Chương 3: Đại Lục Thúy Hằng

Hai giờ sau

– Ư….

Tuấn tỉnh dậy, sau khi hoàn toàn dung nhập với thân thể này hắn cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

– Thiếu gia. Người không sao chứ?

– Ta ổn.

Tuấn đáp. Trước mặt hắn là một cô bé khoảng mười lăm mười bốn tuổi đang nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Cô bé này tên là Linh Nhi. Nàng từ nhỏ đã đi theo hầu hạ cho hắn.

– Ta muốn ở một mình một chút.

Tuấn phất tay. Trong tâm trí hắn giờ rất loạn. Hắn cần bình tĩnh tâm tình một chút.

– Vâng. Thiếu gia.

Linh nhi liền ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong lòng Tuấn rất mơ màng. Sau khi dung nhập ký ức hắn mới biết. Thân thể này trước kia tên là Vũ Lôi Phong, là con trai thứ ba của Vũ Lôi Vân. Cha hắn chính là chưởng môn Phong Lôi Môn.

Mà thế giới mới hắn xuyên không đến chính là Đại Lục Thúy Hằng.

– Thế méo nào tên thế giới lại là tên người yêu mình. Hãm thật.

Tuấn mắng thầm. Thúy Hằng trước khi hắn chết là tên người yêu hắn. Hắn không dám làm quá vì sợ Tiểu Na biết, cứ mỗi lần hắn nghĩ xấu về hệ thống, tiểu Na lại hiện lên mắng hắn liên tục.

Đại Lục Thúy Hằng. Đây là một thế giới vô cùng rộng lớn, không khí trong lành, nơi đây không hề có sự hiện diện của khoa học kỹ thuật hiện đại. Người dân nơi đây sống hoàn toàn gần gũi với thiên nhiên. Họ coi thiên nhiên là thứ quý giá nhất cần được bảo tồn, nơi này nếu tàn phá tự nhiên sẽ bị đánh hội đồng vô cùng thê thảm.

Không có sự phát triển của khoa học kỹ thuật thế nhưng Đại Lục Thúy Hằng không hề tối cổ lạc hậu như Tuấn tưởng tượng. Người dân ở đây có thể sử dụng năng lực thiên phú ở đại lục này để làm rất nhiều chuyện. Thể lực và Năng lực của người dân nơi đây vượt xa ở Trái Đất.

Con người nơi đây có khả năng tu luyện. Tu luyện là rèn luyện thể chất, lực lượng của bản thân, kết hợp với các nguyên tố trong tự nhiên để tăng cường thực lực cho bản thân, cũng có thể để công kích hoặc phòng thủ.

Nhưng tại Đại Lục Thúy Hằng. Không phải ai cũng có thể tu luyện. Phải có thể chất và thiên phú phù hợp mới có thể tu luyện. Bằng không chỉ có thể cả đời làm thường dân. Những người có thể tu luyện đều có địa vị cực cao. Họ là những Đấu Sĩ Giác Đấu hay gọi gọn là Đấu Sĩ.

Giữa các Đấu Sĩ với nhau có sự phân chia cấp bậc với nhau. Thực lực, cấp bậc mỗi đấu sĩ sẽ liên quan trực tiếp đến địa vị của họ trên đại lục và trong các môn phái.

Tuấn suy nghĩ hồi lâu, hắn mỉm cười.

– Mình đã đọc biết bao truyện Xuyên Không, Tiên Hiệp và Hệ Thống. Không ngờ bây giờ chính mình lại rơi vào một thế giới như vậy.

Tuấn nhắm mắt. Hắn lại tiếp tục nghiên cứu các thông tin của hắn ở thế giới này.

Hiện tại hắn tên là Vũ Lôi Phong,16 tuổi, là tam thiếu gia của Phong Lôi Môn, con trai thứ ba của chưởng môn Vũ Lôi Vân. Con trai thứ nhất tên Vũ Lôi Uy, nhị ca của hắn tên Vũ Lôi Danh.

Phong Lôi Môn là một trong bốn môn phái lớn nhất nhì ở vùng này. Nơi tọa lạc của Phong Lôi Môn nằm ở vùng phía Đông Bắc của Đại Lục Thúy Hằng. Nơi này núi non trùng điệp, quanh năm gió bão gào thét, chính là Phong Vân Sơn.

