Chương 9: Lưỡng cực tương thông

Từ dưới hồ nước lúc này phun lên một dòng chảy thẳng đứng mạnh mẽ như sóng thần, cao hai chục thước. Nước văng tung tóe ra cả bờ hồ khiến cả người Thường Tận ướt sũng. Sau khi cột nước kia hạ xuống, Thường Tận mới trông thấy một con cá màu xanh to như chiếc thuyền buồm đang quẫy đuôi ngay trước mặt Thuấn Minh. Nàng ngạc nhiên hỏi:

– Đây không lẽ là Tiểu Ngư Tử mà huynh nói ư?

– Nếu không thì là gì? – Thuấn Minh đáp.

Chàng lấy trong túi ra một gói nhỏ những hạt gì đó to bằng nắm tay, rồi đút cho con cá ăn.

– Cá to như vậy mà ngươi lại gọi là “Tiểu Ngư” ư?

Thường Tận phủi phủi nước trên người rồi tiến lại chỗ Thuấn Minh.

– To thì sao? Đối với ta, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.

– Nó bao nhiêu tuổi rồi?

– Ta không biết, có lẽ hai ngàn năm. Từ lúc ta đến đây thì nó đã sống ở hồ này rồi.

– Vậy thì huynh phải gọi nó là Lão Ngư mới đúng.

Thuấn Minh lườm Thường Tận một cái. Nàng cũng không ngần ngại lườm lại. Thuấn Minh sững người hồi lâu. Nãy giờ bận cãi nhau nên chàng chưa nhìn kỹ, hóa ra người đang nói chuyện với mình là một mỹ nhân tuyệt sắc. Từng đường nét trên khuôn mặt nàng, tuy gai góc nhưng không giấu được vẻ dịu dàng. Đôi mắt nàng đen láy mà mênh mông vô tận, chứa đựng những suy nghĩ xa xăm mà người thường không thể nhìn thấy được. Khuôn mặt nàng ửng hồng như những trái đào chín mọng mà không cần dùng son phấn.

Thường Tận cũng không nán lại lâu. Nàng rời khỏi đó trước khi Thuấn Minh kịp định thần lại. Chàng chưa từng có cảm giác như thế trước đây. Tim đập mạnh cùng với khuôn mặt đỏ lựng. Chàng tự cảm thấy xấu hổ vì cảm giác vừa rồi của mình.

Thuấn Minh khẽ lẩm nhẩm bảy trăm chín mươi chín điều môn quy, tự nhắc nhở bản thân không được mất đi cốt cách. Thường Tận vốn chẳng quan tâm, nàng đã về đến phòng, vội vã thay y phục để tránh bị cảm lạnh.

Nàng để ý thấy một trong những nữ đệ tử cùng phòng của nàng, Trần Tinh Thúy, đang loay hoay khâu vá một thứ gì đó, trông giống như túi thơm. Xưa nay nàng cũng chẳng để tâm lắm đến chuyện của mọi người xung quanh, nên cũng không tiện hỏi. Sau khi thay y phục, nàng nhanh chóng rời khỏi để đi đến thư phòng. Chưa kịp ra khỏi cửa thì Tinh Thúy chợt gọi với theo:

– Thường Tận, đợi đã!

Tinh Thúy chạy nhanh lại, dúi vào tay Thường Tận thứ gì đó.

– Muội mang cái này đến cho Hoa công tử giúp tỷ.

Thường Tận nhìn túi thơm màu đỏ mà Tinh Thúy vừa đưa mình, rồi lại nhìn Tinh Thúy hỏi:

– Hoa công tử là ai?

Tinh Thúy sửng sốt:

– Muội không biết Hoa công tử ư?

Thường Tận lắc đầu. Tinh Thúy tiếp lời:

– Ây da, Hoa công tử mà cũng không biết. Muội cứ đến dãy nhà ở phía đông, hỏi tìm phòng của Hoa Tử Khiết. Nhớ, phải đưa vật này tận tay cho chàng đấy.

Thường Tận cảm thấy hơi bối rối nhưng rồi cũng gật đầu. Chỉ là đưa giúp một chiếc túi, cũng không có gì to tát. Nàng tìm đến phòng Tử Khiết, khẽ gõ cửa ba cái. Chỉ năm giây sau, cửa mở ra. một nam nhân với đôi mắt màu xanh ngọc bích xuất hiện.

Nàng khẽ giật mình. Hóa ra Hoa Tử Khiết mà người người thầm thương trộm nhớ lại chính là tên háo sắc này. Thường Tận chưa kịp nói gì thì Tử Khiết đã vội nở nụ cười:

– Đại mỹ nhân, nàng đến tìm ta sao?

