Lý Nhiên bây giờ hoảng chết đi được.
U La Điện có thể tiến lên vị trí cao nhất Ma Môn, không thể thiếu công lao của vị sư tôn xinh đẹp này của hắn.
Là cao thủ của cả một vùng đất rộng lớn, uy danh của Lãnh ma nữ không chỉ có thể dọa trẻ con khóc quấy cả đêm, mà hài cốt dưới chân nàng còn có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ nữa.
Hơn nữa, từ trước tới nay giới luật của U La Điện rất nghiêm ngặt, người làm trái với lệnh cấm, nhẹ thì bị trục xuất khỏi sư môn, nặng thì nguy hiểm tới tính mạng.
Huống hồ điều hắn phạm vào còn là lệnh cấm kiêng kị nhất của Lãnh Vô Yên!
– Chắc chắn là tiểu sư muội đã đưa Lưu Ảnh Thạch này cho sư tôn rồi!
– Đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà, nha đầu kia thế mà lại đi bán đứng ta, bây giờ phải làm sao đây?
Lý Nhiên bắt đầu nhanh chóng động não.
Mượn cơ hội này, Lãnh Vô Yên âm thầm đánh giá thiếu niên trước mắt.
Gương mặt trắng nõn như tuyết, làn da nhẵn nhụi tới mức làm cho mọi nữ nhân đều ghen tị.
Mày kiếm mắt sáng, phong thái tuấn lãng, giữa hai hàng lông mày không còn cảm giác âm u như trước đây, trái lại còn có mấy phần phóng khoáng.
Thân hình cân xứng cao thẳng, tuy đứng trước mặt nàng nhưng vẫn thẳng tắp như giáo.
Tiểu tử này thật đẹp trai!
Cho dù ở Tu Tiên Giới này không hề thiếu tuấn nam mỹ nữ, nhưng Lý Nhiên chắc chắn cũng thuộc vào dạng người đẹp trai nhất.
Hơn nữa còn có thêm thiên phú tu luyện đáng gờm, chỉ sợ không ai có thể từ chối được lời bày tỏ của hắn nhỉ? Cho dù có là Lãnh Vô Yên thì trong lòng nàng cũng sẽ hơi nhảy nhót.
Hóa ra vẫn có người thích nàng, lại là một thiếu niên thiên tài ưu tú như vậy nữa.
Nhưng tiếc là thân phận đôi bên có sự khác biệt, nếu không…!Lãnh Vô Yên dùng sức lắc lắc đầu.
– Hắn chính là đồ đệ của ta, ta đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ?
Nàng xốc lại tinh thần, sắc mặt lạnh lùng nói:
– Ngươi không muốn giải thích tí nào à?
Trong lòng Lý Nhiên run lên.
Bây giờ tang chứng ngay trước mặt, hắn đã không còn đường nào chối cãi nữa rồi.
Các duy nhất chính là liều mạng thôi.
– Sư tôn, ta không có gì để giải thích cả.
Lý Nhiên thấp giọng nói.
Lãnh Vô Nhiên nhướn mày:
– Ngươi có ý gì đây?
Lý Nhiên nói.
– Ảo ảnh kia là do ta lưu lại, lời nói cũng phát ra từ miệng ta, đệ tử không có gì để giải thích nữa cả.
Lãnh Vô Yên hừ lạnh một tiếng.
– U La Điện cấm nam nữ có tư tình, ngươi biết rõ điều này mà.
Ngươi là Thánh Tử, là người thừa kế tương lai của vị trí chưởng môn, thế mà ngươi lại không tuân thủ giới luật thì thôi đi, ngươi tưởng bổn tọa thật sự không dám phạt ngươi đúng không?
Lãnh Vô Yên cất giọng nói lạnh như băng.
Lý Nhiên lắc đầu, chân thành nói:
– Sư tôn, lúc đệ tử thu hình ảnh cũng đã dự liệu trước hậu quả rồi.
Lãnh Vô Yên không khỏi sửng sốt:
– Nếu đã biết hậu quả, vậy vì sao ngươi còn dám…
Lý Nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt hắn sáng quắc, nói:
– Bởi vì cho dù nó có là giới luật của tông môn thì cũng không thể ngăn cản được tâm chân tình của đệ tử.
Trong nháy mắt, dường như gió tuyết đều dừng lại.
