Chương 7: Phần Thưởng Của Nhiệm Vụ Bảo Rương Siêu Cấp

Dáng dấp Lãnh Vô Yên xinh đẹp không?
Mái tóc đen nhánh, gương mặt rực rỡ như ánh ban mai, môi hồng răng trắng, dung mạo như xuân sơn tiên đạm.
Đôi mắt sáng ngời lưu chuyển, ngay cả phong tuyết cũng trở nên ảm đạm phai mờ.
Mặc dù mặc áo bào rộng, nhưng vẫn không thể che đậy vóc dáng đáng kiêu ngạo, ngược lại khiến cho nàng có một loại mỹ cảm pha trộn giữa sự trong trẻo lạnh lùng và quyến rũ.
Nói như thế nào thì Lý Nhiên là người của hai thế giới, chưa từng gặp người nào xinh đẹp như nàng ấy cả.
Nhưng nếu chỉ dựa vào điều này mà cho rằng yêu đương với nàng là phúc lợi, vậy thì nghĩ quá đơn giản rồi.
Nàng là Lãnh Vô Yên đấy!
Là U La Điện Chi Chủ, là sự tồn tại đứng đầu ở vùng đất rộng lớn này.
Đã từng bởi vì môn hạ đệ tử bị chính đạo sát hại, một người một kiếm đánh đến sơn môn của đối phương.

Cuối cùng bởi vì đối phương không chịu giao hung thủ ra mà trực tiếp một kiếm san bằng cả ngọn núi!
Tông môn hạng nhất, trực tiếp bị quét sạch!
Hàng trăm cao thủ, toàn bộ đều Thân Tử Đạo Tiêu!
Việc này khiến cho toàn bộ hạo thổ chấn động.
Mấy đại tông môn chính đạo vì thế tổ chức Đồ Ma Đại Hội, muốn Ma Đầu Lãnh Vô Yên này đền tội.
Nhưng bất kể là cao nhân của môn phái nào đến, đến một người chết một người, thi cốt chất đống lấp kín cả sơn môn, máu tươi nhuộm đỏ cả La Sát Phong.
Mà Lãnh Vô Yên lại không hao tổn chút nào cả.
Từ đó về sau, cái tên “Lãnh Ma Nữ “, trở thành sự tồn tại cấm kỵ của toàn bộ hạo thổ.
Nếu nói Lý Nhiên là nhân vật phản diện thì Lãnh Vô Yên chính là Boss cuối cùng!

Yêu đương với nữ nhân như vậy, nói không chừng một ngày nào đó cái mạng nhỏ này cũng không còn.
Áp lực quả thực rất lớn đấy!
Nhưng Lý Nhiên cũng không thể nói.
– Ngại quá, chưởng môn ngươi hiểu nhầm rồi, ta không muốn tỏ tình với ngươi đâu?
Nếu vậy thì quả thực là tự tìm cái chết mà.
– Thôi bỏ đi, đi bước nào biết bước ấy vậy…

.

.
– Nhiên Nhi…
Sắc mặt Lãnh Vô Yên đỏ lên, đây vốn dĩ là một tên gọi rất bình thường, nhưng bây giờ lại khiến nàng ngượng ngùng không nói nên lời.
– Tiên Lộ dài đằng đẵng, nếu muốn trường tương tư thủ (*), chỉ có cùng nhau đứng ở đỉnh phong cao nhất.

Ngươi nhất định phải tu hành cho tốt, ngàn vạn lần không được buông lỏng lơ là đâu đấy.
(*): 长相厮守:Trường tương tư thủ: Ở bên nhau trọn đời
– Ta… sẽ ở phía trước chờ ngươi.
Lãnh Vô Yên nói xong, cũng không đợi Lý Nhiên đáp lại, cả người trực tiếp hóa thành phong tuyết tiêu tán.
Lý Nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó gật đầu.
– Nói không sai, Tiên Lộ dài đằng đẵng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta đăng lâm tuyệt đỉnh, đứng ở vị trí cao nhất của toàn bộ hạo thổ!
– Đương nhiên, trước đó, ta phải sống sót dưới sự “yêu mến” của chưởng môn cái đã…
Lý Nhiên thở dài một hơi, xoay người đi xuống chân núi.
Hoàn toàn không biết, sau khi phong tuyết lưu chuyển, từ từ biến thành hình người.
Lãnh Vô Yên nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt phượng dường như có thể chảy ra nước.
Nhớ tới những lời kinh hãi thế tục của Lý Nhiên, cùng với quyết tâm bằng lòng vì mình liều chết, gò má Lãnh Vô Yên nóng lên.
– Thì ra.

.

