Chương 10: Hoang Vực Giới

“Chu đại ca, các vị huynh đệ.

Các ngươi yên lòng an nghỉ đi! Đệ nhất định…!nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau hết thảy, rồi báo thù cho mọi người.

Tuyệt đối sẽ không để mọi người chết oan chết uổng.”
Kỳ Văn Thư quỳ gối trước một gò đất được đắp tạm cao ngang eo, mặt trước cắm cọc gỗ được chuốt mỏng và nhọn về phần đầu, dùng để thay thế cho linh vị.

Phía trên là những dòng chữ nghuệch ngoạc được Kỳ Văn Thư lấy cục đá khắc lên, từng nét không đồng nhất và nhạt nhòa.
[Linh hồn của cả đoàn lính đánh thuê Túy Bình – nay xin an nghỉ tại đây!]
Kỳ Văn Thư cầm trong tay một túi nước, cúi đầu rải xung quanh mình, ánh mắt đỏ hoe ngập tràn sự lưu luyến và kiên quyết nhìn lên tấm mộc bài, thì thào với âm điệu buồn rũ rượi:
“Đại ca! Đệ lấy nước thay rượu, kính huynh một ly, cảm ơn vì đã chăm sóc đệ từ nhỏ cho đến lớn, ban cho đệ một cuộc sống có ý nghĩa và tràn đầy trải nghiệm.

Kiếp này đệ không thể đền đáp công ơn, nếu như kiếp sau có duyên gặp lại, đệ nguyện làm trâu làm ngựa hồi báo đại ca.

A Tam, A Tứ, A Ngũ và các huynh đệ của đoàn đội Túy Bình, ta cũng kính các vị một ly.

Các vị an tâm mà đi luân hồi, đừng vướng bận gì ở nhân gian cả.

Đệ sẽ thay mọi người kết thúc ân oán vay trả.”
Kỳ Văn Thư cúi đầu lạy ba lạy, sau đó thì ngẩn người hồi lâu, hai dòng lệ tuôn rơi không ngừng.
Tịch Thần khoanh tay đứng ở phía sau nhìn hết thảy, nỗi lòng như một cây đàn bị người khẩy môt khúc, sầu bi phiền muộn.
Người ta thường nói, nước mắt nam nhi rất đáng giá, còn quý hơn cả vàng bạc châu báu, bởi vì họ chỉ khóc vì cha mẹ, khóc vì người yêu.
Nhưng, Kỳ Văn Thư và cả đoàn đội này không có quan hệ máu thịt ruột rà, nhưng lại có thể rơi lệ đau lòng như thế.
Một loại tình cảm đơn thuần lại không kém trân quý.
Nếu tốc độ của nàng nhanh một chút, tới sớm hơn một chút, thì kết quả có khi nào sẽ khác?
Tịch Thần khẽ thở dài, sóng mắt nặng trĩu.
Nàng đi mấy bước lại gần Kỳ Văn Thư, đưa tay vỗ lên vai hắn, nhẹ giọng an ủi:
“Ngươi hãy nén bi thương!”

Kỳ Văn Thư sửng sốt tỉnh lại, ánh sáng nơi cặp mắt dần hội tụ, hắn đưa tay quệt nước mắt, chống người đứng lên, xoay người nói với Tịch Thần:
“Đi thôi!”
Tịch Thần khẽ gật đầu, đi theo bên cạnh hắn.
Hai người rời khỏi khoảng đất trống được vài trăm mét thì tiếp cận một khu rừng khác.

Khác với rừng cây đã đi qua, khu rừng này có điểm đặc biệt, thảm thực vật đều thuộc dạng cây thân ốm, lá cây có hình tứ giác và màu sắc đỏ bầm.

