Ý thức của Lý Nhiên chìm vào trong đầu.
Hắn vận chuyển công pháp Đoạt Thiên Công, cổ triện trên thủy tinh hình người trở nên sáng hơn.
Lý Nhiên cảm giác tu vi của mình có chút tiến bộ, tinh thần sảng khoái, đến thần hồn cũng tăng lên một chút.
Lúc này mới chỉ qua một ngày thôi!
Hơn nữa,lực lượng tăng lên này còn vững chắc, tinh thuần hơn so với khi hắn tu luyện nữa.
– Trời ạ, công pháp này dùng hack à! Ta chỉ vận chuyển công pháp vài lần mà hiệu quả còn tốt hơn lúc bế quan khổ tu sao?
Lý Nhiên kinh ngạc kêu lên.
Đây là chính là nằm không cũng thắng trong truyền thuyết đó sao?
Thật sảng khoái!
Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào ngồi một chỗ tu luyện không thì không thể đột phá cảnh giới được mà còn cần tính đến cả cơ duyên, ngộ tính, thiên phú.
Khi đến cảnh giới Kim Đan Viên Mãn, hắn còn cần phải ra ngoài xông xáo, đi tìm con đường đột phá.
!
A Thấm nghiêm túc đấm bóp cho Lý Nhiên.
Nàng khó hiểu mà nhìn dáng vẻ Lý Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng biết vì sao, nàng cứ cảm giác như Lý Nhiên có chút không giống mọi khi.
Mặc dù hắn vẫn là Thánh Tử, nhưng nụ cười trở nên thân thiết hơn, ánh mắt ôn nhu hơn, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ áy náy nữa.
Đúng rồi, sáng nay hắn còn véo má của nàng!
Trước đây nàng chưa bao giờ thấy hắn làm vậy với ai cả.
Đặc biệt là cả nửa tháng nay Lý Nhiên đã không đánh nàng rồi.
– Có thể là do gần đây Thánh Tử có tâm tình tốt chăng?
A Thấm cũng không nghĩ ra được câu trả lời nào khác.
Dù sao thì nàng vẫn rất hài lòng về sự thay đổi này.
A Thấm vừa đau lòng vừa tức giận bất bình khi nhìn thấy vết máu ứ đọng trên người Lý Nhiên.
– Lãnh chưởng môn thật là, chỉ điểm tu hành thôi mà có cần phải động thủ không chứ? Lại còn ra tay nặng như vậy nữa!
– Hả?
Lý Nhiên bị lời nói của nàng đánh tỉnh, hắn thoát khỏi trạng thái tu luyện Đoạt Thiên Công.
Hắn vừa mở mắt ra, cả người chưa kịp thu hồi khí thế, con ngươi bắn kim quang ra tứ phía.
A Thấm cứ như thể bị đánh một chùy vào người, nàng chỉ cảm thấy một luồng uy áp mãnh liệt tỏa ra từ người Thánh Tử, phảng phất như người trước mặt không phải là Thánh Tử mà là Thần Phật khắp chư thiên vậy!
Bịch!
A Thấm không chịu nổi uy áp, ngã quỳ xuống đất.
– A Thấm xin lỗi, là A Thấm lắm mồm! A Thấm đáng chết, xin Thánh Tử bớt giận!
Nàng run rẩy quỳ dưới đất.
Xong đời rồi, có lẽ nàng nói xấu chưởng môn làm Lý Nhiên không vui.
Lý Nhiên hơi sửng sốt, hắn lắc đầu nói.
– Đứng lên đi, ta không tức giận.
A Thấm vẫn không dám ngẩng đầu.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói.
– Nếu ngươi còn không đứng lên, ta mới thật sự nổi giận đó.
Nghe thấy vậy, A Thấm mới lung la lung lay đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn hắn.
Lý Nhiên lắc đầu than thở.
Thật đúng là nghiệp chướng mà!
Cuối cùng, nội tâm cũng làm ra một quyết định.
Lý Nhiên bay ra khỏi thùng tắm, nước trên người đều bốc hơi trong nháy mắt.
Sau khi thay quần áo xong, hắn bèn đi về phía phòng ngủ.
– Đi theo sau ta.
– Vâng.
A Thấm cúi đầu, cứng nhắc đi theo.