Phong Vân Sơn vô cùng rộng lớn, nghe nói nơi này hoàn toàn chịu sự quản lý của một môn phái vô cùng lớn mạnh. Mọi môn phái khác ở Phong Vân Sơn phải chịu sự kiểm soát của môn phái này. Mỗi năm phải tiến cống không ít. Mà Phong Lôi Môn của phụ thân hắn là một trong bốn môn phái lớn nhất dưới sự quản lý của thế lực khủng bố kia.

Tuấn nhớ lại thảm kịch của mình. Mải chơi game bị xe tông. Có được hệ thống KOF và Tiểu Na. Mà thân thể của Vũ Lôi Phong này hôm qua đi uống rượu về không may vấp phải nhánh cây rồi ngã đập đầu vào đá. Cả Phong Lôi Môn đều rung chuyển. Vũ Lôi Phong tắt thở được xem như đã chết và chuẩn bị cho người đến cử hành tang lễ. Lúc này linh hồn của Tuấn nhập vào dưới sự trợ giúp của hệ thống KOF và Tiểu Na đã bù đắp linh hồn đã ra đi của Vũ Lôi Phong.

– Lại phải xưng hô huynh muội giống bọn Tàu Khựa sao?

Tuấn cười khổ. Hắn dù sao cũng đọc qua khá nhiều truyện Tiên Hiệp. Cách nói chuyện này hắn cũng chẳng xa lạ gì.

– Phong nhi!

Đúng lúc Tuấn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng mở ra. Một mỹ phụ trung niên chạy vào ôm chầm lấy hắn khóc sướt mướt. Người này là mẹ của Vũ Lôi Phong – Vân Thủy Tiên.

– Phong nhi. Con có làm sao không? Có bị đau ở đâu không? Đứa nhỏ này. Làm mẫu thân lo muốn chết. Ta tưởng con bỏ ta mà đi rồi.

Tuấn đáp.

– Con không sao. Mẫu thân, người không cần quá lo lắng.

Vân Thủy Tiên vội buông Vũ Lôi Phong ra. Ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Điều này làm Tuấn thầm khó hiểu.

– Nghịch tử. Không sao chứ?

Lúc này, một thân hình cao to và rắn chắc xuất hiện trong phòng. Không một tiếng động đã xuất hiện từ lúc nào. Đang nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh bắt bất đắc dĩ. Người này là cha của Vũ Lôi Phong – Chưởng môn Phong Lôi Môn, chính là Vũ Lôi Vân.

– Phụ thân, con không có việc gì, một chút vết thương nhỏ mà thôi.

Lúc này thì cả Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên đều không thể bình tĩnh nổi, con trai của họ sao lại khác với lúc trước như vậy? Đúng ra hiện tại hắn phải kêu la ầm trời mới đúng phong cách thường ngày của hắn a.

Tuấn nghi hoặc, lại một đoạn ký ức xoẹt qua trong đầu hắn. Thì ra trước đây Vũ Lôi Phong là một tên kiêu căng. Thân là Tam thiếu gia của Phong Lôi Môn, tên này coi trời bằng vung, tự cho mình là siêu phàm, hung hăng bắt nạt mọi người xung quanh.

Ở thế giới này, đủ 16 tuổi sẽ có tư cách trở thành Đấu Sĩ, trước lúc trở thành Đấu Sĩ cũng phải học các chương trình cơ bản của một đứa trẻ như Đạo Đức, Văn Học, Toán Học,… Tất nhiên kiến thức không bao la như ở Trái Đất, nơi đây chủ yếu học cách đối nhân xử thế và tôi luyện nhân cách của những thiếu niên. Khi đủ 16 tuổi, sẽ được khảo nghiệm tư chất của mỗi người, qua lần khảo nghiệm này, sẽ biết được thiên phú ai mạnh và tương lai tu luyện của họ ra sao.

Vũ Lôi Phong từ nhỏ dốt đặc, một cộng chín hắn cũng phải giơ ngón tay ra đếm, tính tình ngang ngược bướng bỉnh. Vân Thủy Tiên hết lòng giáo dục nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy. Vũ Lôi Vân cha hắn bỏ ra không biết bao nhiêu tiền bạc để mua bằng cho con hắn lên lớp. Khác với Vũ Lôi Phong, hai anh trai của hắn là Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh đều cực kỳ thông minh lẫn siêng năng. Điểm số khi đi học thời niên thiếu luôn tuyệt đối. Hiện tại là hai thanh niên có thiên phú và thực lực mạnh nhất Phong Lôi Môn, họ là niềm tự hào của Vũ Lôi Vân.