Quấn quanh trải dài cả khu rừng là những sợi dây leo đỏ, sống kí sinh trên thân cây.
Kỳ Văn Thư lúc này đã điều chỉnh tốt tâm thái, quan sát trước rừng một hồi rồi nhìn vào bản đồ trong tay, sắc mặt ngưng trọng nói:
“Theo mũi tên trên bản đồ, thì chúng ta có vẻ như đã tiếp cận Rừng Tứ Giác.

Ngươi nhìn xem, Chu đại ca có đánh dấu sẵn mấy chỗ này chính là cấm địa sinh sống của yêu thú ở khu vực này.

Chúng ta chỉ còn cách đi đường vòng qua, đoạn đường hơi xa nhưng là đường duy nhất tránh kinh động đến yêu thú cấp cao.

Cũng may mắn chính là, đi hết cánh rừng này thì đã đến Đoạn Tiên Thành rồi.”
Tịch Thần nghe vậy thì đem ánh mắt nhìn qua bản đồ, quả nhiên thấy được mấy dấu chữ x to đùng được làm dấu ở bốn nơi, cấu thành hình tứ giác.

Mà ngón trỏ của Kỳ Văn Thư chính là vẽ một vòng ngoằn ngoèo quanh trục tứ giác đó, từ điểm bắt đầu trước khu rừng chạy đến cuối cánh rừng.

Nơi đó có đánh dấu hình thù một tòa thành thu nhỏ.
Tịch Thần xem xong liền dời đi ánh mắt nhìn về phía Kỳ Văn Thư, nhướng mày nói:
“Ngươi cứ đi theo chỉ dẫn là được, ta không có ý kiến.”
Kỳ Văn Thư thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghiêm túc dặn dò:
“Mặt khác, lá cây của Rừng Tứ Giác rất sắc bén, cắt vào da thịt là đổ máu đó.

Hơn nữa dây leo kí sinh trên cây cũng rất khó chơi, bị nó trói quanh thì khó thoát ra được lắm.

Vậy nên, vạn bất đắc dĩ chúng ta đừng chạm vào nó.”

“Ta hiểu rồi!” Tịch Thần gật đầu nói, ánh mắt như suy tư gì mà nhìn sắc đỏ của thân cây.
Quái lạ, đây rốt cuộc là thực vật gì? Có tác dụng thế nào?
Nhìn sơ qua thì rất giống Hồng Loan – một loại thực vật chuỗi dây leo của Thần Hành đại lục, nhưng nhìn kỹ lại lá của nó thì không phải.
Kỳ Văn Thư và Tịch Thần bắt đầu đi theo bản đồ chỉ dẫn.
Kỳ Văn Thư một tay cầm bản đồ, một tay vung đoản đao gạt ra chướng ngại vật cản trở hai bên lối mòn, địa hình đất đai có chút lõm sâu xuống, cho nên thân hình của hai người nhanh chóng bị rừng cây cao qua đầu che khuất.
Mà Tịch Thần lại phóng thích tinh thần lực, điều khiển cho nó ở trong phạm vi mười mét để quan sát tình hình xung quanh.

Từng gốc cây ngọn cỏ, từng con thỏ con chuột chạy vào lùm sâu đều bị nàng nhìn thấy thông qua hình ảnh truyền về.
Nàng phát hiện, tinh thần lực của mình so với kiếp trước cường đại hơn một chút.

Sử dụng lên phi thường thông suốt và thoải mái.
Nhưng mà, đối với việc nàng chưa tu luyện mà dòng sông ma lực đã tự hình thành, còn tăng lên tới Nhị giai ma pháp sư thì Tịch Thần cảm thấy mờ mịt và không thể hiểu được.
Luôn có một cảm giác không chân thật.

