– Đại mỹ nhân, mau cứu chúng ta!
Thường Tận chỉ dửng dưng đáp:
– Cứu? Chúng ta không quen không biết, tại sao ta phải cứu các ngươi?
– Không đúng. Rõ ràng chúng ta vừa quen nhau lúc nãy mà. Ta cũng đã nói tên ta cho nàng. Sao giờ nàng nỡ nhẫn tâm nhìn chúng ta hoạn nạn mà không cứu?
Huyết Vân lúc này mới lạnh lùng cắt ngang:
– Vị cô nương kia, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại lừa chúng ta?
– Lừa… Lừa cái gì cơ? – Tử Khiết ngớ người thắc mắc.
– Ngươi quả thật tinh ý. Nhưng rất tiếc vẫn rơi vào bẫy của ta. – Thường Tận tiếp lời – Những kẻ lai lịch bất minh như các ngươi sao ta có thể tùy tiện đưa lên núi. Huống hồ tên háo sắc bạn ngươi vừa gặp đã buông lời chọc ghẹo, ắt hẳn không phải loại đàng hoàng gì. Thôi, không phí lời với các ngươi nữa. Cứ từ từ mà tận hưởng cảnh sắc ở đây. Nếu sáng mai các ngươi vẫn còn sống thì ta sẽ cho các ngươi cơ hội diện kiến Trưởng môn. Tạm biệt.
Lúc này Tử Khiết mới vỡ lẽ, cố gắng gọi theo Thường Tận trong khi nàng quay gót rời đi không chút ngần ngại:
– Đại mỹ nhân! Đừng đi như vậy. Có gì chúng ta từ từ nói. Có được không? Này… Này…!
– Tử Khiết huynh, mau dưỡng sức đi. – Huyết Vân nói.
– Òm – Tử Khiết đáp với vẻ mặt tiu nghỉu – Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Huyết Vân dùng nội lực, cố gắng tháo sợi dây ở chân ra, nhưng nó tuyệt nhiên không hề xoay chuyển.
– Không xong rồi, dây này đã bị yểm pháp thuật!
– Nếu vậy chúng ta phải làm sao?
Huyết Vân thở dài:
– Chỉ đành trông chờ vào số mệnh.
– Số mệnh?
Trên bầu trời lúc này mây đen bắt đầu kéo đến, cùng với giông và sấm chớp sáng rực cả một vùng. Mưa nặng hạt dần, xuyên qua kẽ lá, tuôn xuống không ngừng lên hai chàng thanh niên đang bị đeo ngược trên cành cây. Vốn dĩ những cái bẫy nhỏ nhặt này không làm gì được Huyết Vân, nhưng lần này nó lại được yểm pháp bởi chính Thường Tận. Công pháp của nàng chỉ sau vài năm đã tiến bộ vượt bậc, ngay cả Huyết Vân tu luyện ngàn năm cũng chẳng thể làm gì được.
Thường Tận nàng tất nhiên không phải kẻ xấu, cũng chẳng hề có ý hãm hại hai người xa lạ vô tội, chẳng qua nàng không vừa ý với thái độ bất kính của tên thanh niên có đôi mắt màu xanh ngọc bích kia. Ỷ rằng bản thân có chút nhan sắc, liền chẳng kiêng nể ai mà buông lời xấc xược.
Nhân cơ hội này nàng liền cho hai kẻ ấy một bài học. Thế nhưng đến khi trời sáng, nàng vội vã quay lại cởi trói cho bọn họ.
– Đại mỹ nhân, ta biết ngay nàng sẽ quay lại mà. – Tử Khiết vẫn tiếp tục cợt nhả trong khi cơ thể đang run lập cập vì lạnh.
– Khá khen cho các ngươi ở đây cả đêm mà không bị chướng khí xâm hại. – Thường Tận nói.
– Chướng khí? – Huyết Vân tỏ vẻ hồ nghi. Đêm qua ngoài cơn mưa to thì chẳng có khí độc nào như lời nàng nói.
– Đúng vậy – Thường Tận đáp – Từng loại cỏ cây trong khu rừng này đều mang trong mình khí độc không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vậy mà các ngươi lại không bị sao. Có lẽ ta cũng nên bắt đầu nghi ngờ về thân phận của các ngươi.
– Ây da đâu cần phải vậy – Tử Khiết chen vào ngắt lời – Nàng không biết đó thôi. Đêm qua mưa rất to. Có lẽ trận mưa đã rửa trôi mọi độc tố. Chứ bản thân chúng ta đều là những người trần mắt thịt, làm sao có thể tự chống cự với chướng khí.
