Chương 10: Đập Đá !

(Tết đến nơi rồi a, các đh sắm đồ tết tới đâu rồi)

Sau ba tháng khổ luyện. Ngày thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của Tiểu Na cũng tới. Vũ Lôi Phong lấy hai viên đá khác đặt hai bên. Viên đá Tiểu Na cho hắn để ngang qua hai viên đá đó. Chúng tạo thành hình chữ U úp ngược.

Trên một ngọn cây xa xa có một thân ảnh đang đứng đó từ lâu, người này là Vũ Lôi Uy, coi trai trưởng của Vũ Lôi Vân. Hôm nay Phong Lôi Môn không có đại sự gì nên hắn quyết định đến quan sát tam đệ của mình một chút. Qua lời kể của Vũ Lôi Vân khiến hắn rất tò mò.

– Tam đệ đang làm cái gì vậy?

Sau khi chuẩn bị xong chỗ đẹp để đập đá. Vũ Lôi Phong nói Linh Nhi tránh sang bên cạnh. Hắn đứng trước viên đá, hít một hơi thật sâu.

– Thuận Nghịch Phá Thạch Quyền.

Dứt lời, Vũ Lôi Phong thi triển bài quyền ở kiếp trước, đây là một bộ quyền pháp chủ yếu luyện sự cứng chắc của tay chân. Từng thế, từng thế võ được hắn múa ra. Động tác mềm mại nhưng dứt khoát. Nhẹ nhàng nhưng đầy kình lực. Những cú đá, đòn đấm vào không trung đều làm những chiếc lá rơi trong không khí bị thổi bay.

Đây là cách khởi động của Vũ Lôi Phong, hắn thích múa các bài quyền vì một lý do. Hắn THÍCH. Một phần để tạo ra hình tượng đẹp trai ngầu lòi trước mặt Linh Nhi.

Cách này vô cùng hiệu quả. Ánh mắt Linh Nhi rung rung, nhìn thật kỹ từng đòn thế mà tam thiếu gia đánh ra. Mỗi lần hắn động là một lần tim nàng đập mạnh. Trong con tim nho nhỏ mới lớn của nàng không biết từ bao giờ đã khắc sâu thân ảnh trước mặt này.

Xung quanh Vũ Lôi Phong, do thể lực cực mạnh dựa trên ba tháng khổ luyện của hắn. Đòn thế Vũ Lôi Phong thi triển ra đều mang theo uy lực khủng khiếp. Mà động tác đòn thế của Thuận Nghịch Phá Thạch Quyền lại đi theo chiều kim đồng hồ mà thi triển ra. Dần dần dưới chân Vũ Lôi Phong, lá cây đã tụ lại, lá xung quanh bay bay vô hình bị hút về phía hắn.

– Phong! Là Lốc xoáy, thuộc tính Phong được tam đệ thi triển ra?

Vũ Lôi Uy há hốc mồm, hắn không thể tin vào mắt mình nữa, Tam đệ hắn giống như đang điều khiển Phong thuộc tính trong thiên địa.

Vũ Lôi Uy biến mất tại chỗ. Chưa đầy ba mươi hơi thở, Vũ Lôi Vân, Vũ Lôi Danh và Vân Thủy Tiên đã xuất hiện trên cây. Vũ Lôi Uy cũng có mặt trong đó. Hắn vừa thông tri cho phụ thân mình việc Vũ Lôi Phong phát động Phong thuộc tính.

– Phụ thân, tam đệ không phải không có tư chất, không cách nào trở thành đấu sĩ sao? Tại sao lại có thể phát động thuộc tính Phong?

Vũ Lôi Danh vô cùng rung động hỏi Vũ Lôi Vân.

Vũ Lôi Vân nhắm mắt lại. Sau thoáng do dự hắn mới nói.

– Không phải Phong chi lực, đây là kình khí do các đòn đánh của nó gây ra, ta đoán một đấm của nó có lực đạo mạnh mẽ đến mức không khí bị nén mạnh tạo ra những cơn gió nhỏ.