.
– Đây chính là cảm giác được người khác thích sao?
Lý Nhiên trở lại phòng của mình.
Nhớ lại tần đạo giao lưu mà hôm nay hắn cùng sư tôn nhảy qua, sau lưng vẫn còn đang toát mồ hôi lạnh.
– Mặc dù quá trình nguy hiểm, nhưng may mà kết quả cũng không tồi, không chỉ khôi phục tu vi, còn lấy được ba bảo rương.
Lục chú ý của Lý Nhiên tập trung trên hệ thống.
Trước mắt xuất hiện ba Bảo Rương kim quang chói lọi, là phần thưởng cho nhiệm vụ vượt mức hoàn thành lần này.

[Có lập tức mở Bảo rương siêu cấp hay không?]
 
– Mở ra.
Lý Nhiên mong đợi xoa tay tay.
Nắp Bảo rương mở ra, trước mắt một tia kim quang sáng lạng tỏa ra.
[Chúc mừng kí chủ, giành được công pháp “Đoạt Thiên Công”!]
[Chúc mừng kí chủ, giành được Linh Bảo “Vân Linh Thương”!]
[Chúc mừng kí chủ, giành được Dị Tượng “Long Tượng Trạch Thiên”!]
Nhìn kỹ từng cái một.
“Đoạt Thiên Công” là một cuốn sách cổ, bên trên viết chữ triện rất kỳ quái, Lý Nhiên không nhận ra được chữ nào cả.
Hắn thử đắm chìm trạng thái tinh thần của mình vào đó, trong nháy mắt trước mắt hào quang tỏa sáng.
Cổ triện tản ra kim quang, giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn.
– Đoạt Thiên Cơ, phạt Thiên Đạo!
– Cướp đoạt chư thiên Tạo Hóa, trở thành Bất Tử Bất Diệt Vô Thượng Chân Thần!
– Lấy pháp của ta thay mặt cho vạn pháp, dùng ý của ta thay mặt cho thiên ý!
– Là vì đoạt thiên!
Bên tai giống như có đại đạo tranh minh, chấn động đến mức Lý Nhiên thần hồn bất ổn, ý thức rơi vào hắc ám.
Không biết qua bao lâu, trong bóng tối có một tia kim quang lóe lên.
Sau đó giống như Tinh Hỏa Liệu Nguyên thắp sáng thức hải, một tiểu nhân sáng long lanh như Tử Thủy Tinh ngồi khoanh chân, trên người khắc kim sắc cổ triện.
Vốn dĩ văn tự trên cuốn sách cổ, ở trên người nó giống như hình xăm kim sắc.
– Thì ra là vậy.
Lý Nhiên mở mắt, có kim quang xoẹt qua phóng ra.
Đoạt Thiên Công không chỉ là Môn Kỳ Công, mà còn thay đổi thể chất của hắn.
Tiểu nhân trong Thức Hải thay thế hắn, từng giờ từng khắc cũng đang thu nạp linh khí, thân thể hắn, đan điền, kinh mạch thậm chí thần hồn, đều ở đây rèn luyện không ngừng nghỉ.

Nói cách khác, hiện tại Lý Nhiên căn bản không cần ngồi thiền tu luyện.
Bất luận là ăn ngủ hay uống nước, hắn đều không ngừng tu luyện.
– Khá lắm, người lười phúc âm! Công pháp này quả thực rất thích hợp với ta, dứt khoát gọi là Quải Cơ Công đi!
Khóe miệng Lý Nhiên nhịn không được mà nhếch lên.
Phần thưởng thứ hai là Vân Linh Thương.
Đây là một Linh Bảo cao cấp, có thể uẩn dưỡng ở trong người, tăng lên cùng với thực lực của người sử dụng.
Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần người sử dụng đủ mạnh, phẩm cấp của thứ này không có hạn mức tối đa.
Bên trong thương còn có bốn chiêu thương pháp, uy lực rất mạnh, vô cùng có ích.
Lý Nhiên nhéo cằm, nhìn Ngân Thương dài hai thước lóng lánh trước mặt mình.
– Ngự Kiếm Phi Hành mới là mơ mộng của nam nhân, Ngự Thương là gì chứ ? Vả lại cái thứ thô ráp này không xứng với dung nhan của ta…
 
– Thôi bỏ đi, cứ dùng trước đa, không được thì sau này lại đổi lại vậy.
Lý Nhiên tiếp nhận Ngân Thương.
Linh Bảo này đặt ở Trung Thổ, đủ để khơi ra một trận chiến tranh đấy, vậy mà hắn lại có phần ghét bỏ đấy.

.

.
Quá tự sướng rồi!.