Chương 18: Họa vô đơn chí

Mặt trời mọc rồi lại lặn. Bốn con người kiên trì ngày đêm không ngừng nghỉ tiến về phía Tây. Ban ngày họ ăn hoa quả, uống nước suối, ban đêm lấy gốc cây làm giường. Cứ như thế, sau một tháng ròng rã, họ đã đi được hai phần ba quãng đường.

Một ngày nọ, khi đi xuyên qua rừng Hạ Nguyên, Thường Tận bỗng nghe thấy giọng kêu cứu thảm thiết của một nữ nhân. Nàng tức tốc theo hướng âm thanh mà chạy đến. Ba người còn lại cũng vội vã bám theo.

Khi đến nơi, bọn họ nhìn thấy một nữ nhân nằm sấp mặt bất tỉnh dưới mặt đất. Thường Tận vội lật nàng ta lại, đưa tay lên mạch cổ kiểm tra xem còn đập không.

– Nữ nhân này chết rồi. Da thịt sớm đã nguội lạnh, có vẻ như cũng chết khá lâu rồi – Thường Tận nói.

– Sao có thể? – Lam Hạc sửng sốt – Mới lúc nãy chúng ta còn nghe tiếng kêu cứu, chẳng lẽ chết rồi vẫn có thể nói được sao?

– Không phải – Tử Khiết ngắt lời – Nhất định là…

– Yêu nghiệt to gan!

Đột nhiên một giọng nam nhân vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Một đám binh lính y phục màu xanh lá cây đồng loạt xuất hiện. Người vừa lên tiếng là kẻ ở giữa với bộ râu xồm xoàm dài quá ngực.

Ông ta nom có vẻ đã quá tuổi tứ tuần, ánh mắt trông rất bặm trợn và hung hãn.

– Mộc Dung!

Ông ta gào lên thảm thiết rồi chạy lại chỗ nữ nhân vừa chết trên mặt đất kia, xong quay lại ra lệnh cho đám binh lính:

– Mau bắt mấy kẻ sát nhân này lại! Ta nhất định phải trả thù cho con gái của mình.

– Ngươi nói ai là sát nhân? – Lam Hạc bực bội hỏi.

Người đàn ông nọ đứng vụt dậy, ôm chặt con gái mình rồi nhanh như chớp lùi lại tầm chục thước. Đoạn y ra hiệu bằng ánh mắt cho thủ hạ.

Bọn họ ngay lập tức vây kín xung quanh đám người Thường Tận rồi đồng loạt thi triển một đạo pháp gì đó. Huyết Vân rút mũi tên ra nhắm thẳng vào người đàn ông trung niên kia rồi uy hiếp:

– Nếu các ngươi dám bước tới, mũi tên này sẽ lập tức tước đi tính mạng chủ nhân các ngươi.

Đám thuộc hạ nghe vậy thì có phần e dè nhưng chủ tử của chúng bỗng quát lớn:

– Chỉ mới bị dọa như vậy mà đã sợ. Còn không mau động thủ?

Ngay lập tức cả đám thủ hạ xoay người một vòng trên không trung, đồng loạt tung chưởng về phía trung tâm. Huyết Vân không ngần ngại buông tay, thả cho mũi tên đâm thẳng vào ngực phải của vị chủ tử nọ.

Ông ta ngã gục xuống, ôm ngực quằn quại gằn lên trong đau đớn. Cùng lúc đó, một tấm lưới khổng lồ từ trên không trung rơi xuống phủ lấy bốn người Huyết Vân, Thường Tận, Tử Khiết cùng Lam Hạc.

Trong phút chốc linh lực của cả đám đều giảm xuống bằng không.

– Hỏng rồi. Đây là lưới Đoạn Linh. Nếu bị đó vây khốn, sẽ không thi triển được bất cứ loại pháp thuật nào – Lam Hạc hoảng hốt giải thích.

– Bây giờ biết thì cũng đã muộn rồi. Các huynh đệ, mau thu lưới tóm gọn chúng về cung! Những người còn lại qua giúp ta đỡ Mộc thần về điện.

Sau đó bốn người bị áp giải về Mộc Thanh Điện. Hóa ra những binh lính vừa rồi là người của Mộc thần cai quản khu rừng này. Còn nữ nhân bị ám toán chính là con gái của ông ta.

Chỉ tiếc rằng Mộc thần này không chịu nói lý lẽ, chưa kịp biết rõ đầu đuôi ra sao đã định tội người khác. Đám người Thường Tận chưa có cơ hội giải thích đã bị nhốt vào địa lao, chờ ngày xử quyết.