– Cái này…

– Ta biết rồi. Là nàng muốn tặng ta. Cảm ơn nhé! – Tử Khiết nhận lấy chiếc túi thơm, tung hứng nó lên xuống đầy hoan hỉ.

– Không phải… Là Tinh Thúy gửi cho ngươi.

– Tinh Thúy? Nàng tên là Tinh Thúy sao?

Thường Tận cảm thấy thật chẳng ra làm sao. Nàng đáp:

– Nói tóm lại là không phải ta tặng ngươi.

Sau đó nàng quay gót rời đi. Tử Khiết gọi với theo:

– Đại mỹ nhân! Nếu vậy, nàng tên là gì?

Thường Tận hận không thể đấm cho tên kia một phát. Từ trước đến nay, dám chọc ghẹo nàng, chỉ có Hoa Tử Khiết!

Đêm khuya tại Hoan Lạc cung, khung cảnh vắng lặng như tờ. Những người gác cổng gật gù theo nhịp đu đưa của những chiếc đèn lồng bằng vải mành đen. Trên trướng cao kia, một nam nhân ngoài tuổi tứ tuần đang say giấc nồng. Trên ngón tay áp út của ông ta có đeo một chiếc nhẫn bằng hồng ngọc sáng lên rực rỡ giữa ánh nến leo lắt trong đại điện.

Chợt một luồng gió thổi tới, dập tắt ánh nến cuối cùng còn sót lại. Nam nhân kia đột nhiên tỉnh giấc. Trước mặt ông ta, một thanh niên anh tuấn với dáng vẻ quen thuộc đang đứng ngạo nghễ từ bên dưới nhìn lên.

– Bái kiến Quỷ Vương.

– Miễn lễ. Mau nói xem, thu hoạch thế nào rồi? – Quỷ Vương đáp với một giọng điệu lười biếng.

– Bẩm Quỷ Vương, ta đã tìm ra mảnh linh thạch đầu tiên. Có điều…

– Có điều sao?

– Vật chủ chứa đựng mảnh linh thạch ấy có vẻ không dễ đối phó. Quan trọng là, bên cạnh hắn, có một đối thủ đáng gờm khác bảo vệ.

– Kẻ đó là ai?

– Trương Huyết Vân.

– Con trai Huyết Vũ?

– Đúng vậy.

– Ta vốn đã nghe danh hắn từ lâu. Anh hùng xuất chúng, không phải người dễ đối phó.

Nói đoạn Quỷ Vương rút trong người ra một viên minh châu nhỏ, bảo chàng thanh niên kia nuốt vào.

– Thứ này sẽ giúp ngươi nâng cao sinh lực trong vòng bảy mươi hai giờ. Hãy tùy cơ hành động. Nếu không mang được linh thạch về, thì đừng đến gặp ta nữa.

– Tuân mệnh.

Chàng thanh niên kia rời đi, lặng lẽ như một cơn gió, giống hệt như lúc chàng xuất hiện. Lúc tà áo tím của chàng khuất sau vầng trăng cũng là lúc những ngọn nến trong điện tự động được thắp sáng trở lại.

Ninh Tư rời Hoan Lạc điện, nhanh chóng tiến về phía Bạch Mã Sơn. Chàng dễ dàng lẻn vào trong ranh giới của Tu Chân môn phái không chút khó khăn. Trên một cành cây tùng, Ninh Tư ngạo nghễ ngồi vắt chân chữ ngũ, uống một vò Mẫu Sơn, nhìn xuống khắp khung cảnh của Tu Chân giới về đêm.

Khung cảnh xung quanh yên tĩnh vắng lặng như tờ. Một tiếng bước chân giẫm trên lá khô khẽ vang lên trong thinh không. Từ phía xa, một thanh niên áo trắng với khuôn mặt thanh tú đang tiến đến gần cây tùng nơi Ninh Tư đang ngồi. Ninh Tư vẫn dửng dưng như không, chẳng hề vội vã lẩn trốn hay chạy thoát thân, cứ như thể người đang bước đến là bạn tâm giao của hắn.

Nhưng không phải, ngặt một nỗi người đó lại là đối thủ của chàng. Hai người tuy mục đích giống nhau, nhưng lại không đồng phương thức.

– Cuối cùng ngươi cũng đến. – Huyết Vân lên tiếng.