Phải chăng đây chỉ là một giấc mộng hoang đường? Khi nàng tỉnh lại thì thấy mình vẫn còn ở Thần Hành đại lục?
“Ngươi suy nghĩ cái gì thế?” Kỳ Văn Thư thấy dáng vẻ không tập trung của Tịch Thần nên không khỏi lo lắng mà hỏi.
“Ta đang suy nghĩ, nơi này rốt cuộc là một thế giới như thế nào?” Tịch Thần dứt ra khỏi cảm giác không chân thật, nói với vẻ suy tư.
Ánh mắt của Kỳ Văn Thư sáng lên một tia kinh ngạc thoáng qua, sau đó hắn suy tư một hồi rồi nói hai chữ:
“Hỗn loạn!”
“Tại sao lại nói thế?” Tịch Thần kinh ngạc hỏi lại.
Kỳ Văn Thư vung đao chặt đứt nhánh cây sắc nhọn chĩa ra ngoài, hai người cùng đạp lên nhánh cây rồi đi tiếp, hắn cúi mặt nói:
“Nơi này là Hoang Vực Giới, là một nơi cực kỳ hỗn loạn.

Tổng thể diện tích ba phần tư đều là hiểm địa và yêu thú, một phần tư còn lại là địa phương cư trú của con người chúng ta.

Tài nguyên thiếu hụt dẫn đến sự cạnh tranh khốc liệt, không những phải cùng yêu thú tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt thức ăn, mà còn phải tranh giành quyền lợi, địa vị giữa các thế lực với nhau.

Một thế giới khôn sống mống chết.”
Tịch Thần nhìn hắn, rốt cuộc là phải trải qua những gì thì mới có cái nhìn tuyệt vọng về thế giới mà hắn đang sống như vậy?
“Phương thức tu luyện ở đây của các ngươi là gì?” Tịch Thần hỏi, nàng có chút tò mò hệ thống tu luyện ở đây là gì.
Lúc trước đối đầu với A Tứ giả mạo, nàng phát hiện hắn sử dụng một loại khí kình, có chút giống với chức nghiệp võ sư của Thần Hành đại lục.
Ai ngờ, Kỳ Văn Thư nghe tới đây thì buồn bã gục đầu, giọng nói ỉu xìu:
“Nào có phương thức tu luyện chính thống gì đâu, toàn là do chúng ta sờ s0ạng ra mà thôi.

Lính đánh thuê bình dân như chúng ta thì đi mạo hiểm tìm đồ vật, sau đó đến Liên Minh đổi công pháp, nhưng đều là sơ cấp và khó hiểu.

Các gia tộc lâu đời thì may mắn hơn một chút, bởi vì chí ít họ còn bảo lưu lại một số phương pháp độc quyền.

Nhưng không cho truyền phát ra bên ngoài.
Trong truyền thuyết dân gian, nhiều người nói Hoang Vực Giới bị nguyền rủa, bị vứt bỏ.

Tiên nhân vì tức giận mà chặt đứt thông thiên lộ, đoạn tuyệt con đường tìm tiên của người phàm.

Cho nên tất cả công pháp đều biến mất sạch sẽ.

Hiện tại cái mà chúng ta tu luyện đều là phương pháp cường thân kiện thể cơ bản, ta đều không biết cái lực lượng phát ra gọi là gì, chỉ biết các đại gia tộc tôn sùng nó là – nội khí.

Họ đều có một hi vọng là nếu tu đến tầng cao nhất thì có thể thoát thai hoán cốt, vũ hóa đăng tiên, vượt ra thế giới này.”
“Tên của Đoạn Tiên Thành là xuất phát từ lý do này à?” Tịch Thần vuốt cằm suy ngẫm.
Phía trước cảm thấy cái tên này có hơi quái dị, nàng không hiểu nguyên nhân, nhưng nghe giải thích thì thông suốt đôi chút.
Nhưng mà, Tiên nhân?
Lực lượng của Tiên nhân rốt cuộc là như thế nào, có giống với lực lượng ma pháp hay không?
“Đúng vậy, từ khi thế giới mất đi sở hữu truyền thừa, thì Đoạn Tiên Thành cứ như vậy được sinh ra!” Kỳ Văn Thư nói.
Hắn chỉ là một kẻ bình dân, biết không nhiều lắm, những điều trên đều là Chu Bằng nói cho hắn, mưa dầm thì thấm lâu nên hắn hiểu một chút.
Tịch Thần khéo léo chuyển đổi đề tài, hỏi sang cái khác:
“Thế giới này chỉ có một Đoạn Tiên Thành thôi sao?”
Kỳ Văn Thư hơi kinh ngạc vì mấy cái thường thức này mà nàng cũng không biết, người từ trên trời rơi xuống à? Dù vậy, hắn vẫn giải thích cặn kẽ.
“Không, một phần tư diện tích của Hoang Vực Giới được nhiều thế lực chia ra cai quản, Đoạn Tiên Thành chỉ là một trong số đó, ngoài ra còn có Tứ đại cổ tộc, và một Liên Minh Lính Đánh Thuê.

