp án này.

– Bổn tọa nhớ từ trước đến nay ngươi xem thường việc kết giao bằng hữu với các đệ tử khác, từ khi nào mà trở nên như thể lấy giúp người làm niềm vui rồi hả?
Lúc trước, tính cách của Lý Nhiên rất lạnh nhạt.

Đừng nói là chỉ đạo đồng môn tu hành, không châm chọc cho một trận đã là rất tốt rồi.

Hôm nay quả thật có hơi kỳ quái.

– Ấy…
Lý Nhiên nhức đầu.

– Nếu như là lúc trước, đệ tử cũng lười đi để ý đến sống chết của bọn họ, nhưng bây giờ lại không giống thế nữa.

– Ồ?
Lãnh Vô Yên hiếu kỳ nói:
– Có gì khác biệt?
– Bây giờ đệ tử đã có thân phận mới rồi, đệ tử chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên mới mẻ, thời gian cũng tràn đầy thú vui trên đời.

Lý Nhiên hơi cười.

– Bởi vì sư tôn, đệ tử muốn làm một người ấm áp hơn.

Trái tim của Lãnh Vô Yên bắt đầu đập loạn điên cuồng.

Rốt cuộc thì cái tên này xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Làm sao mà hắn có thể mở miệng nói ra lời nói khó xử như vậy cơ chứ!
– Ngươi nói nhỏ chút, lỡ đâu bị người khác nghe được thì làm sao bây giờ…
Lãnh Vô Yên xấu hổ mà thấp giọng nói.

Thật ra thì với tu vi của nàng, làm sao lại để cho người khác có cơ hội nghe lén được chứ?
Chỉ có điều, lần này hoảng loạn quá mà quên mất rồi.

– Là đệ tử lỗ mãng.

– Chẳng qua, sao sư tôn lại để ý đến Lộc Hân Nhiên như vậy chứ?
Không chờ nàng trả lời, Lý Nhiên chợt nói:
– Không phải là ngài ghen rồi đó chứ?
Lãnh Vô Yên:
– …
Trong nháy mắt, gò má của nàng đỏ bừng lên, tựa như chân trời ráng đỏ vậy.

– Ai, ai ghen tị chứ? Ngươi đừng có nói lung tung.

Bổn tọa có thân phận gì mà lại đi tranh giành tình nhân với đệ tử hả!
Lãnh Vô Yên luống cuống tay chân mà biện giải.

– Vậy sao mặt ngài lại đỏ như vậy?
Lý Nhiên nghiêng đầu hỏi.

Lãnh Vô Yên hoảng loạn nói:
– Đó là bởi vì khí trời quá nóng!
Vù!
Gió lạnh cuốn theo tuyết đọng mà bay lả tả giữa hai người.

Lý Nhiên nghiêm trang gật đầu.

– Sư tôn nói đúng, quả thật là cực kỳ nóng.

– …
Mặt Lãnh Vô Yên càng đỏ hơn, nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Nàng vừa thẹn vừa giận mà trừng mắt nhìn Lý Nhiên.

– Tới đây, chúng ta cũng bàn luận một chút!
– Hả?.