Chương 14: Toang Sư Tôn Tức Giận Rồi!

Lý Nhiên cười ngây ngô cả buổi lâu mới chợt nhận ra bầu không khí có chút không đúng lắm.

Bàn tay hơi dùng sức, chỉ cảm thấy trong tay có gì đó mềm mại và độ đàn hồi rất tốt.

Xem xét kỹ hơn thì!
– Ôi mẹ ơi!
Hắn xém chút nữa là hồn bay phách tán, vội vàng buông lỏng tay ra.

Ánh mắt Lãnh Vô Yên sắc bén, tràn ngập sát khí.

Lý Nhiên lo lắng nói:
– Sư tôn, ngươi nghe ta giải thích!
Lãnh Vô Yên khẽ nói:
– Ngươi giải thích đi, bổn tọa đang nghe đây.

– !
Đối diện với ánh nhìn chăm chăm của nàng, Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ nói trọng lượng càng lớn thì lực hấp dẫn cũng càng lớn, của ngươi quá lớn nên mới khiến tay của ta không khống chế được?
Đoán chừng sẽ trực tiếp bị chặt thành hai đoạn mất thôi!!
Tuy Lý Nhiên thực sự không phải cố ý, nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã xảy ra rồi.

– Sư tôn, ta xin lỗi.

Lý Nhiên không giải thích nữa mà ngoan ngoãn nhận sai.

Không khí trở nên tĩnh lặng một lúc.

Lãnh Vô Yên đứng lên, lạnh lùng nói:
– Quên đi, tuy là ngươi dùng mưu kế nhưng cũng không hề vi phạm quy tắc, trận luận bàn này là ngươi thắng.

– Ngươi hãy suy nghĩ điều kiện thật kỹ đi, bổn tọa nói được thì làm được.

Nói xong, nàng liền buông tay ra, cả người bay lên không, trường vực u ám bao phủ Hậu Sơn cũng tiêu tán đi.

Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi ngã xuống đất.

Sự chênh lệch giữa Kim Đan Kỳ và Đế Cấp giống như mây và bùn vậy.

Chúng khác nhau một trời một vực, chẳng có chút tính so sánh gì cả.

Tất nhiên Lý Nhiên không phải chỉ đơn giản là Kim Đan thôi.

Ngoại trừ U La Điện Công Pháp ra, hắn còn có bốn thương chiêu, Đoạt Thiên Công và dị tượng “Long Tượng Trạch Thiên”.

Nhưng để cho chưởng môn không nghi ngờ thì những con bài chưa lật này đều không thể sử dụng được, thương pháp cũng chỉ dùng một chiêu mà thôi.

Vì thắng được trận luận bàn này, hắn đã dùng một chút tiểu xảo, vào lúc mấu chốt sẽ nghịch chuyển công pháp, ép ra một ngụm máu tươi…
Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng lại mắc sai lầm, vô tình chạm vào nơi đỉnh cao ấy.

Lý Nhiên thở dài và nói:
– Thắng chi bất võ (*)! Lợi dụng sự quan tâm của nàng đối với mình thực sự có chút quá đáng.

Vừa rồi hắn hơi thất lễ rồi.

Trong đầu đều nghĩ đến đối phương, căn bản không suy nghĩ đến thứ khác.

– Lần này sư tôn chắc chắn rất tức giận…
Lý Nhiên vẫn luôn có chút kiêng kỵ đối với Lãnh Vô Yên, có thể đó là bởi vì sự chênh lệch về thực lực.

Trên thực tế, Lãnh Vô Yên đối xử với hắn cực kỳ tốt, tốt đến mức không còn một lời nào để nói nữa.

Hắn không khỏi có chút áy náy.

– Lần sau gặp lại, nhất định phải giải thích rõ ràng một chút.

Lý Nhiên đứng lên, lảo đảo đi tới chỗ ở.

Ở ngay sau bức tường cách đó mười mét.

Lãnh Vô Yên tựa vào tường, che đi khuôn mặt xinh xắn đang ửng hồng của mình, tim  thì đập nhanh như hươu chạy.

Cả người tê dại giống như bị điện giật vậy, rất lâu sau cũng chưa hết được.

– Hắn, hắn hắn hắn lại đi tập kích nơi đó của người khác, thực sự là quá lỗ mãng! Tuy là thắng chi bất võ, nhưng đúng là hắn đã thắng rồi.