Ninh Tư nhảy từ trên cành cây xuống, vạt áo tung bay phấp phới như có như không, nhẹ tựa lông hồng. Chàng mỉm cười nửa miệng với Huyết Vân, ánh mắt gian trá vẫn không giấu được vẻ hoan hỉ.

– Huyết Vân, chúng ta dù sao cũng cùng chung chí hướng. Chi bằng bắt tay hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

– Cùng chung chí hướng? E rằng, chỉ có mình ngươi nghĩ vậy. Linh thạch này chỉ có một, kẻ nào mạnh thì chiếm được vật quý, còn kẻ yếu phải cúi đầu phục tùng. Ta nghĩ, đạo lý này ngươi phải rõ hơn ai hết.

– Thế nếu như ta đề nghị, Ma giới và Quỷ giới cùng hợp lực, chia sẻ sức mạnh Ngũ linh thạch? Đây chẳng phải là một ý tuyệt vời hay sao? Thay vì ta sống ngươi chết thì cả đôi bên cùng có thể bước lên đế chế thống trị mới.

Huyết Vân dĩ nhiên chẳng mảy may động lòng trước những lời mị hoặc đó. Tuy Ma giới và Quỷ giới trước giờ vẫn cùng phe với nhau chống lại Thiên giới cùng Tu Chân giới, nhưng Ngũ linh thạch lại là sức mạnh chí tôn, chỉ một người có thể sở hữu, Ma Vương há có thể san sẻ vị chí đế vương với người khác.

– Đừng phí lời nữa. Mau rời khỏi đây đi. Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng hòng lấy được mảnh linh thạch từ người Tử Khiết.

– Ngươi thật sự không muốn lên cùng thuyền với ta? Được thôi, cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ khiến ngươi đổi ý.

Nói rồi, Ninh Tư ném vò rượu Mẫu Sơn về phía Huyết Vân. Chàng theo phản xạ bắt lấy. Ngay sau đó, Ninh Tư phẩy quạt đồng thời xoay người, nhân ảnh chàng thoắt cái đã biến mất vào trong hư không. Một mình Huyết Vân đứng đó, nhìn vào vò rượu Ninh Tư vừa đưa mình. Chàng nâng lên miệng nếm thử một ngụm, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Cũng không đến nỗi tệ.”

Ninh Tư sau khi rời khỏi, đã đi đâu không rõ. Tuy nhiên có một điều chắc chắn rằng chàng sẽ không bỏ cuộc. Đối với chàng, ra vào Tu Chân giới dễ dàng như đi chợ. Cái khó là làm sao qua mắt được Huyết Vân để tiếp cận Tử Khiết, sau đó đoạt lấy Linh thạch một cách thần không biết quỷ không hay.

Tử Khiết trong khi đó vẫn không hề biết bản thân là mục tiêu đang bị nhắm đến của cả Ninh Tư lẫn Huyết Vân. Chàng còn đang mải miết theo đuổi mỹ nhân trong Tu Chân giới. Quả nhiên sau khi bị đày xuống phàm trần, Tử Khiết vẫn chứng nào tật nấy.

Chàng đặc biệt có hứng thú với nữ tử lạnh lùng bất tuân Trương Thường Tận. Hễ nàng xuất hiện ở đâu là Tử Khiết liền lập tức có mặt. Chàng mặt dày đến nỗi bị đánh không dưới trăm lần vẫn lởn vởn làm phiền nàng.

“Thường Tận, mau để ý đến ta!”

“Thường Tận, ta mang cá đến cho nàng này!”

“Đại mỹ nhân, có thể nhìn ta một cái được không?”

“…”

Sự ưu ái của Tử Khiết dành cho Thường Tận dĩ nhiên khiến những nữ tử khác ganh ghét, đặc biệt là Tinh Thúy, bạn cùng phòng của nàng. Chẳng phải Tinh Thúy mới là người không quản ngày đêm khâu túi thơm cho Tử Khiết sao? Vậy mà lại để cho Thường Tận được lợi. Đây đúng là một cục tức nuốt không trôi.

Người kế tiếp trong danh sách này chính là Tuyết Cơ. Nàng vốn dĩ là người xinh đẹp và ưu tú nhất trong Tu chân giới. Vậy mà từ khi Thường Tận xuất hiện, mọi ánh hào quang của nàng liền biến mất. Chẳng còn ai ngày đêm ngợi ca vẻ đẹp của nàng, cũng chẳng có ai khen nàng vì thiên tư ưu tú. Ngay cả người nàng thích, Thường Tận cũng dễ dàng lấy mất. Nếu nàng không căm tức Thường Tận, thì trên đời này chắc ai ai cũng là người độ lượng.