– Nhưng không phải chỉ thân thể đấu sĩ từ Tam Tú trở lên mới có thể không dùng Nguyên Lực mà vẫn có kình khí sao. Thân thể tam đệ không lẽ đã mạnh mẽ sánh ngang với đấu sĩ Tam Tú?

– Ta đi một lát

Vũ Lôi Vân âm thầm biến mất, hiện ra ngay đống giày và đai có tạ của Vũ Lôi Phong ném ở góc sân. Hiện tại hắn đập đá nên tháo tạ ra cho thoải mái. Cầm chiếc đai đeo cổ tay của Vũ Lôi Phong lên. Vũ Lôi Vân bất ngờ nhíu mày lại. Hắn khiếp sợ nhìn qua Vũ Lôi Phong đang múa quyền say sưa kia. Lập tức biến mất tại chỗ.

– Phụ thân. Sao vậy?

Nhìn thấy Vũ Lôi Vân trở về với ánh mắt đầy rung động, hai người Vũ Lôi Uy hỏi.

– Tam đệ các ngươi là quái vật!

Dứt lời, hắn ném chiếc đai cổ tay của Vũ Lôi Phong cho Vũ Lôi Danh. Tên này giơ tay hờ hững bắt lấy.

BỐP..

Vũ Lôi Danh suýt nữa bị trật khớp tay, hắn không nghĩ rằng miếng găng cổ tay kia lại nặng như vậy. 50 kg, lần trước phụ thân hắn kể lại chỉ có 10 kg mà thôi.

– Phong nhi gần đây lúc nào cũng mang những thứ này trên người, chiều nào nó cũng chạy mấy vòng Phong Lôi Môn, cả trăm cây số đấy. Trên người nó có sáu thứ như vậy, lại chạy trăm cây số mà vẫn chịu đựng được. Ba trăm cân a, ba trăm cân. Một quyền tạo gió lốc. Hai người các con nghĩ nó đại biểu cho việc gì?

Hai người Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh nhìn nhau, ánh mắt chấn động đồng thanh nói:

– Đấu Sĩ Nhị Tú không chịu nổi một kích.

Vân Thủy Tiên nhìn con mình mỉm cười, trong mắt sớm có dòng lệ vui mừng và hạnh phúc.

Vũ Lôi Uy chợt nhớ ra điều gì, hắn nói.

– Phụ thân, người mau nhìn hòn đá kia, ta nghe được tam đệ muốn tay không chấn vỡ nó làm đôi.

Mọi người lập tức nhìn theo, thấy một viên đá dài khoảng 40 cm, dày 10 cm đang được đặt lên hai hòn đá khác. Trông sơ qua là biết, đó hoàn toàn là đá tự nhiên, viên đá này không thể nghi ngờ là vô cùng cứng chắc.

– Chấn vỡ nó làm đôi sao? Thật thú vị. Tiểu tử này thật làm cho ta nhìn không thấu.

Sau lưng đám người, một thân hình già nua xuất hiện. Người này là thái thượng chưởng môn Phong Lôi Môn – Vũ Lôi Đình. Cũng là cha của Vũ Lôi Vân.

– Bái kiến gia gia

– Bái kiến phụ thân

Mọi người cùng hành lễ

– Không cần đa lễ, đứng lên đi.

Vũ Lôi Đình phất tay ra hiệu mọi người không cần đa lễ. Ánh mắt hiếu kỳ nhìn về Vũ Lôi Phong.

Vũ Lôi Phong lúc này cũng không biết có người quan sát mình, hắn đang mải mê đi từng đường quyền pháp. Không gian quanh người mơ hồ có chút gió dao động. Âm thanh vun vút không ngừng kêu lên.