Hắn sẽ đề nghị điều kiện như nào đây? Nhưng ngộ nhỡ hắn yêu cầu quá đáng thì ta nên đáp ứng hay là cự tuyệt? Đáp ứng thì có phải là phát triển quá nhanh hay không? Nhưng mà hôm qua chúng ta mới bắt đầu qua lại với nhau!
Lãnh Vô Yên suy nghĩ miên man đến nổi nét đỏ bừng trên mặt đã tràn đến man tai.

Tuyết đọng chung quanh đấy cũng đều nhanh chóng bị hòa tan…

Lý Nhiên trở lại nơi ở.

A Thấm đang ngồi đờ ra ở cửa, thấy hắn trở về thì vội vàng đứng dậy tiến lên nghênh đón.

– Thánh Tử Đại Nhân, ngài đã trở về ạ!
Nàng ta chú ý tới bộ dáng thê thảm của Lý Nhiên, bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

– Ngài bị làm sao vậy? Tại sao mới ra ngoài một chuyến mà đã trở thành bộ dạng này rồi?
Lý Nhiên khoát khoát tay nói:
– Không có việc gì, bị người ta đánh cho một trận mà thôi.

– Đánh một trận?
A Thấm không thể tin mà nói:
– Ngài thân là Thánh Tử cao quý, là người thừa kế chức chưởng môn tương lai, toàn bộ U La Điện này ai dám động đến ngài chứ?
– Chưởng môn đương nhiệm.

– Vậy… Không sao rồi.

A Thấm có chút kỳ quái.

Lý Nhiên là đệ tử đắc ý nhất của Lãnh chưởng môn, sở hữu tài nguyên và đãi ngộ tốt nhất trong tông môn, sao chưởng môn bỗng nhiên lại ra tay giáo huấn hắn chứ?
Lý Nhiên tức giận nói:
– Đừng nhìn nữa, chưa từng thấy trai đẹp chịu đòn hay sao?
– Xin lỗi!
– Đi nấu nước đi, ta muốn tắm.

– Vâng!
Rất nhanh sau, A Thấm đã chuẩn bị nước nóng xong.

Trong phòng, bồn tắm được làm bằng Linh Hương Mộc tỏa ra nhiệt khí, còn được cho thêm cả linh hoa linh thảo vào trong nước nóng nữa.

Sau khi tắm xong sẽ có thể làm cho người ta cảm thấy thư thái dễ chịu, cả người đều thơm tho.

A Thấm hầu hạ Lý Nhiên cởi quần áo ra.

Nhìn dáng vóc cường tráng của hắn, nàng ta không khỏi có chút xấu hổ, nhưng sau đó lại lập tức chú ý đến những vết bầm đầy khắp người hắn.

Nàng ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
– Thánh Tử, sao Lãnh chưởng môn lại đối xử với ngươi như vậy?
Nhưng Lý Nhiên lại hoàn toàn không hề để tâm đến:
– Luận bàn mà thôi, khó tránh khỏi sẽ có va chạm, cũng rất bình thường.

– Ồ.

A Thấm cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

.

.

Nước tắm rất ấm áp và dễ chịu, nhờ vào tác dụng của Linh Hương Mộc, nước được duy trì nhiệt độ ổn định, cũng không bị nguội đi quá nhanh.

Lý Nhiên ngâm mình ở trong nước, thoải mái nhắm mắt lại.

A Thấm ở bên cạnh thì nhẹ nhàng xoa bóp vai và cổ cho hắn.

Thoải mái thật!
Lúc mới chuyển thế, hắn vẫn còn cực kỳ bài xích khi để nàng ta giúp mình tắm.

Dáng dấp A Thấm như hoa như ngọc, điều này làm cho huyết khí phương cương (*) của Lý Nhiên có chút ăn không tiêu.

Nhưng từ từ rồi cũng thành thói quen.

– Bên trái bên trái, mạnh một chút, bổn công tử vất vả rồi.

Hắn bây giờ hoàn toàn coi A Thấm là bậc thầy mát xa.

– Vâng, Thánh Tử Đại Nhân.

A Thấm ra sức xoa bóp mạnh.

(*) Thắng chi bất võ : Chiến thắng mà không cần dùng sức lực, ở đấy ý chỉ chiến thắng không anh hùng.

(*) huyết khí phương cương: tuổi trẻ mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

.