Còn Vũ Lôi Phong lại chẳng thừa kế gì tính tình của hắn và kiều thê, nếu không phải vẻ ngoài của Vũ Lôi Phong giống hệt hắn thì có lẽ hắn còn nghi ngờ vợ mình lăng nhăng. Vũ Lôi Phong lười biếng, không làm nhưng đòi có ăn, mới 15 tuổi đã rượu chè hút thuốc. Vân Thủy Tiên Và Vũ Lôi Vân vô cùng phiền muộn, họ hết lòng khuyên bảo, răn đe, thậm chí Vân Thủy Tiên còn van xin hắn nhưng hắn vẫn ngỗ ngược.

Một tuần sau là ngày Vũ Lôi Phong tròn 16 tuổi, đêm hôm qua hắn đi nhậu về không hiểu sao ngã đập đầu, giống hệt đã chết. Người làm phụ thân như Vũ Lôi Vân sao lại không đau lòng? Dù có là tên phá phách thì Vũ Lôi Phong vẫn là nhi tử của hắn. Sáng nay, nhi tử tưởng rằng đã chết đã tỉnh lại, hắn không khỏi thở ra một hơi.

Ấy vậy mà giờ đây, tên nghịch tử này lại vô cùng lễ phép với hắn và Thủy Tiên, Vũ Lôi Vân thực sự rất ngỡ ngàng. Đây là con hắn sao?

Vân Thủy Tiên cũng vậy, nàng vô cùng sửng sốt khi thấy đứa con trai hư hỏng của mình ngoan hiền đến lạ, nàng không khỏi nghi ngờ cái đầu con mình có vấn đề.

Tuấn trong trí nhớ của Vũ Lôi Phong cũng biết được chuyện này, hắn cười khổ trong lòng. Đường đường là con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ như hắn lại nhập vào một tên phá gia chi tử như vậy.

– Lôi Phong, ngươi thực sự không bị làm sao à?

Vũ Lôi Vân nghi hoặc hỏi. Hắn không tin con mình đang bình thường.

– Vậy ngươi nói xem, Phong Lôi Môn ta có địa vị gì?

Vũ Lôi Vân hỏi, nếu con hắn thực sự bình thường, hẳn hắn sẽ huênh hoang nói Phong Lôi Môn là đệ nhất môn phái, nắm trong tay mọi thứ trên đời. Hắn quá hiểu sự kiêu ngạo đến ngu ngốc của con mình.

Tuấn đáp ngay

– Phong Lôi Môn chúng ta nằm trên Phong Vân Sơn thuộc vùng núi Đông Bắc của Đại Lục Thúy Hằng. Là một trong bốn thế lực lớn thứ nhì trong Phong Vân Sơn. Cả bốn môn phái đều chịu sự quản lý của một môn phái thật lớn mà chưa có ai nói cho con biết.

Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên ngây người, con trai phá phách của họ đây sao?

– Chẳng lẽ? Phong nhi ngã đập đầu nên thay đổi tính tình?

Vân Thủy Tiên hỏi

Vũ Lôi Phong trầm tư, hắn tiếp tục hỏi không ít thứ từ bé đến giờ của Vũ Lôi Phong. Dĩ nhiên, Tuấn nói một hơi không sai chút gì, vì ký ức của hắn đã sớm dung nhập hoàn toàn với Vũ Lôi Phong.

Một lát sau, Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên rời đi để cho hắn tịnh dưỡng. Trong lòng hai người có kinh hỉ, nhưng cũng có lo lắng.

– Vân huynh, chẳng lẽ Phong nhi thực sự đổi tính tình sao?

Vân Thủy Tiên hỏi, nàng bây giờ vẫn rất lo lắng cho con mình.

– Ta thấy nếu đúng vậy thì đây là chuyện tốt đối với Phong Lôi Môn ta, hai ca ca của nó đều có thiên phú cực cao, người bên ngoài khó mà so sánh được, Lôi Phong nếu thực sự thay đổi tính tình. Không lâu sau nó cũng sẽ giống như hai ca ca của nó.

Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh sau khi biết tin tam đệ tỉnh lại cũng ngay lập tức chạy đến chỗ Vũ Lôi Phong, sau khi hàn huyên không ít mới rời đi, bốn mắt nhìn nhau đều tỏ ra ngạc nhiên, dường như không tin người trong phòng là đệ đệ của mình.

Hết Chương 3…