!
Trong phòng ngủ, Lý Nhiên ngồi trên ghế, A Thấm đứng đối diện với hắn.
– A Thấm, ngươi đã ở bên cạnh ta bao lâu rồi?
– Thưa Thánh Tử, đã mười năm rồi.
A Thấm thấp giọng trả lời.
– Năm ta tám tuổi, ta vào U La Điện, từ khi đó ngươi vẫn luôn đi theo ta, đến giờ đã mười năm rồi.
Lý Nhiên thở dài.
– Từ khi Thẩm gia các ngươi bị Lý gia thâu tóm, ngươi đã không xứng có được họ Thẩm.
Ta lại còn nghiêm khắc với ngươi như vậy… Thẩm Thấm, có phải ngươi rất hận ta không?
– A Thấm không dám!
Nàng run rẩy định quỳ xuống, nhưng lại bị một cổ lực lượng vô hình nâng lên, đầu gối căn bản không quỳ được.
– Thánh Tử?
A Thấm sợ hãi ngẩng đầu lên.
– Mười năm qua, ngươi hầu hạ ta rất tốt, ngươi cực khổ rồi.
Lý Nhiên lấy một xấp ngân phiếu ra rồi đưa tới trước mặt A Thấm.
– Thánh Tử, ngài làm gì vậy?
A Thấm nghi ngờ hỏi.
– Ngươi tự do rồi.
– Ngươi cầm số tiền này đi, ta sẽ an bài một thân phận mới cho ngươi.
Ta cũng sẽ bàn giao với Lý gia bên kia, ngươi không cần phải lo lắng mình sẽ bị đuổi giết.
– Xuống núi đi, hãy sống cuộc sống của riêng mình.
Lý Nhiên nghiêm túc nói.
Hắn biết hành động của hắn hôm nay có khác biệt rất lớn với trước kia.
Hắn vốn định thay đổi từ từ, nhưng biểu hiện của A Thấm khiến hắn càng ngày càng cảm thấy tội lỗi.
Hơn nữa, bên cạnh có một người thống hận mình khiến hắn không thoải mái lắm.
Nên Lý Nhiên quyết định dứt khoát cắt đứt luôn.
Nhưng A Thấm cũng hề không lộ vẻ mừng rỡ, ngược lại sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, run giọng hỏi.
– Thánh Tử, người không cần A Thấm nữa sao?
– Hử?
Lý Nhiên ngạc nhiên.
– Thánh Tử, A Thấm biết sai rồi, van cầu người đừng đuổi A Thấm đi!
A Thấm quỳ xuống trước mặt hắn, đau khổ cầu xin.
– Nếu người mất hứng, người cứ đánh A Thấm cho hả giận được không ạ? Cầu người, người đừng đuổi ta đi! A Thấm thật sự không thể rời khỏi ngài!
– Hả??
Lý Nhiên hoang mang.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc trước nàng bị hành hạ như vậy, giờ được rời đi, nàng phải rất vui vẻ mới đúng chứ?
Chẳng lẽ đang ngại hắn cho quá ít?
Lúc đầu, Lý Nhiên định cho nàng nhiều hơn, nhưng mang ngọc có tội (*), nếu cho quá nhiều thì số tiền này sẽ là họa sát thân với nàng.
(*): mang ngọc có tội: khuyên mọi người không nên lòng tham vô độ, nên biết chừng mực.
– Nhưng nhìn nàng cũng không giống người ham vật chất lắm.
Dường như A Thấm không những không hận hắn mà còn cực kỳ ỷ lại vào hắn.
– A… chuyện này!
– Thánh Tử đại nhân, van người giữ ta lại đi! Người để ta làm gì cũng được!
Sắc mặt A Thấm tái nhợt, lộ vẻ lấy lòng.
– !
Lý Nhiên gãi đầu.
Sao hắn cứ luôn cảm thấy hổ thẹn ấy nhỉ…
– Đứng lên đi, ta không phải có ý đuổi ngươi đi.
– Thật ạ? Thật là không đi nữa ạ?
– Ừ…
– Cám ơn Thánh Tử đại nhân!
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn từ hắn, A Thấm lộ ra nụ cười vui vẻ, khóe mắt còn vương nước mắt.
.