Lý Nhiên đang đánh cược.
Lãnh Vô Yên dù có vô tình thế nào thì bản chất vẫn là một nữ nhân.
Hắn giả bộ thành một nam nhân si tình, cam nguyện chịu phạt, chỉ cần có thể khiến đối phương mềm lòng thì hắn sẽ có cơ hội sống sót.
Thân thể mềm mại của Lãnh Vô Yên khẽ run, không ngờ Lý Nhiên thế mà lại dũng cảm tới vậy!
Thế mà hắn lại dám nói ra lời như vậy trước mặt nàng!
Quả thật là quá càn rỡ!
– Ta sẽ coi như không nghe thấy những lời ngươi nói hôm nay, ngươi cũng quên cái thứ tình cảm này đi, bổn tọa sẽ không đồng ý đâu.
Lãnh Vô Yên mang theo giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo mà nói.
Lý Nhiên nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không đồng ý thì không đồng ý, còn tốt hơn là việc đánh mất cái mạng nhỏ này.
Thời gian hai mươi tư giờ còn chưa hết, hắn vẫn còn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Nhiên vừa chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Lãnh Vô Yên còn nói thêm:
– Xem ra sự đình trệ trong tu luyện của ngươi là bởi vì chuyện này sao.
Vậy phạt ngươi tới U Hàn Động diện bích suy nghĩ, một tháng sau hẵng ra ngoài.
Đây không phải là trừng phạt Lý Nhiên, chỉ là nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào thôi.
– U Hàn Động?
Lý Nhiên chau mày.
Phiền toái rồi đây.
Nơi đó là một hang động tự nhiên trên Huyền Linh Sơn, ngưng tụ linh khí lạnh lẽo nhất của cả ngọn núi.
Nếu người bình thường đi vào, khi hô hấp sẽ bị đông lạnh thành băng côn.
Chỉ có người trên Kim Đan Kỳ, hơn nữa phải không ngừng vận hành U La tâm pháp thì mới có thể chống lại được khí lạnh trong đó.
Nếu đổi lại là Thánh Tử của trước đây thì sự trừng phạt này không đáng kể chút nào.
Nhưng bây giờ không giống trước đây.
Tu vi của Lý Nhiên hắn đã bị phong ấn rồi! Không thể sử dụng tâm pháp được, vào động chắc chắn sẽ bị đông chết.
Cho dù có may mắn sống sót thì thời hạn của nhiệm vụ cũng đã qua, cuối cùng một chút cơ hội sống cũng chẳng còn!
– Không được, tuyệt đối không thể vào U Hàn Động!
Lý Nhiên quyết đoán.
Hắn sải bước về phía trước, giọng nói vang dội xuyên qua gió tuyết:
– Sư tôn, thứ lỗi cho đệ tử không thể nghe theo lệnh của người!
– Hửm?
Sắc mặt Lãnh Vô Yên lạnh lùng:
– Dựa theo luật của bản tông, kẻ làm trái với lệnh cấm sẽ phế bỏ tu vi rồi trục xuất khỏi sư môn.
Bổn tọa niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lại có tiềm năng tốt mới khoan dung độ lượng, thế mà lai ngươi không thể chấp nhận được một chút xử phạt như thế sao?
– Không phải đâu!
Lý Nhiên sốt sắng nói:
– Nếu sư tôn đã ra lệnh, không cần cấm túc một tháng, cho dù năm năm mười năm đi chăng nữa, đệ tử cũng không dám có chút oán hận nào.
Lãnh Vô Yên nghe tới đây, nàng nghi hoặc nói:
– Vậy vì sao ngươi không thể nghe theo lệnh của ta?
– Thứ đệ tử không thể nghe theo là mệnh lệnh ngài bắt ta quên đi phần tình cảm này, chỉ có chuyện này đệ tử thực sự không làm được! Nữ nhân mà ta thích là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế gian này, trong lòng ta ngoài nàng ấy ra không còn bất kỳ thứ gì khác nữa! Ngài bảo ta quên đi phần tình cảm này, không phải là muốn ta móc tâm can của mình ra hay sao! Cho nên, xin ngài thứ lỗi cho đệ tử không tuân lệnh!
Giọng nói của Lý Nhiên run rẩy, bộc lộ tình cảm chân thành tha thiết.
Lãnh Vô Yên:
– !.