Lam Hạc liên tục than ngắn thở dài, hết đi tới lại đi lui khiến cho ai nấy chóng hết cả mặt. Y tâm trạng bất an, vẻ mặt lộ đầy sự thiếu kiên nhẫn, liên tục đập tay vào cửa sắt yêu cầu quân lính thả mình ra. Những kẻ gác ngục quá quen với việc tù nhân gào thét nên chỉ thản nhiên ngồi đánh bạc uống rượu với nhau, chẳng mảy may để ý tới Lam Hạc.

Làm ồn bất thành, Lam Hạc quay sang chất vấn Thường Tận:

– Muội không định làm gì đó sao? Tính mạng sắp không giữ được đến nơi rồi mà vẫn có thể bình thản như vậy?

Tử Khiết nãy giờ ngồi im bỗng lên tiếng đáp lại Lam Hạc:

– Vậy ngươi nghĩ, làm phiền cai ngục sẽ sớm ngày ra khỏi đây được ư? Thay vì vậy, sao ngươi không ngồi xuống bình tĩnh suy nghĩ đối sách?

Lam Hạc toan cãi lại nhưng không nghĩ ra được lý lẽ nào phù hợp bèn tùy tiện mắng một câu:

– Kẻ như ngươi không có tư cách giáo huấn ta!

Nói rồi y phẩy tay áo bỏ vào góc phòng ngồi bó gối tự nuốt lấy cục giận vào trong. Thường Tận lúc này mới quay sang khuyên nhủ Lam Hạc:

– Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Đám lâu la này cùng lắm chỉ xem lời chúng ta như gió thoảng qua tai, dù có van xin cũng chẳng ích gì. Đợi đến khi gặp Mộc thần, chúng ta kiên quyết không nhận tội. Ông ta dù sao cũng là một vị thần, không thể tùy tiện giết người vô tội.

Lam Hạc dĩ nhiên hiểu những gì nàng vừa nói. Y chẳng qua chỉ là lo lắng quá hóa nông nổi, chứ những đạo lí đơn giản đó, y đã tỏ mười mươi. Y giả vờ như không nghe thấy, nhắm nghiền mắt tỏ vẻ ngủ say như chết.

Thấy vậy, Thường Tận khẽ thở dài. Dù đã trải qua sinh tử với nhau, giữa bốn người bọn họ dường như vẫn còn rất nhiều khoảng cách.

– Nàng đang nghĩ gì? – Tử Khiết hỏi Thường Tận.

– Không có gì. – Nàng khẽ đáp rồi tựa đầu vào bức tường phía sau lưng chợp mắt một lát.

Tử Khiết vẫn ngồi đó, ánh mắt suy tư nhìn nàng. Thường Tận lúc ngủ say tỏa ra một sự dịu dàng khó tả. Vẻ ôn nhu đó chàng đã nhìn thấy trên vô số những nữ tử khác. Duy chỉ có Thường Tận trước giờ vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, còn khoảnh khắc nàng yếu mềm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nàng càng gồng mình lãnh đạm, khoảng cách giữa nàng với Tử Khiết lại càng xa thêm. Nhưng như vậy cũng không sao. Tử Khiết nguyện cả đời này ở bên Thường Tận, cùng chịu khổ ải với nàng, cho dù nàng không buồn liếc nhìn chàng lấy một cái, chàng vẫn cam lòng.

Đang miên man suy nghĩ thì chợt Huyết Vân gọi chàng.

– Tử Khiết, huynh không ngủ sao?

Tử Khiết lắc đầu.

– Ta không ngủ được.

– Ta cũng vậy. Cuộc đời ta tuy đã trải qua nhiều kiếp nạn, nhưng đây là lần đầu tiên bị nhốt trong ngục, cảm giác thật tù túng khó chịu.

Tử Khiết nhoẻn miệng cười:

– Ta thì ngược lại. Trước giờ dường như chưa trải qua nguy hiểm gì đáng kể, nhưng cảm giác bị giam giữ vốn đã quá quen thuộc.

– Vậy ư…

– Huynh đang cầm thứ gì vậy?

Tử Khiết chỉ vào chiếc vòng ngọc trong tay Huyết Vân. Chiếc vòng màu đen làm từ đá Hắc thạch, giống hệt với chiếc vòng của Thường Tận.