Ngay lúc này, Vũ Lôi Phong mở mắt, hắn hít thật sâu một hơi, khí tụ toàn bộ về đan điền. Cánh tay do luyện tập chống đẩy và chạy bộ bằng tạ vô cùng cứng chắc hiện tại được “Mạ” bổ sung một luồng nội lực mạnh mẽ, càng trở nên vô cùng cứng chắc gấp mấy chục lần.

– Trảm

Vũ Lôi Phong hét to. Cánh tay phải giơ cao vụt xuống hòn đá thật mạnh, hắn dùng toàn bộ sức mạnh trong người. Vì hắn biết, nếu đập không gãy, hắn sẽ chết.

Vút Vút Vù

Theo quỹ đạo cánh tay hắn vung xuống, gió từ cánh tay hắn bay mạnh qua hai hướng. Lá dưới đất cũng bị thổi bay ra hai bên.

ẦM

Viên đá của Tiểu Na đưa cho vỡ nát, cơ hồ không phải là bị chấn làm đôi mà là nát vụn thành từng mảnh nhỏ. Hai viên đá dùng để trụ cũng không thoát khỏi, đều bị một chặt chia đánh vỡ tan. Chưa dừng lại ở đó, cánh tay Vũ Lôi Phong cơ hồ rạch mặt đất thành một khe nhỏ, cả bàn tay hắn lún sâu vào nền gạch.

– Hảo tiểu tử, chỉ rèn luyện thân thể đã cường hãn đến mức độ này. Nếu thiên phú hắn chỉ là cấp N đi chăng nữa, về sau vẫn dư sức nổi danh thiên hạ.

Vũ Lôi Đình nói đến đây lại thở dài rồi rời đi.

Vũ Lôi Phong rút tay ra, hắn không một chút đau đớn nào, hắn vô cùng ngạc nhiên khí lực phát động ra từ cơ thể này. Lập tức hắn nhảy lên mỏm đá, phóng mắt ra xa cười thật lớn.

– Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng một triệu vàng, một ngàn kim cương, mở tính năng Tu Luyện.

Giọng Tiểu Na vang lên trong đầu hắn mang theo một chút vui vẻ.

– Người làm Tiểu Na khá bất ngờ đấy, lực lượng cơ thể của ngươi hiện tại không người cùng cấp sao nào có thể đối kháng.

Vũ Lôi Phong vui mừng không thôi, sau ba tháng cuối cùng hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ. Từ bây giờ hắn có thể tu luyện Nguyên Lực, trở thành đấu sĩ.

Đã có kinh nghiệm nói xấu Tiểu Na nên hắn không dám nghĩ bậy, Vũ Lôi Phong liền truy cập vào hệ thống KOF, chạy như bay vào cửa nhiệm vụ.

Lập tức tài khoản của hắn được cộng thêm một triệu vàng và một ngàn kim cương. Sau ba tháng hắn đã tích được chín triệu vàng và chín ngàn kim cương. Thêm thưởng này hắn đã tròn mười triệu vàng và mười ngàn kim cương.

– Hệ thống cập nhật nhiệm vụ mới: Đánh thắng đấu sĩ Nhị Tú mạnh nhất trong Phong Lôi Môn.

– Điều kiện: Không được sử dụng tính năng tu luyện từ bây giờ cho đến khi thắng trận.

– Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 100.000 vàng, 100 kim cương, mở khóa tính năng Cửa Hàng. Mở khóa tính năng: KỸ NĂNG cho phép dùng các kỹ năng mua trong cửa hàng, Mở tính năng rương trang bị, Có thể chứa bất luận vật phẩm gì, vũ khí, trang phụ, thú, thức ăn. Bất luận thứ gì, không giới hạn diện tích.

– Nhiệm vụ thất bại, đổ bóng hóa thành bê đê, hệ thống chia tay vĩnh viễn.

Vũ Lôi Phong trợn mắt, hắn còn đang vui vì quà ngon a.

– Á đù má….. Tao không muốn hóa thành Trần Đức Boooo!

Hết chương 10