Chương 20: Lời Thề Lõi Của Con Rối 2

Quản sự Mạn là người làm ăn, nàng sẽ không có thói quen đi tìm tòi nghiên cứu khách nhân, chỉ cần có thể kiếm linh thạch là được.

Cơ Thấu và quản sự Mạn ước hẹn mười ngày sau sẽ đến giao bùa chú, sau đó cùng Yến Đồng Quy rời đi.

Trước khi rời đi, quản sự Mạn nhét cho Yến Đồng Quy một lọ linh đan.

“Biết ngươi không có linh thạch để mua linh đan, đây là ta làm trưởng bối tặng cho ngươi, nhanh chóng dưỡng thương cho tốt.

” Quản sự Mạn vỗ vỗ hắn.

Yến Đồng Quy cợt nhả tiếp nhận, lời hay giống như không cần tiền tuôn ra, bị quản sự Mạn đuổi đi như đuổi ruồi bọ.

Đi ra Trân Bảo các, Yến Đồng Quy có chút rối rắm hỏi: “Tiền bối, ngài là phù sư cấp mấy? Bùa chú hạng Thiên cấp bốn tuy rằng giá cả xa xỉ, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn có thể góp đủ linh thạch, vẫn là tương đối khó khăn….

”Giá tìm người ở Trân Bảo các rất đắt, hắn thật sự lo lắng Cơ Thấu đến lúc đó không trả nổi linh thạch, chẳng phải là sẽ phải chịu phản phệ của thề ước Thiên Đạo? Hoặc là bị Thiên Bảo Các đuổi giết.

Cơ Thấu nói: “Không rõ lắm, trở về nhìn xem có thể vẽ ra cấp mấy lại nói.

”Năm đó khi nàng vẫn là tu sĩ Kim Đan, đã có thể vẽ ra bùa chú cấp sáu, hiện tại biến thành nửa con rối, ngay cả thân thể của mình cũng chưa hiểu rõ ràng, cũng không thể đảm bảo mình có thể vẽ ra bùa chú cấp sáu hay không.

Dù sao nửa con rối cũng khác người bằng xương bằng thịt.

Đầu Yến Đồng Quy đầy dấu chấm hỏi.

Nàng ngay cả mình sẽ ra bùa chú cấp mấy cũng không biết? Thoạt nhìn nàng không giống một phù sư mơ hồ như thế nha.

Hay là có ẩn tình gì khác?Hai người không đi dạo nhiều ở trong thành.

Chủ yếu là Cơ Thấu vội vã muốn trở về vẽ bùa kiếm tiền, còn Yến Đồng Quy là tên nghèo, một khối linh thạch hận không thể bẻ thành mười khối để dùng, căn bản luyến tiếc lãng phí linh thạch, nhắm mắt làm ngơ, tự nhiên sẽ không đi dạo nhiều.

Hai người trở lại tòa nhà của Từ thúc.

Từ thúc vẫn ngồi ở trong viện đan hộp trúc, Cơ Thấu chào hỏi với ông xong liền trở về phòng đi vẽ bùa.

Yến Đồng Quy lấy linh thạch ra đưa cho ông, nói: “Con gặp dì Mạn, dì Mạn nhờ con hỏi thăm ngài, đây là linh thạch bán hộp trúc.

”Từ thúc cầm lấy linh thạch, đưa cho hắn hai mươi khối linh thạch, nhiều hơn cũng không cho.

Dù sao thì cho hắn hắn cũng giữ không được, chỉ cần linh thạch hoặc bảo vật ở trên người Yến Đồng Quy vượt qua một hạn mức nào đó liền sẽ bị mất đi bằng các loại phương thức khác nhau, để ở trên người hắn cũng là lãng phí.

Yến Đồng Quy cất linh thạch vào, không có rời đi mà ngồi ở một bên đan hộp trúc với Từ thúc.

Tay nghề đan của hắn cũng không kém hơn Từ thúc bao nhiêu, thậm chí trông còn đẹp hơn, những sợi trúc len lỏi giữa những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp, trông giống như một con bướm, rất nhanh liền biến thành một hộp trúc nhỏ và tinh xảo.

Kỳ thật hình thức của những chiếc hộp trúc này là do hắn thiết kế, Từ thúc theo thiết kế của hắn đi bện, như thế có thể đổi càng nhiều linh thạch.

Lại nói thật đáng buồn, Yến Đồng Quy rất giỏi mấy loại thủ công này, hắn là bị bức thành như vậy.