– Đây là quà tặng của cha ta – Huyết Vân đáp – Từ khi ta mới sinh ra, chiếc vòng này đã theo ta như hình với bóng. Ta nghĩ, nhất định nó mang một ý nghĩa nào đó. Có thể nó là di vật mà tổ tiên ta để lại cho phụ thân. Bây giờ đến lượt ta kế thừa.

Thường Tận khẽ mở mắt. Nàng nhận ra chiếc vòng màu đen ấy. Theo quán tính nàng đưa tay lên kiểm tra túi của mình. Quả nhiên chiếc vòng của nàng vẫn còn nguyên tại chỗ. Nếu vậy chẳng phải hai chiếc vòng này chính là một cặp sao?

“Huyết Vân”, nàng lẩm nhẩm, “Huyết Vũ”. Nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó. Hai cái tên này liên quan đến nhau một cách kì lạ. Đầu nàng chợt đau như búa bổ, cảm giác như một ký ức nào đó đang cố thoát ra khỏi góc khuất trong tâm trí nàng.

Nàng đưa tay lên ôm đầu, cố gắng nhớ lại chuyện gì đó không rõ. Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong tâm trí nàng khiến Thường Tận nhớ ra tất cả. Ngày hôm ấy, Huyết Vân dùng linh thạch của Tử Khiết để cứu Ninh Tư. Cũng ngay trong hôm đó, nàng bị Huyết Vân phong ấn ký ức.

Nhưng nhờ chiếc vòng này, nàng đã nhớ ra tất cả. Hóa ra Huyết Vân là em trai cùng cha khác mẹ của nàng. Nếu vậy, tại sao Huyết Vân lại xuất hiện ở Tu chân giới? Mục đích của chàng rốt cuộc là gì?

“Một thái tử Ma tộc tất nhiên không có hứng thú tu luyện thành tiên, hành hiệp trượng nghĩa. Rất có thể, mục đích của đệ ấy là Ngũ linh thạch. Sư phụ đã nói, Ma giới đang lục đục tìm kiếm linh thạch nhằm xưng bá thiên hạ. Nếu vậy, bằng mọi giá ta phải ngăn chặn đệ ấy.”, Thường Tận nghĩ.

Thấy Thường Tận ôm đầu, Tử Khiết vội tiến lại xem xét:

– Nàng không sao chứ?

Thường Tận lắc đầu:

– Không sao, chỉ là hơi nhức đầu một chút. Nghỉ ngơi thêm một lát sẽ khỏi.

Tử Khiết liền cởi áo khoác ngoài của mình, trải xuống mặt sàn rồi vỗ vỗ:

– Nàng nằm xuống đây nghỉ một lát đi.

Thường Tận khoát tay:

– Không cần đâu. Ta tựa vào tường ngủ là được rồi.

– Đừng ngại – Vừa nói Tử Khiết vừa vịn hai vai Thường Tận rồi kéo nàng nằm xuống – Nàng xem, ngủ như vầy có phải thoải mái hơn nhiều không?

– Cảm ơn ngươi. – Thường Tận đáp rồi nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay.

Một lát sau, đám Mộc binh đột ngột kéo đến, áp giải cả bốn người ra pháp trường. Mộc thần đã ở đó đợi sẵn, ra lệnh cho thuộc hạ trói người vào gốc cây bằng dây thừng áp chế linh lực. Cung thủ đã xếp hàng sẵn, chỉ đợi hiệu lệnh là phóng ngàn mũi tên vào phạm nhân cho đến chết.

– Trước giờ nghe nói Mộc thần hắc bạch phân minh, nhìn rõ thị phi, hóa ra tất cả lời đồn đều là giả. – Thường Tận lên tiếng.

– Hừ, nhân chứng vật chứng rõ như ban ngày, vậy mà các ngươi vẫn ngoan cố không nhận tội. – Mộc thần tức giận đáp.

– Việc ta không làm, cớ sao phải nhận? – Thường Tận quả quyết – Nếu ngươi còn có chút công đạo, thì hãy cho chúng ta ba ngày để điều tra nguyên nhân thực sự cái chết của Mộc Dung cô nương. Sau thời hạn nếu như không chứng minh được sự thanh bạch của bản thân, chúng ta nguyện giao phó tính mạng cho ngươi.

Mộc thần thoáng có chút dao động. Nếu lỡ Mộc Dung không bị những người này sát hại thật, thì việc ông ta giết người vô tội hôm nay sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Vì vậy Mộc thần miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của Thường Tận, với điều kiện bọn họ phải để lại hai người làm con tin.