Thường Tận cảm thấy lời Tử Khiết nói không thuyết phục lắm, nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý đưa bọn họ lên núi. Có lẽ vì khi nhìn thấy tình cảnh của họ, nàng nhớ lại bản thân mình của vài năm trước. Nếu không phải có người cứu giúp, nàng cũng đã sớm bỏ mạng nơi đây.
Nàng vứt cho mỗi người một chiếc áo len, rồi bảo bọn họ đi theo. Huyết Vân vẫn luôn giữ thái độ đề phòng đối với nữ nhân cổ quái này. Nàng quả thật xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ánh mắt lại xa xăm khó tả. Nàng rốt cuộc đang suy tính điều gì, có ông trời mới biết.
Nhưng rốt cuộc nàng chẳng suy tính gì cả, chỉ mang hai người họ về trình diện trước Trưởng môn. Vừa gặp Tử Khiết, Thượng Lang đã nhận ngay ra chàng. Tuy rằng Tử Khiết không biết mặt ông, nhưng Thượng Lang lại có dịp nhìn thấy chàng đôi lần ở yến tiệc trên cung đình. Bởi vậy, ông không ngần ngại nhận Tử Khiết làm môn đệ. Còn Huyết Vân vì là bạn đồng hành của Tử Khiết nên nghiễm nhiên cũng được thu nhận.
Thượng Lang còn cho rằng đây là cơ hội tốt để ghi công với Thiên đế. Tuy rằng câu chuyện về việc Thái tử Thiên tộc bị đày xuống làm phàm nhân đã được lưu truyền khắp chốn, nhưng sâu trong lòng Thượng Lang hiểu rõ, trên thế gian này không có bậc phụ mẫu nào nhẫn tâm vứt bỏ con mình. Chưa biết chừng đây chỉ là một bài học mà Thiên đế dày công chuẩn bị cho Tử Khiết. Đến một lúc nào đó, Thiên đế sẽ triệu con trai trở về.
– Thuấn Minh, Tử Khiết giao cho con. Sau này hãy để đệ ấy ở cùng phòng con.
– Vâng, thưa sư phụ. – Thuấn Minh đáp, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
Thuấn Minh vốn là một nam tử nghiêm nghị đoan chính, vì vậy ngay từ lúc vừa gặp Tử Khiết, chàng đã không có chút thiện cảm nào với nam nhân cợt nhả này.
Tử Khiết hỏi Thuấn Minh:
– Vị nữ tử xinh đẹp đưa ta đến đây tên là gì vậy?
– Ai cơ?
– Chính là vị đại mỹ nhân mặc hắc phục với ánh mắt sắc như dao ấy.
Thuấn Minh vẫn chưa mường tượng được ra Tử Khiết đang nói về ai. Đối với chàng mà nói, nữ nhân không phải mối quan tâm của chàng. Ngày ngày ngoài việc đọc sách và luyện công ra, chàng chẳng có thời gian để giao lưu trò chuyện cùng ai, đừng nói là quan tâm đến việc các nữ đệ tử tên gì. Thế nên chàng tùy tiện đáp:
– Tên là gì không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết, đã đến đây rồi, thì phải tập trung tu luyện, không được tơ tưởng đến nữ sắc.
– Xì, ngươi không biết chứ gì. Lại còn lên giọng rao giảng môn quy.
– Ngươi vừa nói cái gì? – Thuấn Minh lườm Tử Khiết một cái.
– Không… không có gì… Nào, chúng ta mau về phòng thôi. Ta muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc để bắt đầu học tập.
Từ khi Tử Khiết xuất hiện, nữ đệ tử của toàn bộ Tu chân giới này ngày đêm tơ tưởng về chàng. Ngay cả con gái của Thượng Lang là Tuyết Cơ cũng không thể cưỡng lại ánh mắt của chàng.
Hai bên đường đi, các nữ đệ tử đứng túm tụm len lén ngắm nhìn chàng. Một người anh tuấn tuyệt sắc như thế này, đây là lần đầu tiên bọn họ được thị phạm. Tử Khiết cũng không quên quay sang, nhoẻn miệng cười đồng thời nháy mắt một cái thật kêu, khiến ai nấy đều muốn đổ rạp dưới chân chàng.
Trong khi đó, Huyết Vân được sắp xếp đến ở cùng ba vị sư huynh khác vì phòng của Thuấn Minh đã không còn chỗ. Vốn dĩ chàng không có ý định trà trộn vào Tu chân giới nhưng vì đây là một cơ hội tốt để điều tra về mảnh linh thạch thứ hai, chàng cũng không ngần ngại ở lại đây thêm một thời gian nữa.