Tu sĩ khác tìm bảo vật, đánh quái để đổi lấy tài nguyên tu luyện, hắn chỉ có thể làm mấy công việc thủ công để sống và đổi tài nguyên tu luyện, hơn nữa tài nguyên lấy được cũng không nhiều lắm, túi trữ vật chưa bao giờ vượt qua một trăm khối linh thạch.

Từ thúc hỏi: “Lần này trở về là nghỉ ngơi một thời gian hay vẫn muốn tiếp tục ra ngoài?”“Trước nghỉ ngơi một thời gian đi.

” Yến Đồng Quy nói, nhìn thoáng qua gian phòng Cơ Thấu đang ở.

Từ thúc làm gì không chú ý tới tầm mắt của hắn, động tác dừng lại, chỉ nói: “Con tự xem mà làm, chỗ ta nơi này có chút linh thạch, xem như mấy năm nay con để ở chỗ của ta.

”**Cơ Thấu cắt lá bùa xong, sau đó tĩnh tâm, ngưng thần, dùng bùa vẽ bút chấm vào mực vẽ bùa, dùng bút vẽ bùa.

Ngòi bút chuyển động như rắn, sau khi vẽ xong nét cuối cùng, một tia linh quang vụt qua.

Sau khi linh quang biến mất, Cơ Thấu nhìn lá bùa vừa vẽ, trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn.

Đây là bùa ngự hành hạng Địa cấp năm.

Quả nhiên, khi biến thành còn rối ảnh hưởng rất lớn đến thân thể, bị ảnh hưởng đầu tiên chính là thuật vẽ bùa của nàng, trước kia nàng có thể vẽ ra bùa chú cấp năm một cách nhẹ nhàng, không cái nào không phải là hạng Thiên.

Hiện giờ chỉ có thể vẽ ra bùa chú cấp năm, ngay cả lá bùa hạng Địa cũng thấy khó khăn, càng không cần phải nói đến bùa chú hạng Thiên.

Phù sư mà không vẽ ra được bùa chú hạng Thiên thì không phải là một phù sư giỏi.

Làm một phù sư, Cơ Thấu có sự kiêu ngạo của mình, nàng chỉ vẽ bùa chú hạng Thiên, không đạt được hạng Thiên thì đều xem như là sản phẩm thất bại.

Cơ Thấu vẽ liên tục mười lá bùa ngự hành.

Mười lá bùa đều thành công, nhưng chỉ là hạng Địa.

Quả thật, lá bùa ngự hành cấp năm tốt hơn cấp bốn, thời gian phi hành dài hơn, tốc độ cũng càng nhanh, nhưng mà so với hạng Thiên cấp bốn thì chỉ tốt hơn một chút, không thể đạt tới chất lượng nhảy vọt.

Cơ Thấu buông bút bùa, rũ mắt suy tư một lát, đi đến chiếc giường trong phòng.

Nàng vén váy ngồi lên giường, sau đó bắt đầu đả tọa.

Linh khí trong không khí chậm rãi tụ tập trong thân thể của nàng, đầu tiên Cơ Thấu thấy được quá trình thân thể của mình hấp thu linh lực, tốc độ cũng không khác với trước đây cho lắm.

Tiếp theo nàng thăm dò trong thân thể của mình, kiểm tra từng chút một thân thể con rối của mình.

Rốt cuộc nàng phát hiện ra vấn đề.

Bên trong thức hải của nàng, có một thứ khác hẳn với người thường, đó là một viên hạt châu đỏ tươi như máu, mặt ngoài có những đường vân trắng.

Cơ Thấu dùng thần thức chạm vào, thiếu chút nữa bị nó đẩy trở về, đồng thời cũng hiểu rõ đây là thứ gì.

Đây là lõi của con rối, cũng là đồ vật tu sĩ dùng để khống chế con rối, một khi tu sĩ đánh dấu thần thức của mình trên lõi của con rối, là tu sĩ có thể khống chế con rối này.

Thần sắc Cơ Thấu có chút cổ quái, lại có chút mờ mịt.

Tuy rằng đã biết mình thật sự bị luyện thành một con rối, nhưng cảm giác không chân thực bằng việc đối diện với lõi của con rối này, cho đến giờ phút này, sau khi phát hiện thức hải của mình đã được gieo vào một hạt lõi của con rối, rốt cuộc nàng tỉnh ngộ lại, mình thật sự không còn là người.

Hạt lõi của con rối này, giống như một lời tuyên thệ, tuyên thệ nàng không còn là người, đồng thời cũng ảnh hưởng đến việc nàng vẽ bùa.

.