Trong đó, tứ đại cổ tộc là ngồi chung thuyền, có đại sự gì sẽ cùng nhau bàn bạc.

Đoạn Tiên Thành là nơi giao thương, mua bán đồ vật và tích trữ thông tin từ lâu đời đến nay, thành chủ nắm giữ chìa khóa của Hợp Lâm Viện – nơi cất giữ toàn bộ tin tức quan trọng của Hoang Vực Giới, canh phòng rất cẩn mật, cho dù là một con kiến cũng chui không lọt.

Còn Liên Minh Lính Đánh Thuê thì xem như là người ngoài, mới được thành lập vào hai mươi năm trước, vẫn luôn đối chọi gay gắt với tứ đại cổ tộc và Đoạn Tiên Thành.”
Tịch Thần nhìn Kỳ Văn Thư, xác thực suy đoán trong lòng mình:
“Ngươi là người của Liên Minh?”
Kỳ Văn Thư xua tay cười giễu:
“Không dám nói, ta chỉ là tôm tép nhỏ bé ở vòng ngoài, không dám so với những đoàn đội có thực lực và những người có tên trong Hắc bảng!”
Nói xong, hắn len lén nhìn Tịch Thần, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Tịch Thần phảng phất biết được suy nghĩ của hắn, cho nên trực tiếp nói thẳng.
“Khụ! Cũng không có gì…!chỉ là…!ta hơi tò mò.

Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi là người bên ngoài tới à?” Kỳ Văn Thư ho khan, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lúng túng hỏi.
“Cũng có thể xem như vậy, ta cùng tỷ tỷ thất lạc, bản thân bị trọng thương rồi rơi xuống nơi này!” Tịch Thần biên đại một cái lý do.
Từ thế giới khác trọng sinh, cũng có thể xem là người ngoài rồi!?
Kỳ Văn Thư không biết nàng nói dối, nhưng trong lòng đã tin tưởng đến mười phần.

Nhớ lại ngày đó ở hố cát gặp bộ dáng bị thương của nàng, hắn nhíu mày hỏi:
“Rốt cuộc là ai thương ngươi mà có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy?”
Tịch Thần đưa tay sờ trán, học bộ dáng khó xử rồi chau mày:
“Ta không nhớ nữa!”
Kỳ Văn Thư vội vã an ủi:
“Chắc là lúc rơi xuống rồi đập vào đâu nên mất trí nhớ tạm thời.

Ngươi cũng đừng lo lắng quá.

Từ từ, không vội, từ từ rồi nhớ lại.”
Cùng lúc đó, tinh thần lực đột nhiên thu được một mảnh ánh sáng tím khiến cho ánh mắt của Tịch Thần co rụt lại, sống lưng bất giác lạnh ngắt.
Nàng nhanh chóng đè lại bả vai của Kỳ Văn Thư rồi cả hai cùng ngồi xổm xuống, mượn bóng cây che thân ảnh.
Nàng đưa tay lên miệng, ra hiệu cho Kỳ Văn Thư:
“Suỵt! Đừng nhúc nhích! Nín thở vào!”
Kỳ Văn Thư cứng người vì căng thẳng, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra vẫn nghe lời làm theo..