Tử Khiết sau khi thay y phục trắng thì nhan sắc lại càng được tôn lên bội phần. Ngày ngày có không biết bao nhiêu nữ tử lui tới tư phòng chàng để đưa đồ ăn thức uống. Ba nam đệ tử khác ở cùng phòng với Tử Khiết cảm thấy phiền toái khôn xiết. Trước cảnh hỗn loạn mà chàng mang tới, bọn họ chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Trịnh Thuấn Minh hỏi Tử Khiết:
– Vị tân môn này, huynh đã học thuộc môn quy của Tu chân giới chưa?
Tử Khiết cười cợt đáp:
– Thuấn Minh huynh, sao lại xem thường ta thế chứ? Bảy trăm chín mươi chín điều môn quy, ta đều đã thuộc nằm lòng.
Thuấn Minh thở hắt ra:
– Thuộc nằm lòng ư? Chỉ e rằng ngươi đến điều cơ bản nhất cũng chưa đọc.
– Huynh nói vậy là ý gì?
– Ta có ý gì ư? Ngươi có biết trong môn quy của Tu chân giới, yêu đương là điều cấm kỵ không?
– Yêu đương? Dám hỏi sư huynh ta đã yêu đương với ai?
– Lại còn cãi cố? Vậy những nữ đệ tử ngày ngày mang đồ ăn cho ngươi là có ý gì?
– Ý gì? Ta làm sao biết được! Bọn họ chẳng qua chỉ là yêu thương đồ đệ nhỏ như ta, nên mới mang đồ ăn cho. Tình tỷ đệ thắm thiết như vậy sao huynh có thể tùy tiện nghi ngờ?
– Tình tỷ đệ? Hừ, được lắm. Coi như ngươi giỏi!
Thuấn Minh hầm hầm phất tay áo, bước nhanh ra khỏi phòng, tiến về phía hồ nước Thủy Tọa bên cạnh sườn núi. Đây là nơi chàng thường đến mỗi khi có chuyện phiền não. Thuấn Minh thích ngồi một mình bên bờ hồ này, suy nghĩ về cuộc đời, về lý lẽ nhân sinh. Chàng không thích chia sẻ lòng mình với bất kỳ ai, càng không thích bàn luận, đàm đạo cùng với người khác.
Đang đi thì bỗng dưng chàng khựng lại. Địa điểm của riêng mình chàng nay đã có người chiếm dụng. Một nữ nhân toàn thân y phục màu đen đang ngồi ở đó, ngâm chân mình dưới hồ. Thuấn Minh tiến lại. Chàng có thể thấy máu tươi đang chảy ra từ bắp chân Thường Tận, hòa vào dòng nước trong suốt.
– Ngươi đang làm gì vậy? – Thuấn Minh cất tiếng hỏi.
Thường Tận quay đầu về sau nhìn một cái, sau đó lại thản nhiên ngâm chân tiếp, không để ý đến Thuấn Minh.
– Ta hỏi ngươi đang làm gì? – Thuấn Minh gắt giọng hơn lúc nãy.
– Sư huynh đừng lo. Ta chỉ là bị thương nhẹ trong lúc tập luyện thôi. – Thường Tận đáp.
– Ta không hỏi chuyện đó. Ta đang lo lắng cho Tiểu Ngư Tử trong hồ. Ngươi có biết làm như vậy sẽ hại hắn không?
– Tiểu Ngư Tử? Là ai? -Thường Tận mở to mắt ngạc nhiên nhìn Thuấn Minh.
– Là một con cá thần sống trong hồ nước này. – Thuấn Minh đáp, giọng thiếu kiên nhẫn – Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết, hồ Thủy Tọa này chỉ có Trưởng môn hoặc ta mới được đến gần sao?
– Tại sao? – Thường Tận mặt không đổi sắc. Ngược lại còn chất vấn Thuấn Minh – Nếu như môn đệ không được đến gần, tại sao lại không rào lại, hoặc để bảng cấm?
– Ngươi…
Thuấn Minh đột nhiên á khẩu. Quả thật Thường Tận nói không sai. Chàng lấy lý do gì để đuổi nàng đi chứ. Chẳng qua chàng không muốn có người khác làm phiền nên mới tùy tiện nói như vậy. Chàng thở một hơi dài, lấy lại bình tĩnh rồi khẽ ngồi xuống cách Thường Tận một đoạn khá xa.
Chàng đưa bàn tay xuống mặt nước, khẽ khuấy động:
“Tiểu Ngư Tử, ta lại đến thăm ngươi đây.”
Mặt hồ yên ả bỗng dưng rúng động dữ dội. Thấy hiện tượng lạ, Thường Tận vội vã đứng dậy, lùi lại chục bước. Thuấn Minh vẫn dửng dưng như không, cảm giác như chàng đang chờ đợi điều gì đó.